Đọc truyện Hỡi Người Tình – Chương 35
Kể từ đó, điều làm Hàn Đinh sợ nhất là tan sở. Một người không hề trông
đợi tan sở sẽ không biết phải đi đâu, về đâu sau khi tan sở?
Không kìm được, Hàn Đinh đã tâm sự với Lâm chuyện anh và La Tinh Tinh chia
tay. Nói xong, anh lại hối hận. Nói những chuyện ấy phỏng có tác dụng
gì. Để có được một chút cảm thông? Hay để có được vài câu cảm khái?
Người ta cảm thông xong, cảm khái xong, vẫn chỉ còn lại một mình mình
phải đối mặt với tất cả. Ngày nào về nhà, cũng phải đối mặt với căn
phòng tối om, không một động tĩnh. Cũng phải đối mặt với mùi thơm quen
thuộc vương lại trên gối dần mất đi, từng tí một. Đối mặt với nét mặt
rạng rỡ của La Tinh Tinh trong khung ảnh treo ngoài phòng khách. Nụ cười rạng rỡ của nàng làm anh không đành lòng nhìn lâu.
La Tinh Tinh
đã mang đi mọi bức ảnh của nàng. Chỉ còn lại duy nhất bức treo trên
tường. Có lẽ do to quá, mang đi không tiện, nên để lại. Gương mặt rạng
rỡ ấy chiếm lĩnh cả căn phòng. Cho dù Hàn Đinh có ngồi ở góc nào chăng
nữa, vẫn không thể thoát khỏi cái nhìn rất đẹp của nàng.
Bố mẹ
anh tới đây thăm anh một lần. Mẹ anh còn nấu cho anh một bữa ăn rất
ngon. Ông bà khuyên cậu con trai chuyển đến ở Ngũ Khỏa Tùng một thời
gian. Đợi khi nguôi ngoai, hẵng về. Nhưng anh không đồng ý. Anh quyết
định làm một người cô độc. Những lúc buồn, chỉ ở một mình.
Song, anh vẫn sợ những lúc tan sở về nhà. Về nhà chỉ có một mình, anh sợ thật sự.
Song, ngày nào cũng thế, cứ tan sở xong, anh lại vội vã về nhà ở Sùng Văn
Môn. Vẫn biết, mình sẽ tuyệt vọng, nhưng con tim vẫn cứ ảo tưởng hão
huyền. Anh luôn ảo tưởng, La Tinh Tinh sẽ gọi điện thoại về. Thậm chí,
vào một ngày nào đó, sau khi màn đêm buông xuống, nàng đột ngột về nhà
thăm anh.
Phút nào, anh cũng nói đi nói lại với chính mình rằng,
tất cả đều đã kết thúc. Nhưng đồng thời, phút nào, anh cũng lại như chờ
đợi một điều gì đó. Anh chờ đợi điều gì? Đợi La Tinh Tinh trở về đưa cho anh kẹo cưới hay thiệp cưới? Hay đợi La Tinh Tinh và Long Tiểu Vũ cùng
trở về nói với anh rằng: Công ty Bảo Xuân đã hoạt động trở lại. Thuốc
uống Bảo Xuân lại làm nên kỳ tích. Sự nghiệp hai mươi năm của La Bảo
Xuân cũng giống như Long Tiểu Vũ gặp đại nạn nhưng không chết, hồi sinh
mạnh mẽ như trong chuyện cổ? Hàn Đinh nghĩ thầm, thật cũng chẳng biết
thế nào. Có thể, số Trời đã định, rằng Long Tiểu Vũ liên tục gặp may mỗi khi sa vào tuyệt lộ. Số anh ta đã như thế, thì có cản, cũng không thể
cản được. Huống hồ, tên của công ty đặt rất hay: Bảo Xuân! Bảo vệ, giữ
gìn để công ty có được mùa xuân thứ hai, mùa xuân thứ ba, giữ mãi tuổi
thanh xuân!
Hàn Đinh chờ đợi trong trạng thái đó đằng đẵng một
tuần, mười ngày, hoặc lâu hơn. Ai mà biết được. Càng đợi, anh càng mụ
mị. Nhưng ngoài bố mẹ ra, vẫn chẳng có bất kỳ một tiếng gõ cửa hay tiếng chuông điện thoại bất ngờ nào khác. Kể từ sau khi quen biết La Tinh
Tinh, anh luôn chìm đắm trong thế giới hai người đầy lãng mạn, xa dần
đám bạn học trước đây. Bây giờ, khi La Tinh Tinh đã bỏ đi, sự cô độc của anh càng trở nên tận cùng. Hàng ngày về nhà, ngoài việc đọc sách, xem
tivi – nhưng tâm hồn cứ để trên mây, anh chỉ ngồi dưới bóng đèn điện
cạnh ghế sofa, nhìn gương mặt tươi cười rạng ngời của La Tinh Tinh trên
bức tường. Anh ngồi ngây như khúc gỗ. Đờ đẫn.
Vào một buổi tối,
sau khi bốn bề xung quanh đã tĩnh lặng, anh chợt nghe thấy mấy tiếng gõ
cửa tựa như hồn ma. Anh đã thực sự tưởng rằng, ảo giác lại đến. Anh ngồi yên trên ghế sofa, không nhúc nhích. Vểnh tai, lắng nghe tiếng động
trong tim mình. Nhưng thanh âm ấy quả thực phát ra từ phía ngoài cửa.
Sau khi chắc chắn về phương hướng phát ra tiếng động, đến bản thân anh
cũng không ngờ rằng, anh đã lao tới cửa như một mũi tên. Trong khoảnh
khắc mở toang cánh cửa, anh cơ hồ đã thốt lên “La Tinh Tinh!”
Ngoài cửa không có đèn. Nhưng vẫn có thể nhìn rõ có một người phụ nữ. Cũng có thể nhìn rõ, đó không phải La Tinh Tinh.
Hàn Đinh tròn xoe mắt hồi lâu, rồi mới buộc phải tin vào tất cả những gì mà anh đã trông thấy rõ ngay trong cái nhìn đầu tiên. Anh hỏi, có vẻ bực:
– Bà tìm ai?
Đó là một phụ nữ trung niên nhỏ thó, gương mặt khắc khổ. Nói âm miền Nam đặc sệt. Bà ta nơm nớp hỏi:
– Dạ, tôi tìm ông Hàn Đinh.
– Bà tìm Hàn Đinh? Tôi đây.
– Anh ư? Anh là… luật sư Hàn? Hay con trai ông ấy?
Người đàn bà nhìn anh từ đầu đến chân, có phần nghi hoặc. Có thể, trong tưởng tượng của bà ta, đã là luật sư, thì không thể nào trẻ như thế. Hàn Đinh nhẹ gật đầu:
– Vâng. Tôi chính là luật sư Hàn Đinh. Xin bà cho biết quý danh?
– Dạ, tôi họ Trương. Tôi lặn lội từ Thiệu Hưng tới đây. Anh chính là luật sư Hàn Đinh ạ. Ôi, vất vả lắm tôi mới tìm được anh…
Thiệu Hưng! Địa danh mới quen thuộc làm sao! Vừa nghe đến hai chữ ấy, không hiểu sao, anh liền né người sang một bên, nói:
– Bà tìm tôi có việc gì ạ? Mời bà vào trong nhà nói chuyện.
Người đàn bà nhỏ thó bước vào. Hàn Đinh dẫn bà tới phòng khách. Anh mời bà ta ngồi xuống cạnh chiếc bàn trong phòng khách, rồi ngồi cách bà ta một
chiếc ghế. Sau đó, hỏi:
– Bà từ Thiệu Hưng đến ạ? Bà tìm tôi có việc gì?
Người đàn bà không vội trả lời, mà lôi từ trong chiếc túi du lịch mang theo
người ra một cọc tiền, đặt lên bàn. Đó là cọc tiền vừa rút từ ngân hàng, vẫn còn nguyên niêm phong. Hàn Đinh giật mình. Chớp chớp mắt kinh ngạc. Nhìn người phụ nữ loáng cái đã lấy ra năm cọc tiền, tương đương năm
mươi nghìn tệ. Anh ngạc nhiên hỏi: “Thế này là thế nào? Bà đang làm gì
đấy?” Anh chưa dứt lời, thì người đàn bà đã rời khỏi ghế, kính cẩn quỳ
gối, nước mắt sụt sùi, rập đầu lạy!
Hàn Đinh hoảng quá. Nhảy dựng lên:
– Hả? Bà làm cái gì thế này! Có việc gì vậy?
Người đàn bà rập đầu hai cái. Giọng bi thương:
– Thưa luật sư Hàn, tôi đến tìm luật sư để lạy nhờ luật sư ra tay cứu
giúp cậu em tôi. Cậu ấy bị kiện. Tôi van luật sư hãy cứu lấy em tôi!
Hàn Đinh đã hiểu ra.
Người đàn bà này từ Thiệu Hưng đến. Chắc chắn, bà ta đã nghe giai thoại chết
đi sống lại của Long Tiểu Vũ, nên mới lặn lội xa xôi đến tận Bắc Kinh
tìm anh. Xem ra, Lâm đã nói không sai. Vụ án này quả thực đã làm anh nổi tiếng.
Hàn Đinh đã trấn tĩnh lại, giọng ôn tồn:
– Bà đứng lên đi. Bà đứng lên đi. Bà muốn tôi cãi hộ em trai bà phải không? Bà cứ đứng lên, rồi thong thả nói.
Người đàn bà đứng lên. Nhem nhuốc nước mắt. Hàn Đinh đợi bà ta ngồi yên vị trên ghế, rồi mới thong thả hỏi:
– Sao bà lại biết tôi? Ai đã bảo bà đến Bắc Kinh tìm tôi?
Người đàn bà lấy bàn tay thô ráp lau nước mắt, rồi nói:
– Tôi người nhà quê, chẳng hiểu biết gì về pháp luật. Tôi nghe người quê
tôi kháo nhau, luật sư Hàn là thần cãi. Có phép cải tử hoàn sinh. Tòa án xử chặt đầu, nhưng chỉ cần một câu nói của luật sư Hàn, là lưỡi dao
đang bổ xuống nửa chừng cũng phải dừng lại ngay lập tức.
Hàn Đinh nghe xong. Mãi không biết nên giải thích hay trả lời thế nào. Nên nói
vài ba câu khách sáo, hay đính chính lại lời đồn đại. Anh dở khóc dở
cười không biết phải làm sao. Cuối cùng, anh hỏi tiếp, như thể những lời đồn đại trên là đúng sự thực.
– Em bà đã phạm tội gì?
– Lúc đầu, thấy bảo cậu ấy buôn lậu, sau lại thấy bảo cậu ấy giết người.
– Anh ta đã giết ai?
– Thấy bảo cậu ấy giết một con bé. Con ranh ấy tôi cũng biết. Nó là con
yêu tinh. Mới tí tuổi thôi, nhưng lợi hại lắm. Bao nhiêu tiền cậu ấy nhà tôi kiếm được đều bị con ranh ấy phá sạch. Cậu ấy hỏng là vì con ranh
ấy. Cả nhà tôi, ai cũng biết điều ấy!
Hàn Đinh gật đầu. Thậm chí, còn buột miệng phụ họa:
– Người ta đã thống kê các vụ án giết người. Động cơ phạm tội thường chỉ
có hai. Một là vì tình. Hai là vì tiền. Hầu hết đều thế cả.
Người đàn bà gật đầu lia lịa ra chiều đồng cảm. Cứ như đã gặp được tri kỷ.
Thái độ của của bà ta làm Hàn Đinh nhận ra mình có phần nực cười. Tự
dưng lại đem chuyện về phạm trù phạm tội học ra nói với một bà nhà quê
không hiểu biết gì về pháp luật. Anh chuyển đề tài, nói:
– Thế
này vậy. Ngày mai, bà tới văn phòng luật sư tìm tôi. Ngày mai, tôi sẽ
hỏi bà tường tận hơn. Bà hãy cầm tiền về đi… Bà đừng khách sáo, đừng
khách sáo. Chi phí thế nào, văn phòng chúng tôi đều có quy định rõ ràng. Để ngày mai, chúng ta nói chuyện xong, hẵng hay.
Hàn Đinh viết
cho bà ta địa chỉ của văn phòng luật sư, còn cẩn thận viết cả lộ trình
xe buýt và tàu điện ngầm để tới được đó. Người đàn bà nằng nặc đòi biếu
anh ít tiền. Nhưng Hàn Đinh cương quyết, tận tay cầm năm cọc tiền cất
trả lại vào chiếc túi du lịch của bà ta. Sau đó, anh kịp thời đổi hướng
câu chuyện:
– Em bà bị giam ở đâu? Anh ta gây án ở Thiệu Hưng à?
– Không ạ. – Người đàn bà xách chiếc túi du lịch, đi theo Hàn Đinh ra
cửa: – Ở Thiệu Hưng, cậu ấy nhà tôi từ trước đến nay đều rất tốt. Cậu ấy phạm tội ở Hàng Châu. Bây giờ, lại bị bắt tới Bình Lĩnh…
– Bà
bảo sao? – Giọng nói miền Nam của bà ta khiến Hàn Đinh không dám xác
nhận địa danh mà anh đã nghe thấy: – Bà bảo ở đâu? Ở Bình Lĩnh ư?
– Vâng. Bình Lĩnh.
Hàn Đinh đột ngột dừng bước, sốt sắng hỏi:
– Em trai bà tên là gì?
Người đàn bà cũng đứng lại:
– Chúng tôi họ Trương. Cậu ấy tên là Trương Hùng. Còn con ranh kia họ
Chúc. Ở quê tôi, con ranh ấy khét tiếng về trò mê hoặc, dụ dỗ đàn ông.
Cái cậu mà luật sư cứu cũng là bị con ranh ấy mê hoặc đấy. Bên công an
lúc đầu đã nghi ngờ anh ta. Nhưng bây giờ, anh ta không sao rồi. Bên
công an lại nghi ngờ em trai tôi. Em trai tôi cũng bị con ranh ấy mê
hoặc…
Bà ta nói đến đây, Hàn Đinh mới coi như thật sự hiểu ra
vấn đề. Thiếu suýt nữa thì anh mở toang cửa để người đàn bà nhà quê nhỏ
thó ấy ra ngay khỏi nhà anh! Từ lâu, anh đã ngán đến tận cổ. Ngán đến
tận cổ Chúc Tứ Bình. Ngán đến tận cổ vụ giết người dai dẳng này!
Nhưng ngày hôm sau, vừa đi làm, anh đã kể lại với Lâm về câu chuyện mà đến
ngay kể, anh cũng chẳng có một chút hào hứng nào. Nghe xong, Lâm lại đi
nói chuyện với Tề. Khi người đàn bà nhỏ thó người Thiệu Hưng ấy tìm đến
văn phòng, Lâm ra mặt tiếp đón. Đương nhiên, phải có cả Hàn Đinh – vốn
chẳng mặn mà, hào hứng một chút nào – ngồi bên cạnh. Hàn Đinh là “Thần
cãi”. Người ta đến chỉ để tìm anh! Rất nhiều luật sư có thâm niên trong
văn phòng khi nghe chuyện đều không nhịn được cười. Họ trêu Hàn Đinh:
“Ái chà, cậu Hàn bây giờ đã là cần câu cơm của Văn phòng luật sư Trung Á rồi. Chúng ta phải dựa vào cậu ấy để kiếm cơm thôi.” Phải. Trung Á là
văn phòng luật sư tư nhân. “Dân dĩ thực vi tiên”. Sinh tồn là vấn đề
quan trọng số một. Chẳng có lý nào không nhận một vụ kiện có thể đem lại thu nhập. Lâm hiểu rất rõ về đầu đuôi của vụ Chúc Tứ Bình bị giết. Ông
ta biết chắc rằng, Trương Hùng không thể nào có thể cải tử hoàn sinh
giống như Long Tiểu Vũ. Nhưng khách hàng chấp nhận thanh toán chi phí
luật sư, chi phí đi lại, chi phí điện thoại với mức cao nhất. Một vụ làm ăn tốt như thế, chẳng có lý nào không nhận. Luật sư thu phí theo thời
gian hoặc vụ việc, chứ không thu phí dựa vào thắng thua.
Nhưng vụ này, Hàn Đinh cương quyết không nhận. Anh có đầy đủ lý do: Thứ nhất,
Trương Hùng giết người là do anh khui ra. Bây giờ, bảo anh làm luật sư
cãi cho anh ta, có thể chị Trương Hùng sẽ vui vẻ đấy, nhưng bản thân
Trương Hùng chưa chắc đã thế. Thứ hai, anh đã mất quá nhiều thời gian
với vụ án Tứ Bình. Thể xác, tinh thần đã quá mỏi mệt. Không còn một chút say mê, hứng thú nào nữa. Nếu tiếp tục làm, kết quả chắc chắn không ra
gì. Thứ ba, vì vụ án ấy, anh đã đánh mất quá nhiều thứ. Không thể chịu
đựng thêm được nữa. Dù rằng, lý do thứ ba này không tiện nói với người
ngoài, nhưng Lâm biết rõ điều đó. Thế nên, Lâm liền xung phong, chủ động đề đạt với Tề để ông ta thụ lý vụ này. Lâm cho rằng, vụ này rất đơn
giản. Trọng tâm biện hộ chỉ là nhấn mạnh Trương Hùng trình độ văn hóa
thấp, không hiểu biết gì pháp luật, khi ấy lại đang say rượu, đề nghị
tòa xem xét giảm nhẹ mức án. Cũng may, trình độ văn hóa thấp, không hiểu biết pháp luật, say rượu đều không phải là điều kiện để tòa án xem xét
giảm nhẹ tội. Nên nếu như tòa có tuyên anh ta tội tử hình, thì gia đình
anh ta cũng không thể trách móc luật sư được. Tóm lại, lộ trình và kết
quả của vụ bào chữa này đã quá rõ ràng. Ai thụ lý cũng được cả. Nhưng dù sao, ông ta cũng đã thông thạo tình hình. Cùng lắm, chỉ mất hai chuyến
tới Bình Lĩnh.
Lâm đi rồi. Tới Bình Lĩnh thật. Tâm trạng Hàn Đinh lắng lại. Vắng Lâm, phòng làm việc chỉ còn lại mình anh, rất yên tĩnh.
Những lúc rỗi việc, còn có thể lên mạng xem tin tức, chơi điện tử, thậm
chí lượn qua trang web dành cho người lớn. Cuộc sống lại trở nên vô vị.
Hàng ngày, tan sở về nhà xong, lại vẫn đọc sách, xem tivi trong khi tâm
trạng vẫn lơ lửng tận đâu. Rồi lại đối diện với gương mặt cười rạng rỡ
của La Tinh Tinh. Sau đó, lại ngồi trên ghế sofa. Ngây như khúc gỗ. Đờ
đẫn. Mong đợi mụ mị theo thói quen tiếng điện thoại hoặc tiếng gõ cửa
vang lên như ảo giác.
Lại qua một tuần. Có thể mười ngày, nửa
tháng, hoặc lâu hơn. Ai mà biết được. Trong khoảng thời gian ấy, Lâm về
một lần. Ở Bắc Kinh vài ngày, rồi lại đi. Hàn Đinh không rõ, ông ta lại
tới Bình Lĩnh, hay lại tới nơi khác để xử lý một vụ án khác. Anh cũng
không hỏi. Chỉ sợ, nhỡ Lâm lại nói với anh chuyện ở Bình Lĩnh thì có
trốn cũng chẳng kịp. Anh đã quen và thích thú với sự thoải mái khi không có Lâm kè kè bên cạnh. Bố mẹ anh lại bắt đầu động viên anh đi thi TOEFL hoặc thi nghiên cứu sinh. Bố anh bảo: “Con thi nghiên cứu sinh đi. Đàn
ông con trai phải có chí, phấn đấu về học vấn và sự nghiệp. Chứ suốt
ngày chỉ dính vào chuyện yêu đương, vợ con, thì cuối cùng chẳng được
tích sự gì.” Mẹ anh thì bảo: “Hay con ra nước ngoài đi. Ra nước ngoài,
con sẽ quên hết mọi chuyện, thâm nhập một cuộc sống hoàn toàn mới mẻ.”
Hàn Đinh biết, bố mẹ anh đương nhiên đều quan tâm, lo lắng cho tương lai của con trai. Nhưng kỳ thực, làm nghiên cứu sinh và ra nước ngoài đều
là lý tưởng của ông bà. Hồi trẻ, ông bà không thực hiện được những lý
tưởng đó nên giờ muốn gửi gắm vào con cái. Duy trì huyết thống, kế tục
sự nghiệp, và tiếp nối lý tưởng, thực ra, đều xuất phát từ tâm lý giống
nhau.
Chính vào lúc anh bắt đầu suy ngẫm đến tương lai, điều
chỉnh lý tưởng sống, cân nhắc thiệt hơn giữa làm nghiên cứu sinh hay ra
nước ngoài du học, thì vào một buổi trưa tràn nắng, anh nhận được một cú điện thoại. Điện thoại gọi vào máy di động của anh. Lúc chuông điện
thoại reo, anh đang lơ mơ ngủ sau bữa trưa căng da bụng. Nhưng vừa nhấc
điện thoại lên, chỉ nghe tiếng “A lô”, anh đã tỉnh hẳn ngủ:
Anh nói:
– A lô! Em là… La Tinh Tinh hả?
Đúng là nàng. Giọng nói trong trẻo vô ngần của nàng trong điện thoại làm Hàn Đinh liên tưởng ngay đến nụ cười cũng trong trẻo vô ngần của nàng. Cũng với tâm trạng trong trẻo vô ngần như thế, anh nhẹ nhàng hỏi nàng:
– Em khỏe không? Mọi thứ đều tốt đẹp cả chứ?
La Tinh Tinh:
– Khỏe. Em rất khỏe.
Hàn Đinh không biết phải nói tiếp những gì, hỏi tiếp những gì. Đầu dây bên
kia cũng im lặng. Hàn Đinh vội tiếp lời, cứ như sợ đầu dây bên kia sẽ
cúp máy:
– Thế… Sao tự dưng lại gọi điện thoại cho anh thế?
La Tinh Tinh tiếp lời:
– À. Không có gì ạ. Chả là… em… thấy nhớ anh.
Hàn Đinh muốn khóc. May mà La Tinh Tinh không nhìn thấy. Anh tuyệt đối
không muốn để nàng biết anh đang ủy mị như thế nào. Anh lấy lại tư thế
của một người đàn ông, lấy lại giọng nói bất cần, nói:
– À. Ra thế.
– Anh còn muốn gặp em nữa không? Đã mấy lần, em muốn gọi điện cho anh,
muốn tới thăm anh. Nhưng anh từng bảo, không cho em tìm anh.
– Phải. Anh đã từng nói, nếu bọn em có tiền và giàu to, thì đừng đến tìm anh. Bọn em đã giàu to chưa?
– Chưa ạ. Nhưng vẫn có thể sống tạm.
– Anh có thể sẽ ra nước ngoài du học. Nếu em muốn, chúng mình có thể gặp
nhau. Vì dù sao, chúng mình từng là những người bạn tốt nhất của nhau.
Hàn Đinh và La Tinh Tinh gặp nhau thật. Một tiếng đồng hồ sau khi anh nhận
được điện thoại của La Tinh Tinh. Địa điểm là quán trà Ánh Dương, rất
yên tĩnh, cạnh quảng trường văn hóa Tây Đơn. Hàn Đinh gọi cho mỗi người
một cốc cà phê to bự – đang rất thịnh hành trong giới trẻ. Gọi xong, anh mới nhớ ra là trước đây, La Tinh Tinh không thích uống cà phê.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau kể từ khi chia tay. Cảm giác hai bên cùng nói ra đều là người kia chẳng thay đổi gì cả. Nhưng kỳ thực, cả
hai đều đã thay đổi. Trở nên bối rối, xa lạ. Nhìn nhau không nói. Hàn
Đinh lặp lại câu hỏi thăm đã nói trong điện thoại: “Em khỏe không?” La
Tinh Tinh cũng nhắc lại câu trả lời đã nói trong điện thoại: “Khỏe. Em
rất khỏe.” Nàng cũng thể hiện sự quan tâm chân thành với anh: “Anh định
ra nước ngoài thật à? Anh từng bảo là không thích ra nước ngoài cơ mà.
Sao bây giờ lại thay đổi?” Hàn Đinh ngoảnh đầu, nhìn ra xa. Đằng xa là
một quảng trường mới xây và thảm cỏ xanh non. Anh đáp: “Ừ. Đời người là
thế. Thay đổi khôn lường.”
La Tinh Tinh cũng theo anh, nhìn ra
xa. Ánh mắt nàng gặp ánh mắt anh ở khoảng rộng giữa thảm cỏ và đài phun
nước. Hai người cùng nhìn về một hướng, nhưng Hàn Đinh có cảm giác,
giọng nói của nàng đặc biệt xa lạ.
Nàng bảo:
– Lúc em tới
đây, Tiểu Vũ gửi lời hỏi thăm anh. Anh ấy nhờ em nhắn lại với anh rằng,
cho dù anh có chấp nhận hay không, sau này, anh ấy nhất định sẽ báo đáp
anh. Từ nhỏ, bố anh ấy đã dạy anh ấy rằng: Ơn suối phải trả bằng sông.
Ơn sông phải trả cả cuộc đời. Ơn cứu mạng, thì phải lấy tính mạng để báo đáp, đến kiếp sau còn báo đáp… – Ánh mắt La Tinh Tinh vẫn dừng lại ở
phía xa: – Em cũng thế. Em cũng sẽ báo đáp anh.
Hàn Đinh cười
nhạt: – Lấy tính mạng để báo đáp? Long Tiểu Vũ có dám chết vì anh không? – Nói xong, tự anh lắc đầu. Nhưng La Tinh Tinh lại trả lời chắc như
đinh đóng cột: – Nếu cần, anh ấy sẽ làm như thế. Anh ấy là một người đàn ông như thế.
Hàn Đinh lại lắc đầu, quả quyết hơn. Vừa lắc đầu, anh vừa nói:
– Long Tiểu Vũ có phép xử thế của anh ta. Còn anh, anh cũng có nhân sinh
quan của mình. Anh giúp người khác, không cần được báo đáp. Anh với em
cũng vậy. Đã giúp là giúp vô tư, chứ không màng đến lợi lộc. Với anh,
bản thân việc em còn muốn gặp anh và nói những lời cảm kích, đó đã là
lợi lộc rồi.
Ngừng một lát, Hàn Đinh hỏi tiếp:
– Em hôm nay đến gặp anh, Long Tiểu Vũ có đồng ý không?
Ánh mắt La Tinh Tinh vẫn ở phía xa. Nàng bất động y như bức tượng bên cạnh. Nàng nói:
– Dĩ nhiên rồi. Bản thân anh ấy cũng muốn đến. Nhưng vì chiều nay anh ấy
phải đi Trịnh Châu. Trịnh Châu có một nhà máy chế dược muốn mua lại
thương hiệu và công thức của thuốc uống Bảo Xuân, nên anh ấy tới đó để
đàm phán. Đợi anh ấy trở về, bọn em định đi một chuyến về quê anh ấy ở
Thiệu Hưng. Anh ấy bảo, anh ấy rất muốn đi thăm bố mẹ Tứ Bình. Đặc biệt
là mẹ Tứ Bình. Trước đây, bà coi anh như con đẻ. Anh ấy bảo, sau này,
nếu công ty Bảo Xuân được khôi phục, bọn em kiếm ra tiền, anh ấy nhất
định sẽ chăm sóc mẹ Tứ Bình cho đến khi bà hai năm mươi.
Hàn Đinh thu ánh mắt lại. Anh bắt đầu chăm chú nhìn La Tinh Tinh. Khuôn mặt nàng vẫn đẹp. Dưới ánh nắng chiếu chênh chếch, khuôn mặt nàng đẹp rực rỡ, y
như ấn tượng lần đầu tiên anh trông thấy nàng tại khách sạn Thế kỷ ở
Bình Lĩnh. Anh nói:
– Bọn em định khôi phục lại công ty Bảo Xuân, xây dựng lại nhà máy chế dược thật đấy à?
La Tinh Tinh cũng thu ánh mắt lại. Ánh mắt nàng ngập tràn hạnh phúc, ngọt
ngào, giống như lúc Hàn Đinh đón nàng từ cầu Tam Nguyên về nhà mình vậy. Nàng bảo:
– Tiểu Vũ đã liên hệ với một vài đối tác. Họ đều rất
tâm đắc. Thậm chí, một đối tác còn trả tiền đặt cọc. Nhưng Tiểu Vũ bảo,
còn phải cân nhắc thêm, so sánh các điều kiện…
Hàn Đinh nghĩ,
anh phải mừng cho La Tinh Tinh. Xem ra, sau này, nàng không còn phải lo
lắng chuyện cơm áo gạo tiền. Nàng lại có thể vui vẻ đi dạo phố, mua đồ
mỹ phẩm Clinique, Chanel. Nhưng không hiểu sao, anh không thể mừng nổi.
Anh chỉ nói một câu theo phép lịch sự: “Chúc mừng hai người”. Nói xong,
tâm trạng anh thiểu não đến tận cùng. Nhìn nụ cười cảm kích của La Tinh
Tinh, anh lại bồi thêm một câu có ý châm chọc: “Chẳng mấy chốc, Long
Tiểu Vũ sẽ vĩnh viễn không bao giờ bị đói. Vĩnh viễn bước vào cuộc sống
thượng lưu rồi!”
Buổi gặp hôm ấy rất ngắn ngủi. Chưa uống hết cốc cà phê, hai người đã hết chuyện để nói. La Tinh Tinh không bận tâm đến
sự giễu cợt của Hàn Đinh. Hoặc, cũng có thể, nàng không nghe ra sự giễu
cợt trong câu nói ấy. Nàng cho Hàn Đinh số điện thoại di động mới của
nàng. Số máy trước của nàng bị khóa do nợ tiền điện thoại. “Chắc hẳn đã
có một ai đó trả tiền đặt cọc cho thuốc uống Bảo Xuân.” – Hàn Đinh nghĩ
thầm: “Bọn họ phát tài thật rồi.” Ngoài chiếc điện thoại di động mới hòa mạng, sau khi ra khỏi quán trà, chia tay với Hàn Đinh, La Tinh Tinh vẫy một chiếc taxi rồi đi.
Hàn Đinh không đi taxi. Anh lủi thủi đi
vào ga tàu điện ngầm. Trong ga, anh do dự giây lát, nhìn đồng hồ, rồi
quyết định không đến cơ quan làm tiếp nữa. Anh lên chuyến tàu đi từ tây
sang đông, về thẳng Sùng Văn Môn.
Về đến nhà, trời vẫn còn sáng.
Ánh nắng tàn chiếu vào bức tường phòng khách, làm nó rực rỡ đến nhức
mắt. Hàn Đinh lấy một chiếc ghế, trèo lên, gỡ gương mặt rạng rỡ của La
Tinh Tinh xuống. Sau đấy, anh lấy kìm, mở khung kính, lấy bức ảnh ra.
Ngắm nghía giây lát, rồi từ từ cuốn bức ảnh lại. Xong, anh cất nó vào
chiếc ngăn kéo rộng nằm ở tầng thấp nhất chiếc tủ quần áo, rồi đóng ngăn kéo lại. Thật chặt.
Chính trong buổi hoàng hôn nhức nắng ấy, đối diện với bức tường chợt trở nên trống trải, Hàn Đinh quyết định, nghe
lời mẹ ra nước ngoài. Tới một thế giới xa lạ, bắt đầu lại cuộc sống của
mình.
Bố anh vốn muốn anh làm nghiên cứu sinh, nhưng khi nghe anh nói về quyết định ra nước ngoài, ông cũng ủng hộ. Không những ủng hộ,
ông còn chủ động giúp anh liên hệ với một Học viện luật ở Anh. Học viện
này thi tuyển sinh trên mạng. Không lâu sau khi đăng ký, Hàn Đinh nhận
được thông báo về phạm vi ôn thi, còn biết cả ngày giờ thi cụ thể. Thời
gian không có nhiều. Anh chỉ còn chưa đầy hai tuần để ôn thi.
Mặc dù thi ngay tại Bắc Kinh, ở trên mạng, nhưng mọi quy trình thủ tục và
tiêu chuẩn chấm điểm đều rất gắt gao. Học viện này mời hẳn giám khảo tại Bắc Kinh. Chỉ khi có mặt người giám khảo, trả lời trên máy vi tính được đủ số điểm yêu cầu, thí sinh mới có khả năng được tuyển chọn.
Hàn Đinh xin nghỉ ở cơ quan, dọn đến nhà bố mẹ, bắt đầu nhồi nhét tri thức. Hàng ngày, ngoài việc chén hết veo các món ăn tẩm bổ mẹ anh mang vào
tận phòng và duy trì thời gian ngủ cần thiết, còn thì đôi mắt anh hầu
như lúc nào cũng dán vào đống sách vở tiếng Anh khô khan. Kiểu học điên
rồ ấy, anh mới chỉ trải qua một lần hồi ôn thi đại học mấy năm về trước. Hồi ấy, cũng tại căn phòng xinh xắn này. Bố mẹ cũng tận tụy công tác
hậu cần như thế. Rèm cửa sổ lúc nào cũng đóng im lìm như thế. Đồng hồ
sinh học của anh cũng đảo lộn như thế. Không phân biệt nổi ban đêm hay
ban ngày, không nhớ nổi ngày tháng. Một ngày kia, khi văn phòng luật sư
khó khăn lắm mới gọi được điện thoại cho anh, anh cũng chịu, không rõ
lúc ấy rốt cuộc đang là ban ngày hay ban đêm.
Điện thoại Lâm gọi đến. Giọng rất nhỏ. Lúc được lúc mất. Có vẻ như ông ta vẫn đang công tác ở địa phương. Ông ta hỏi Hàn Đinh:
– Hai hôm nay cậu không đi làm à? Mà cũng không về nhà à? Sao lại tắt cả điện thoại di động?
Hàn Đinh hai mắt cay xè, mơ mơ màng màng trả lời:
– À, em xin nghỉ mà. Em ở nhà xem sách.
Lâm không hỏi vì sao anh xin nghỉ, xem sách gì, mà vội vàng chuyển đề tài:
– Cậu có thể tới Bình Lĩnh một chuyến được không? Vụ án Tứ Bình lại có tình tiết mới rồi.
Hàn Đinh lúc đầu sửng sốt. Sau đấy, trả lời lạnh nhạt:
– Em không đi đâu. Em không muốn nghe đến vụ án này một tí nào nữa.
– Tốt nhất, cậu hãy đến đây. Tớ vừa tìm được một chứng cứ, chứng minh
Trương Hùng không phải là người đã giết chết Tứ Bình. Cậu đến đi, tớ nói cho mà nghe.
Hàn Đinh lại sửng sốt. Anh không rõ, liệu có phải
thần kinh mình đã tê đại đến mụ mị không: Là ai thì cũng mặc xác. Anh
nói với Lâm:
– Bản thân Trương Hùng cũng đã khai nhận anh ta dùng dao đâm Tứ Bình rồi cơ mà.
– Đúng. Anh ta đã đâm Tứ Bình. Nhưng không đâm vào chỗ hiểm. Ba vết đâm
đều không sâu, không gây chết người. Nên tới đây, tớ sẽ cãi cho anh ta
thành tội gây thương tích, chứ không phải tội giết người!
Gây thương tích? Hàn Đinh cơ hồ đã tỉnh táo:
– Thế Tứ Bình bị chết như thế nào?
– Xương sọ cô ấy bị một vật tù đập vỡ. Chính vết thương ở đầu đã cướp đi
sinh mạng cô ấy! Tớ có đầy đủ chứng cứ chứng minh, hôm ấy, Trương Hùng
từ đầu đến cuối không hề đánh vào đầu Tứ Bình!
Hàn Đinh hỏi tiếp:
– Thế kẻ nào đã đánh vào đầu cô ấy?
Lâm ngừng lại hai giây, rồi nói:
– Chỉ có thể là một người.
– Ai?
– Long Tiểu Vũ!