Đọc truyện Hồi Sinh 2003 – Chương 16: Tuyên bố Internet
13500 đồng, chỉ mất hai tháng, chưa kể tiền nhuận bút một tập mà nhà xuất bản đang giữ, cùng với hơn một ngàn đồng tiền phí sinh hoạt còn dư trong tài khoản ngân hàng.
Tính gộp lại, hiện tại Lục Dương có hơn một vạn rưỡi.
Có nhiều tiền như vậy, những kế hoạch trước đó của hắn, cũng có thể bắt đầu rồi.
Đầu tiên, hắn thuê nguyên tầng ba một căn nhà trong ngõ Học Phủ bên trái trường học hơn tám mươi mét vuông.
Giá tiền thuê nhà năm 2003 cực kỳ tiện nghi, với người đến từ năm 2013 như Lục Dương mà nói, quả thật tiện nghi đến mức khiến người ta giận sôi gan.
Hơn tám mươi mét vuông, lại nằm trong ngõ Học Phủ, nhưng mỗi tháng chỉ mất 500 đồng.
Hai phòng ngủ một phòng khách, nếu một người ở thì có hơi rộng rãi.
Nhưng Lục Dương lại yêu thích phong cảnh thanh tịnh nơi này, 500 đồng một tháng, với thu nhập hiện tại của hắn, cũng không tính là gì, mỗi tháng chỉ cần viết nhiều thêm mấy ngàn chữ là bù lại được.
Từ trong xương cốt, Lục Dương là người theo chủ nghĩa hưởng lạc, hắn nghĩ rằng nhân sinh cũng chỉ có bây nhiêu đó thời gian, thoải mái cũng hết, mà không thoải mái cũng hết.
Nếu như kinh tế cho phép, vậy đương nhiên không cần phải tiết kiệm.
Bằng không, khổ sở kiếm tiền như vậy, nhưng không ăn không tiêu, vậy kiếm tiền để làm gì?
Sau đó, Lục Dương ghé vào một cửa hàng máy tính, mua một chiếc notebook Đài Hoa Thạc (Asus).
Năm 2003, giá cả notebook rất cao, chiếc Asus này tiêu tốn của hắn bảy nghìn đồng, được tặng kèm một con chuột và một cặp loa, chất lượng loa rất không tệ, Lục Dương chỉ mở nghe một lần là đã thích.
Đối với một tác giả viết tiểu thuyết võng văn, máy vi tính là không thể thiếu, bằng không phải vừa viết tay trên giấy vừa mang ra quán nét chuyển vào máy vi tính, vô cùng lãng phí thời gian.
Đặc biệt rất nhiều thời điểm cần tra tài liệu, nếu trong tay không có máy tinh, thật sự rất bất tiện.
Điểm trọng yếu nhất là, máy tính, Lục Dương có thể gửi đăng “Tận thế Đất hoang” của mình lên mạng, mỗi ngày một chương mới, vô cùng thuật lợi.
Đối với một tác giả viết truyện online, độ hot trên mạng internet mới là căn bản.
Từng sống lại nên Lục Dương rất rõ ràng, các nhà xuất bản bên đài loan khi lựa chọn tác phẩm xuất bản, 90% đều lấy những tác phẩn có nhân khí (lượt view/người đọc) cực cao trên internet, còn những những tác phẩm có ít người đọc thì rất khó xuất bản.
Còn nữa, tuy viết tiểu thuyết trên mạng lúc này không kiếm được nhiều tiền như xuất bản sách.
Nhưng sau một thời gian nữa, khi số người lên mạng xem tiểu thuyết ngày càng tăng, thì tác giả đăng truyện online sẽ kiếm được càng ngày càng nhiều, tiền nhuận bút nhận được từ trang web khi đó có khi nhiều gấp trăm lần từ nhà xuất bản.
Cuốn “Tận Thế Đất Hoang” đã có gần ba mươi vạn chữ, lúc này đăng lên web là vô cùng thích hợp.
Có ba mươi vạn chữ trong tay, sau khi gửi đăng, Lục Dương cũng không cần phải liều mạng viết lách mỗi ngày.
Cho nên Lục Dương khi thuê phòng chỉ chú trọng vào những căn có nối mạng.
Vì thế, sau khi mua máy tính về, hắn cũng thuận lợi với kết nối internet.
Xế chiều hôm đó, Lục Dương đăng ký một cái bút danh trên mạng – Văn Sú.
Sau đó gửi chương một hơn ba ngàn chữ cho phía trang web xét duyệt.
Năm 2003 truyện online mới bước vào thời kỳ đầu phát triển, tuy rằng bị kiểm duyệt, nhưng cũng không hung tàn gắt gao như mấy năm sau.
Không nói “Tận Thế Đất Hoang” của hắn không phải là sắc văn, cho dù là sắc văn, hiện tại cũng không có trang web nào từ chối thu nhận.
Vì thế, tới ngày thứ hai tác phẩm của Lục Dương đã thông qua được xét duyệt.
Cần nói thêm một chút, xế chiều ngày hôm trước Lục Dương đã đem toàn bộ hành lý của mình chuyển tới nơi ở mới.
Khi hắn chuyển hành lý đi, bị hai người bạn cùng phòng nhìn thấy, đều vô cùng ngạc nhiên, liên tục truy hỏi hắn có phải đã tìm được bạn gái rồi không, vì phần lớn người chuyển ra bên ngoài, đều do muốn sống chung với bạn gái.
Trong trường đại học, lượng sinh viên cư trú bên ngoài cũng không ít.
Mà hầu như 99% số người chuyển ra ngoài, là vì muốn tạo không gian riêng cho mình và bạn gái.
Vì thế, cũng không trách hai người kia lại hoài nghi hắn như vậy.
Lục Dương đương nhiên sẽ không nói mình chuyển ra ngoài vì muốn thanh tịnh để viết tiểu thuyết, hắn vẫn như cũ không muốn bị bạn học và lão sư phát hiện ra điều này, bằng không sẽ khá phiền phức.
Lục Dương không muốn quá nhiều người để ý tới cuộc sống riêng của mình.
…
Ngày thứ hai sau khi gửi bản thảo cho trang web, Lục Dương vừa ăn mì luộc trứng vừa mở laptop, khi nhìn thấy tin nhắn báo thông qua xét duyệt từ trang web, hắn liền đăng luôn năm chương.
Sau khi đăng xong, Lục Dương chợt nhớ tới một cố sự hắn từng gặp phải.
Đó là vào năm 2003, khi độ khó của việc ký kết hợp đồng với trang web còn khá cao.
Độ khó của việc ký kết hợp đồng cao cũng không phải là nguyên nhân khiến Lục Dương phiền muộn, mà là, hắn nhớ vào năm 2003, khi tác phẩm đầu tay của hắn dù đã đăng được hơn hai mươi vạn chữ, bên trang web cũng đã gửi thư đồng ý ký kết hợp đồng rồi, nhưng mãi vẫn không chịu thực hiện.
Tình huống như vậy, theo Lục Dương biết, cũng không phải chỉ có mình hắn gặp phải.
Thời điểm năm 2003, phần lớn tác phẩm phải dài chừng mười đến hai mươi vạn chữ thì mới được ký kết, chứ không như mấy năm sau, chỉ cần viết được ba đến năm vạn chữ, cộng thêm nếu đủ chất lượng, thì có thể ký kết hợp đồng được rồi.
Lẽ nào lần này cũng phải đăng mười mấy vạn chữ mới được ký kết?
Như vậy cũng thiệt thòi quá nha! Trước khi ký kết hợp đồng, tất cả tác phẩm mới đều “trần truồng mà chạy”, chưa có sự hỗ trợ từ trang web.
Lục Dương ngừng động tác ăn mỳ, cẩn thận suy nghĩ một hồi, rồi quyết định trước tiên cứ đăng đủ ba vạn chữ đã, trang web quy định chỉ khi đủ ba vạn chữ, mới được quyền xin ký kết hợp đồng lần thứ nhất.
Chờ “Tận Thế Đất Hoang” đăng đủ 3 vạn chữ sẽ xin ký hợp đồng, nếu không thông qua, sẽ liên hệ với ban biên tập trang web sau.
Đối với Lục Dương hiện tại, kinh nghiệm gần ba mươi năm sống nói cho hắn biết, rất nhiều chuyện, cũng không cần tuân thủ nghiêm ngặt quy củ.
Bởi vì cứ một mực tuân theo quy cũ, thì có nghĩa là ngươi quá cứng nhắc, mà quá cứng nhắc sẽ phải trả giá thật lớn.
Thời điểm cần, Lục Dương sẽ không ngại mà trực tiếp liên hệ với ban biên tập, hỏi han một chút xem có thể trực tiếp ký hợp đồng hay không, nhưng hiện tại còn chưa phải lúc.
Có ba vạn chữ làm tiền vốn, việc xin ký kết hợp đồng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Dù sao, chất lượng bản “Tận Thế Đất Hoang” này cũng vượt xa tác phẩm đầu tay của hắn kiếp trước.
…
Làm một tác giả viết truyện online, những bước đi ban đầu, thường vô cùng gian nan.
Có thể nói, bất kỳ một tân tác giả nào, dù tác phẩm đầu tay của hắn có trâu bò đến đâu, thì khi lúc khởi điểm, chậm thì mười mấy ngày, lâu thì mấy tháng, là quảng thời gian khổ cực nhất.
Tỷ như cuốn “tận thế đất hoang” của Lục Dương lúc này.
Tuy rằng chất lượng tuyệt đối vượt xa bất kỳ tác phẩm nào trong dĩ vãng của hắn.
Nhưng thời gian đầu khi vừa mới công bố, nhân khí cũng ảm đạm đến bi thương.
Ngày thứ nhất sau khi gửi đăng năm chương, buổi chiều khi tan học trở về mở máy tính lên, Lục Dương nhìn thấy chỉ có mười hai lượt đọc, cùng hai tấm phiếu đề cử.
Năm 2003, các trang web vẫn chưa có bảng vé tháng cùng với bảng mến mộ.
Một quyển sách mới khi đăng lên trang web, chỉ nhìn thấy được lượt click xem và số phiếu đề cử.
Ngoại trừ những số liệu này ra, còn nhìn thấy được những bình luận trong mục bình luận sách.
Rất đáng tiếc, sau ngày chính thức gửi đăng đầu tiên, khu bình luận sách của ”Tận Thế Đất Hoang” ngoài lời chúc mừng tự động của trang web, cũng chỉ có bốn bình luận mang mục đích quảng cáo khác.
Nhìn thấy tình hình ảm đạm như vậy, Lục Dương dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không nhịn được cười khổ, không nhịn được mắng một câu:
– Cái mụ nội nó.
Sau đó không nói hai lời, lại đăng tiếp một chương mới.
Trầm ngâm thêm một lúc, rồi viết thêm một câu ở bên dưới phần giới thiệu truyện: Quyển sách đã viết được ba mươi vạn chữ, xin các vị bằng hữu hãy yên tâm đợi xem.
Lục Dương đến từ thời đại sau này, rất rõ ràng truyện online thời này, trong mười bản thì đến chín bản là không có bản thảo tồn, nên mười bản thì có tới chín bản sẽ dừng lại giữa chừng.
Phần lớn sách mới chưa viết được mười vạn chữ đã đình chỉ vĩnh viễn rồi.
Loại hiện tượng này, khiến vô số độc giả đang theo dõi giữa chừng phải lệ rơi đầy mặt.
Chỉ có thể vừa mắng tên tác giả chết bầm, vừa tìm kiếm những tác phẩm hay khác đọc.
Vì thế, nói tóm lại, giới võng văn lúc này, bất luận là độc giả hay tác giả, đều là một cái thời đại hố cha (xỏ lá/gài bẫy).
Tác giả cực khổ, mà độc giả cũng cực khổ.
(Bận nên cả ba chương 16-18 vẫn chưa biên kỹ lắm, có chút sạn thì thông cảm nha.)