Đọc truyện Hỡi Người Tình – Chương 29
Đèn điện tắt ngóm.
Cầu thang trong khu tập thể tối đến mức xòe bàn tay ra không nhìn thấy
ngón. Tối đến mức đến kẻ trộm cũng sợ không dám mò lên. Hàn Đinh lần dò
từng bước lên cầu thang. Tay sờ soạng trên tường để gõ cửa. Cửa chống
trộm phát ra tiếng kêu lanh lảnh. Trong bóng tối âm u như chốn âm phủ
phát ra luồng sinh khí trần gian.
Người mở cửa là Trình Dao.
Mặc dù khuôn mặt Trình Dao bị ánh đèn phía sau hắt ra làm cho tối đen,
nhưng Hàn Đinh vẫn nhìn thấy rất rõ sự trách móc trên khuôn mặt cô. Cô
vội quay đầu nhìn nhanh về phía phòng khách đang sáng đèn, nói nhỏ với
Hàn Đinh:
– Sao bây giờ cậu mới về? Đã ăn gì chưa? Hai đứa lại xảy ra chuyện gì thế?
Hàn Đinh đang rầu rĩ trong lòng, không nói giữa hai người đã xảy ra chuyện
gì. Mà có nói, cũng không thể rõ ràng được. Anh ậm ừ trong cổ họng:
– Em ăn rồi. Hai chị em ăn chưa?
– Chưa. Còn đợi cậu. Tinh Tinh vừa về đến nhà là khóc. Không chịu ăn.
Hàn Đinh cúi đầu cởi giày. Không nói gì. Anh không biết, La Tinh Tinh khóc
là vì sự tức giận của anh hồi chiều, hay vì Long Tiểu Vũ. Anh nói nhỏ
với Trình Dao:
– Hai chị em ăn đi. Em ăn ở ngoài rồi.
Vừa
nói, anh vừa đi vào phòng ngủ. Lúc này, cánh cửa phòng khách mở rộng
hơn. Ánh đèn hắt ra từ trong phòng làm lối đi đang tối tờ mờ sáng hẳn
lên. La Tinh Tinh đứng ở cửa. Mắt đỏ hoe. Giọng khản đặc.
– Hàn Đinh, anh đừng giận em nữa. Em sai rồi. Sau này, em sẽ không làm anh giận nữa. Anh tha lỗi cho em.
Câu cuối cùng, giọng nàng nghẹn lại. Nhưng nàng vẫn gắng kiềm chế. Thậm
chí, còn cố nở nụ cười lấy lòng. Hàn Đinh vừa buồn, vừa xót xa. Anh
không nỡ để La Tinh Tinh hạ mình cầu xin anh như thế.
Anh đứng lại. Đối diện La Tinh Tinh. Anh bảo:
– Không sao. Tại anh. Anh không nên nổi nóng với em. Sau này, anh cũng sẽ không nổi nóng với em nữa.
La Tinh Tinh thổn thức. Nước mắt lã chã. Vừa thút thít, vừa nói:
– Sau khi anh bỏ đi… em… em đã đuổi theo anh… nhưng không được.
Em… em sợ lắm… Sợ anh giận thật… rồi bỏ mặc Long Tiểu Vũ. Thực ra, em biết, anh đã rất vất vả vì Long Tiểu Vũ, đã nghĩ rất nhiều cách. Em
biết, anh chắc chắn sẽ cứu được anh ấy. Chiều nay, em chỉ nói đùa với
anh thế thôi. Nếu anh giận, thì anh cứ mắng chửi em thậm tệ…
La Tinh Tinh giống như đứa trẻ sau khi bị đánh đòn giờ cúi đầu nhận lỗi.
Vừa thút thít, vừa nói. Hàn Đinh biết, nàng đang mong đợi sự an ủi của
anh, đang chờ anh bày tỏ thái độ, chờ anh cho nàng một viên thuốc trợ
lực, chờ anh nói với nàng rằng Long Tiểu Vũ vô tội. Người vô tội cuối
cùng cũng sẽ được nhìn thấy ánh mặt trời! Nàng chờ Hàn Đinh tuyên bố đầy tin tưởng, rằng anh đã chuẩn bị sẵn sàng. Ngày mai, anh sẽ mỉm cười
bước vào phòng xét xử. Và sau đó, giành toàn thắng!
Có thể, một
tiếng đồng hồ trước đây, anh có thể tuyên bố như vậy, có thể an ủi trái
tim đang sợ hãi như vậy. Một tiếng đồng hồ trước đây, ít ra, anh đã có
một cương lĩnh tối thiểu. Đó là, nếu tòa không tha bổng, thì chí ít,
cũng sẽ không khép tội giết người. Chỉ cần tòa ra phán quyết chứng cứ
không đủ, rồi trả hồ sơ lại cho bên công an để điều tra thêm thì cũng
coi như giữ lại được mạng sống của Long Tiểu Vũ, và có thêm thời gian
quý báu. Với Long Tiểu Vũ, thời gian cũng quan trọng như tính mạng. Nếu
Long Tiểu Vũ có thêm được thời gian, Hàn Đinh có thể sẽ tìm được những
nhân chứng hiện giờ không biết ở đâu. Để từ đó, tìm được chứng cứ và
nguyên nhân chứng minh họ đã khai man. Và trong thời gian pháp luật quy
định, nếu bên công an không bổ sung được chứng cứ mạnh mẽ có thể xác
định Long Tiểu Vũ giết người thì tòa chỉ có thể xử anh vô tội!
Nhưng bây giờ thì không được. Bởi bây giờ đã là khoảng thời gian sau đó một tiếng đồng hồ!
Bây giờ, khi mà Hàn Đinh sắp tới được điểm đích của thắng lợi, anh chợt
nhìn thấy phía trước mặt sừng sững một ngọn núi chắn ngang, không thể
nào vượt qua! Ngọn núi ấy chỉ là một tờ giấy mỏng tang. Và kết luận giám định trên tờ giấy đã tuyên phạt Long Tiểu Vũ tội tử hình!
Nhưng
trước đây, anh luôn nói với La Tinh Tinh rằng, mọi chuyện rồi sẽ ổn. Bây giờ, đột nhiên bảo không ổn, thì biết ăn nói làm sao? Anh phải giải
thích thế nào để nàng không hiểu lầm anh, không cho rằng đó là vì cuộc
cãi cọ buổi chiều, không cho rằng đó là vì lòng ghen ghét, đố kỵ đáng sợ của con người! Có thể, anh thực sự nên nói rõ tất tật mọi chuyện với La Tinh Tinh, nên lấy tờ giám định vết máu thứ hai ra, nên giải thích cho
nàng nghe về từ ngữ liên quan đến sinh tử ấy… Nhưng, anh không có can
đảm làm thế. Nhìn giọt nước mắt đầy hối lỗi, đầy trông đợi của nàng, anh không có can đảm để nói ra sự thật! Anh chỉ có thể đến bên nàng, ôm
nàng vào lòng, lấy đó để an ủi nàng. Trong vòng tay anh, La Tinh Tinh
thổn thức và run rẩy vì sợ hãi, giống như con mèo con bị chủ nhà ruồng
rẫy, vứt đi. Hàn Đinh ôm lấy nàng. Đây là lần đầu tiên, anh ôm nàng
trước mặt Trình Dao. Anh thấy Trình Dao nở nụ cười độ lượng, đi vào
phòng riêng của cô. Hàn Đinh siết chặt La Tinh Tinh hồi lâu. Đợi nàng
dần bình tĩnh trở lại, anh nói:
– Em yên tâm. Ngày mai, anh sẽ có mặt đúng giờ tại phiên tòa. Anh sẽ cố gắng hết sức mình!
Nói xong, anh buông tay khỏi nàng, quay người đi về phòng ngủ của mình, rồi đóng cửa lại.
Anh vốn định trước phiên xét xử phải ngủ một giấc cho ra trò, để lấy sức
nghênh đón cuộc quyết chiến chờ đợi từ lâu. Nhưng đêm nay, anh làm sao
có thể ngủ được. Anh linh cảm rằng, đêm nay sẽ được anh ghi nhớ vĩnh
viễn. Đêm nay sẽ là điểm ngoặt trong cuộc đời anh. Trong đêm không ngủ
một mình trơ trọi ấy, nằm trên giường người khác, lần đầu tiên anh ý
thức được rằng, anh và La Tinh Tinh – người con gái anh từng thề sẽ suốt đời yêu thương – đã kết thúc. Người con gái xinh đẹp ấy đã không còn
xem anh như người yêu. Người yêu của lòng nàng là kẻ tử tù khó có thể
chuộc tội. Còn anh, anh chỉ có thể là một người bạn của nàng, một chỗ
dựa trong cuộc sống, một người có thể giúp đỡ nàng.
Dù rằng, khi ý thức được những điều như thế, lòng anh đau như cắt, hai mắt ướt đầm,
nhưng anh không muốn tiếp tục làm tê liệt mình. Cuộc sống là như thế.
Muốn nhìn rõ một quá trình đằng đẵng, một chi tiết phức tạp, thực ra,
chỉ cần đúng một khoảnh khắc!
Sáng sớm. Khi bước ra khỏi phòng
ngủ, sắc mặt anh tái nhợt, hốc mắt lõm sâu. La Tinh Tinh và Trình Dao
cũng đều đã dậy, đang chuẩn bị bữa sáng cho anh. Lúc ăn sáng, anh nghe
thấy La Tinh Tinh và Trình Dao trao đổi về đường đi tới tòa án, xem nên
đi thế nào. Anh trầm giọng, ngắt lời hai người: “Để em đi một mình. Hai
chị em đừng đi.” La Tinh Tinh sửng sốt. Trình Dao nhìn sắc mặt Hàn Đinh
nói:
– Bọn mình đã thống nhất là Tinh Tinh sẽ đi cùng cậu rồi đấy thôi?
Hàn Đinh vẫn không ngẩng đầu lên:
– Nếu tin em, thì đừng có đi. Cô ấy mà đi, em sẽ căng thẳng.
La Tinh Tinh rụt rè lên tiếng:
– Anh đừng căng thẳng. Em chỉ ngồi ở vị trí dự thính. Em sẽ không nói gì cả, sẽ không làm ảnh hưởng đến anh.
Hàn Đinh ngẩng đầu nhìn La Tinh Tinh. Anh hỏi lạnh lùng:
– Em tới đó làm gì? Em muốn nhìn thấy Long Tiểu Vũ của em, hay muốn xem anh bào chữa cho anh ấy như thế nào?
La Tinh Tinh không nói được lời nào. Lúng túng.
Trình Dao dàn hòa:
– Tinh Tinh. Hay em đừng đi nữa. Em tới đó, sẽ bị kích động. Em hãy tin
rằng, Hàn Đinh nhất định sẽ làm hết sức mình để bào chữa cho cậu ấy. Em
cứ yên tâm.
La Tinh Tinh không nói gì thêm. Lặng lẽ bê mâm vào
trong bếp. Hàn Đinh đương nhiên nhận ra, nàng muốn đi. Nàng muốn gặp
Long Tiểu Vũ. Nhưng Hàn Đinh không muốn để nàng đi. Anh giải thích với
Trình Dao:
– Trên tòa có thể xuất hiện mọi tình huống. Em không
muốn để Tinh Tinh nghe thấy thẩm phán tuyên án tử hình người ấy. – Ngừng giây lát, giọng anh trầm xuống, bổ sung một câu: – Người ấy là người
yêu của cô ấy.
Trình Dao sững người. Rồi như một người chị cả, cô nhanh nhảu, thậm chí là nói không cần nghĩ:
– Nói thế mà cậu cũng nói được. Tiểu Vũ là bạn trai trước đây của Tinh
Tinh. Còn bây giờ, cậu mới là người yêu của con bé. Có điều, Tinh Tinh
là người sống rất tình cảm. Trước đây, Long Tiểu Vũ tốt với con bé. Nên
nhất thời, con bé chưa thể quên được cậu ta. Điều này có thể hiểu và
thông cảm được. Nhưng bây giờ, người con bé yêu là cậu. Cậu đừng làm đau lòng con bé. Bây giờ, con bé cần nhất là sự thông cảm và quan tâm của
cậu.
Hàn Đinh lắc đầu, nói:
– Em nghĩ kỹ rồi. Hôm qua, em
nghĩ suốt đêm. Nếu Long Tiểu Vũ thực sự vô tội và được thả, Tinh Tinh sẽ quay về với anh ta. Em không có quyền để ngăn không cho cô ấy quay lại. Còn nếu như Long Tiểu Vũ bị tòa khép tội tử hình, chuyện giữa em và
Tinh Tinh cũng chấm hết. Tinh Tinh sẽ oán hận em. Cho dù cô ấy có theo
em, Long Tiểu Vũ cũng sẽ ngự trị trong tim cô ấy suốt đời. Giống như một cái bóng luôn theo sát cô ấy. Nếu như vậy, thì chị bảo, em việc gì phải thế.
Trình Dao lặng thinh. Thực ra, Hàn Đinh mong mỏi cô sẽ nói
thêm một điều gì đó. Anh mong cô sẽ bác bỏ anh, sẽ mắng anh. Nhưng cô
không làm thế. Cô thở dài thật sâu, rồi im lặng. Sự im lặng của Trình
Dao làm nỗi tuyệt vọng của Hàn Đinh vốn đang lơ lửng chợt rơi đánh
“phịch” xuống đất!
Bữa sáng hôm ấy như nhai rơm. Khi Trình Dao đã dọn dẹp thức ăn trên bàn, Hàn Đinh không thể nào nhớ nổi vừa nãy mình
đã ăn món gì. Vẫn còn sớm. Nhưng Hàn Đinh không muốn nán lại lâu thêm
trong nhà. Anh mang theo chiếc ca-táp đựng đầy tài liệu đi ra ngoài phố – lúc này vẫn còn vắng vẻ. Lúc đi ra cửa tòa nhà tập thể, anh biết Trình
Dao và La Tinh Tinh đều đứng ở cửa sổ dõi theo bóng anh xa dần. Sống
lưng anh có thể cảm nhận được ánh mắt trông đợi của họ. Anh bước từng
bước chắc nịch, ra khỏi Làng mới công nhân. Ra ngoài đường, anh vẫy một
chiếc taxi, đi về hướng tòa án. Đến nơi, xuống xe, mới biết tòa án vẫn
chưa mở cửa. Anh ôm ca-táp đứng trên phố. Ngơ ngác không biết nên đi
đâu.
Đứng trên phố. Ngắm nhìn thành phố dần náo nhiệt. Đường phố
mỗi lúc một chen chúc. Chẳng mấy chốc, tắc nghẽn đủ các loại xe. Cách đó không xa, người đi xe đạp ùn ùn dắt xe băng qua đường, trong khi đèn đỏ vẫn chưa kịp tắt. Hàn Đinh mụ mị: Buổi sáng ở Bình Lĩnh cũng loạn như
thế này ư…
Lòng anh cũng đang rối loạn, tơi bời!
Anh rối loạn đến tận cùng. Không chủ kiến!
Phương án bào chữa mà anh đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu, những câu hỏi được sắp
xếp kỹ lưỡng, những chứng cứ đã thuộc nằm lòng, danh sách nhân chứng anh có thể đọc ngược vanh vách. Tất cả dường như đã trở thành vô nghĩa
trước một tiền đề vững chãi như bàn thạch. Nhược điểm ban đầu của đối
phương, điểm tiếp cận để anh tấn công đối phương, đòn chí mạng mà anh và Lâm đã lao tâm khổ tứ hoạch định sau mấy đêm không ngủ. Tất cả đều trở
thành yếu ớt, nhợt nhạt, tầm thường, vặt vãnh, trước kết luận như đóng
đinh của thầy Uông buổi tối qua. Vũ khí bí mật của Hàn Đinh chính là nói rõ trước tòa về quan hệ yêu đương kéo dài một năm trời giữa Long Tiểu
Vũ và Chúc Tứ Bình, và cả sự đeo bám ráo riết của cô với Long Tiểu Vũ
sau này. Anh vốn định dùng sự thật này để khiến cho lập luận về hành vi
cưỡng bức trở thành cây không gốc, lập luận giết người diệt khẩu trở
thành nước không nguồn. Rồi sau nữa là làm lung lay quan hệ lô-gíc của
cả hệ thống chứng cứ cáo buộc. Cho đến tận chiều qua, anh vẫn lạc quan.
Tràn đầy tin tưởng về chiến thắng. Anh không ngờ, chỉ trong khoảnh khắc, tình hình bỗng đột ngột thay đổi. Tối qua, khi đi từ nhà thầy Uông ra,
anh thất thểu, bước thấp bước cao trên con đường nhỏ không ánh đèn đường ở khu tập thể Học viện công an. Trong đầu anh liên tục dội lên âm thanh như bom nổ của hai con chữ khiếp đảm ấy: Phun vấy! Phun vấy! Phun vấy!
Phun vấy! Phun vấy! Qua thái độ của thầy Uông, anh biết, anh hỏng rồi,
vụ án này hỏng rồi. Tất cả đều đã được ấn định từ trước. Sự gần gũi tình dục giữa Long Tiểu Vũ và Chúc Tứ Bình hôm ấy là cưỡng dâm hay thông dâm đã không còn là trở ngại. Động cơ gây án đã trở nên vô nghĩa. Thứ có ý
nghĩa chỉ là kết quả. Đó chính là: Long Tiểu Vũ quả thực đã giết Chúc Tứ Bình! Bởi thầy Uông đã nói rất rõ ràng. Chỉ có trên người sát thủ mới
xuất hiện vết máu phun vấy!
Phun vấy! Phun vấy! Phun vấy! Phun vấy…
Hàn Đinh ngơ ngẩn đi trên phố. Trong dòng người đang hối hả đi làm, bước
chân anh tỏ ra chậm chạp, thất thểu, không phương hướng. Anh vòng một
vòng, rồi lại quay về cổng tòa án. Bước từng bước lên hàng bậc thang vời vợi. Anh không thể ngờ, mới sáng ra, đôi chân anh đã mệt mỏi đến thế.
Mỗi một bậc thang, anh đều phải cất bước rất vất vả. Khi bước lên bậc
thang cuối cùng, anh chợt thấy mình hụt hơi. Ngực như bị vật gì rất nặng đè lên. Hơi thở khó nhọc. Không cần nghĩ, anh biết ngay rằng, vật nặng
ấy chính là La Tinh Tinh.
Sở dĩ anh không nói với La Tinh Tinh về sự thay đổi tối qua, là vì muốn tránh né áp lực từ nàng. Anh sợ phải
nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của nàng. Sợ nhìn thấy giọt nước mắt tuyệt
vọng của nàng. Sợ phải tranh cãi với nàng… Nàng không hiểu pháp luật.
Chỉ tin vào trực giác. Thứ trực giác vốn đã bị đầu độc bởi ký ức và tình yêu. Hàn Đinh nghĩ thầm, đã như vậy, chẳng thà hãy để phán quyết của
tòa án nói chuyện trực tiếp với nàng: Vì có giám định vết máu mới, nên
Long Tiểu Vũ khó thoát khỏi cái chết!
Hàn Đinh đã vài lần tham
gia các phiên xét xử tại tòa. Nhưng đây là lần đầu tiên anh một mình
xuất hiện trước tòa với tư cách là luật sư bào chữa. Khó diễn tả hết sự
căng thẳng, hồi hộp trong lòng. Đây là vụ án một cô gái bị giết. Một năm trước, vụ án này từng gây chấn động dư luận. Một năm sau, khi Long Tiểu Vũ bị bắt giữ, đài truyền hình và báo chí địa phương đều đưa tin. Bởi
vậy, quần chúng đến theo dõi phiên tòa gần như ngồi kín phòng xử án rộng như hội trường. Hàn Đinh nhìn hàng ghế dự thính đen kịt những người.
Nhìn ba vị kiểm sát viên nét mặt trang nghiêm. Nhìn chủ tọa phiên tòa và các thẩm phán lần lượt đi vào. Anh hơi choáng váng. Cảm tưởng mình sức
đơn lực mỏng. Thậm chí anh hoài nghi, không biết thể lực của mình liệu
có trụ được cho đến khi tòa kết thúc mọi thủ tục cần thiết trong quy
trình xét xử.
Chủ tọa tuyên bố bắt đầu phiên tòa, lệnh đưa bị cáo vào tòa. Không hiểu vì sao, Hàn Đinh cũng giống như những người dự
thính hiếu kỳ đang nghển cổ ngóng đợi, lúc này đây, cũng rất muốn được
nhìn thật kỹ Long Tiểu Vũ. Sau khi xuống Thiệu Hưng điều tra trở về, anh đã không còn coi Long Tiểu Vũ là một kẻ giết người. Không tin anh ta
lại là kẻ giết người. Cảm giác của anh về anh ta đã có sự thay đổi rất
lớn. Trong mắt anh, Long Tiểu Vũ đã trở thành một chàng trai tốt bụng,
hiền lành, chất phác, trượng nghĩa, rất tử tế với phụ nữ, và là người
trọng tình cảm. Còn bây giờ, sau khi vết máu bị bỏ qua trên ống tay áo
đã chỉ rõ chân tướng, gặp lại Long Tiểu Vũ, nhìn lại khuôn mặt anh ta,
cảm giác của Hàn Đinh sẽ lại như thế nào? Khuôn mặt ấy vẫn vuông vắn,
tuấn tú. Nước da vẫn ngăm đen, bóng loáng. Dáng đi vẫn thẳng thớm…
Nhưng có lẽ do yếu tố tâm lý, nên trên khuôn mặt vẫn không có gì thay
đổi của Long Tiểu Vũ, Hàn Đinh dường như nhìn thấy cả sự nham hiểm và
tâm trạng cố làm ra vẻ bình tĩnh. Ánh đèn sáng choang ở phòng xử án cũng làm cho thần sắc khuôn mặt anh ta trở nên tiều tụy hơn nhiều so với lần anh gặp anh ta ở phòng nói chuyện tối lù mù tại khu trại giam. Long
Tiểu Vũ cũng đang nhìn anh. Hàn Đinh không phân biệt rõ, ánh mắt của anh ta là sự an lành trong vắt như nước, hay là nụ cười có ý châm chọc.
Trong ánh mắt của Long Tiểu Vũ hôm nay, dường như có quá nhiều thứ không thể nào cắt nghĩa rõ ràng.
Phiên tòa chính thức bắt đầu. Tất cả
đều tiến hành theo trình tự. Hàn Đinh có cảm giác, trình tự diễn ra quá
nhanh, làm anh mệt mỏi ứng phó. Nhưng đến mười hai giờ trưa, khi phiên
tòa tạm nghỉ, cũng mới chỉ tiến hành đến phần xem xét chứng cứ. Trong
phiên xét xử buổi sáng, Hàn Đinh vẫn làm theo phương án ban đầu, nêu ra
việc: một loạt các nhân chứng, trong đó có cả bố mẹ Tứ Bình, đã cố tình
che giấu sự thật là bị cáo và người bị hại từng có thời gian yêu nhau.
Điều này đã cấu thành hành vi khai man. Yêu cầu tòa tước bỏ tư cách làm
chứng của những nhân chứng nói trên. Đồng thời, chỉ ra rằng, hung khí
chủ yếu dùng để giết Chúc Tứ Bình hiện vẫn chưa tìm thấy. Các chứng cứ
cáo buộc khác cũng không thể loại trừ khả năng Long Tiểu Vũ đến hiện
trường xảy ra vụ án một cách bình thường và có những vết tích giống
nhau. Bởi vậy, đề nghị tòa không coi đây là chứng cứ đáng tin cậy. Khi
Hàn Đinh nêu ra những đề nghị kể trên, anh hầu như đề cập đến toàn bộ
chứng cứ chính thức của bên khống. Chỉ duy nhất không đề cập đến tờ giám định vết máu.
Liên quan đến tờ giám định vết máu, Hàn Đinh cho
rằng, do vụ án này lần lượt đưa ra hai bản giám định vết máu. Trong khi, nội dung kết luận của hai bản giám định này lại rất khác nhau. Nhất là, bản giám định vết máu thứ hai có ý nghĩa rất quan trọng, liên quan đến
việc nhận định bị cáo có tội hay vô tội. Bởi vậy, đề nghị tòa xem xét
thận trọng. Anh đề nghị tòa tiến hành giám định lại đối với vết máu trên áo khoác ngoài của Long Tiểu Vũ. Việc giám định lại cần phải chọn một
cơ quan khác có thẩm quyền, chứ không phải là hai cơ quan đã làm giám
định.
Bên công tố, người phát biểu chính là một kiểm sát viên
đứng tuổi. Giọng nói thong thả. Thái độ điềm tĩnh. Mặc dù không hùng hồn như vẫn thường thấy ở các vị công tố viên, nhưng cách lập luận chắc
nịch, cẩn trọng của ông ta rõ ràng đã phát huy tác dụng rất tốt, dành
được thiện cảm của thẩm phán và những người dự khán. Trong khi đó, Hàn
Đinh ứng chiến với tâm trạng mỏi mệt của cả thể xác lẫn tinh thần. Anh
đã thua đối phương cả về kinh nghiệm, khả năng hùng biện, niềm tin và
trạng thái tinh thần. Nhưng anh để ý thấy rằng, những chứng cứ của anh
về việc: nguyên cáo và bị cáo trước đây từng có quan hệ yêu đương; trước khi chết, bị cáo luôn theo đuổi nguyên cáo, đã làm đối phương sửng sốt. Họ vội vàng lật giở tài liệu, rì rầm thảo luận đối sách. Anh để ý thấy
họ bàn tán một hồi, nhưng vẫn không có đối sách. Họ cứng họng, không thể nói được gì trước những chứng cứ và cả những lời phản bác mà Hàn Đinh
đưa ra. Họ chỉ có duy nhất một chứng cứ đẩy Hàn Đinh rơi vào thế yếu. Đó chính là bản giám định vết máu!
Sức mạnh của bản giám định ấy
quá lớn. Chẳng mấy chốc, nó đã đẩy Hàn Đinh vào chỗ bại trận. Hàn Đinh
nhận ra, khi chuyên gia của phòng trinh sát kỹ thuật Sở công an đứng ra, giảng giải trước tòa về kết luận giám định, sắc mặt Long Tiểu Vũ chợt
đờ đẫn. Ánh mắt dại đi. Cơ hồ là nỗi tuyệt vọng khi thời cơ lớn đã qua
đi.
Phiên xét xử đầu tiên kết thúc sau phần xem xét chứng cứ. Bên khống và bên biện chưa tranh luận trước tòa. Bị cáo chưa phát biểu lần
cuối. Tòa vẫn chưa tuyên xử. Sự sống chết của Long Tiểu Vũ sẽ đợi hồi
sau phân giải. Dù rằng, thẩm phán đã chấp nhận kiến nghị của Long Tiểu
Vũ, quyết định kiểm tra lại bản giám định mà Hàn Đinh nghi ngờ. Nhưng
trong lòng, Hàn Đinh hiểu rằng, anh tuyệt đối không thể quá hy vọng hão
huyền vào kết quả bản giám định lại. Giám định lại dường như chỉ có một
tác dụng duy nhất. Đó là kéo dài thời gian.
Khi Long Tiểu Vũ bị
áp giải ra khỏi phòng xét xử, anh ta ngoái đầu lại nhìn Hàn Đinh. Ánh
mắt không có sự trách cứ, chỉ có sự cầu cứu. Ít ra là Hàn Đinh có cảm
giác như vậy. Ánh mắt ấy chợt làm trái tim Hàn Đinh chấn động. Liền sau
đấy, anh thấy bâng khuâng. Không thể nói rạch ròi, người thanh niên này
rốt cuộc là đáng thương hay đáng bị trừng phạt.
Trên đường từ
phiên tòa về nhà, tâm trạng Hàn Đinh chuyển từ bâng khuâng sang thấp
thỏm. Anh không biết, chuyến này về sẽ phải đối mặt thế nào với sự trông ngóng của La Tinh Tinh. Anh nhẩm tính mãi xem nên dùng góc độ nào để kể lại với La Tinh Tinh về quá trình buổi xét xử hôm nay, dùng phương thức gì để dẫn dụ nàng có sự chuẩn vị về tâm lý trước kết quả sẽ xảy đến
trong tương lai. Nhưng khi anh về đến nhà Trình Dao ở Làng công nhân
mới, những gì anh chứng kiến khác hẳn với những gì anh đã tưởng tượng
trên đường về. La Tinh Tinh và Trình Dao không hề hỏi han ngay về tình
hình phiên tòa hôm nay. Hai người nghênh đón anh như nghênh đón người
anh hùng khải hoàn trở về, như nghênh đón người chiến sĩ tận tụy, lẫy
lừng chiến công. Trình Dao xông lên phía trước, đỡ hộ anh chiếc ca-táp,
giúp anh cởi chiếc áo ngoài, đưa cho anh chiếc khăn ướt tẩm nước nóng.
Miệng cô thoăn thoắt hàn huyên. Sự nhiệt tình thái quá của cô làm Hàn
Đinh không kịp ứng phó. Nhưng anh vẫn hướng sự chú ý về phía La Tinh
Tinh. Thấy Hàn Đinh vừa vào đến nhà, nàng liền chạy biến vào bếp, rồi lũ lượt bưng thức ăn ra chiếc bàn ăn ở phòng khách. Trời đất! Nàng và
Trình Dao hôm nay đã làm không biết bao nhiêu món ăn! Nào thì cá hấp, gà tần, nào thì món xào, canh niêu… Trong nháy mắt, tất tật được bày
biện sẵn sàng trên bàn ăn. La Tinh Tinh xắp xếp bát đũa thật ngay ngắn,
rồi thấp thỏm nhìn sắc mặt Hàn Đinh. Hàn Đinh sợ nhất ánh mắt nàng rón
rén nhìn anh như thế. Ánh mắt lấy lòng ấy làm Hàn Đinh xa xót đến tận
cùng. Nàng vẫn là một đứa trẻ. Anh không muốn để một cô gái đẹp như hoa
phải đóng bộ dạng khổ sở, sợ sệt như thế trước mặt anh.
Trình Dao nhanh nhảu:
– Cậu chắc đói meo rồi còn gì. Ăn thôi, ăn thôi. Cả nhà cùng ăn thôi.
Cô kéo ghế cho Hàn Đinh, bày cốc bia giúp anh. Hàn Đinh ngồi xuống, như
một cái máy. Nhưng anh không động đũa. Trình Dao gọi La Tinh Tinh cùng
ngồi xuống, còn ra hiệu cho nàng mau rót bia cho Hàn Đinh. Hàn Đinh bảo: – Em không uống. La Tinh Tinh cầm chai bia, ngẩn tò te, bối rối. Trình
Dao vẫn khăng khăng bảo La Tinh Tinh rót bia cho Hàn Đinh: – Phải uống!
Cậu hôm nay vất vả rồi. Phải khao cậu một bữa ra trò!
Trình Dao
bảo La Tinh Tinh rót bia cả cho hai chị em. Hai cô đều không biết uống
bia, nhưng vẫn cứ rót. Thấy ba cốc đều đã có bia, Trình Dao nâng cốc,
nói:
– Thế nào? Ta cứ làm một ngụm đã. Sau đấy, vừa ăn, vừa nói
chuyện. Cậu cứ khăng khăng không cho La Tinh Tinh đi, làm cô nàng nóng
lòng cả sáng nay, chỉ mong cậu chong chóng về.
La Tinh Tinh cũng
nâng cốc. Nhìn Hàn Đinh đầy trông đợi. Vẻ mặt Hàn Đinh rất nặng nề.
Nhưng nó vẫn không thể thay đổi sự trông đợi trên gương mặt nàng. Hàn
Đinh biết. Điều nàng trông đợi được nghe là quá trình và chi tiết của
buổi xét xử. Còn kết quả, cơ hồ mọi người đều đã biết hết từ trước.
Hàn Đinh không nâng cốc. Anh không dám nhìn thẳng vào La Tinh Tinh. Đành hướng ánh mắt về phía Trình Dao. Anh nói:
– Chị Dao, chị nói thế, thành ra, em có vài lời, nhưng thực sự không dám nói ra.
Chiếc cốc của Trình Dao lúng túng chơi vơi giữa khoảng không. Giọng cô cũng có phần lúng túng. Nhưng cố làm ra vẻ bình tĩnh:
– Ôi dào. Có chuyện gì mà không dám nói. Thế nào? Hay, hôm nay có điều gì không suôn sẻ à?
– Vâng. Không suôn sẻ.
Trình Dao đặt cốc xuống. Đến ngay cả cô cũng không dám liếc mắt nhìn phản ứng của La Tinh Tinh. Cô chỉ dám nhìn Hàn Đinh:
– Hả? Sao lại thế?
Cuối cùng, ánh mắt Hàn Đinh cũng từ từ hướng sang La Tinh Tinh. Anh chậm rãi:
– Hôm nay, Viện kiểm sát trình lên tòa bản báo cáo giám định vết máu thứ
hai. Kết luận của báo cáo này và báo cáo đầu tiên không giống nhau.
La Tinh Tinh không nhúc nhích. Mắt nàng mở to. Hàn Đinh cơ hồ không phân
biệt được rằng, nàng đang tập trung cao độ hay ngây ra như khúc gỗ.
Trình Dao hỏi, có phần lắp bắp:
– Sao lại khác nhau? Họ kết luận như thế nào?
Hàn Đinh:
– Kết luận của bản giám định đầu tiên là không chắc chắn. Còn kết luận
của bản giám định thứ hai là chắc chắn. Cho rằng, Long Tiểu Vũ… Cho
rằng, anh ấy có vấn đề.
Trình Dao tiếp tục hỏi:
– Có vấn đề gì?
Hàn Đinh:
– Nếu tòa án chấp nhận báo cáo giám định này, thì vụ này phiền phức lắm.
Anh vẫn luôn cố hết sức tránh dùng ngôn từ rõ ràng, rành mạch ấy để biểu
đạt ý tứ của mình. Anh sợ nhất là Trình Dao sẽ tiếp tục hỏi một cách ngờ nghệch rằng: – Phiền phức thế nào? May mà cuối cùng Trình Dao không hỏi như thế. Phiền phức thế nào? Câu ấy, chẳng lẽ cũng cần phải hỏi! Nhưng
câu hỏi của Trình Dao vẫn cố tình nhằm vào kết cục cuối cùng. Có lẽ, cô
tưởng rằng, lúc này đây, La Tinh Tinh cũng chỉ muốn biết kết cục cuối
cùng là gì!
– Cậu đã chẳng bảo là những chứng cứ của bên công an
không thể hoàn toàn khẳng định vụ việc này rồi còn gì? Thế còn báo cáo
ấy thì sao? Chẳng lẽ, chỉ dựa vào báo cáo ấy, mà tòa án có thể khẳng
định sao?
Hàn Đinh lấy hơi, rồi mới vất vả nói ra từ mà anh cần nói:
– Được!
Trình Dao câm bặt. Cô chớp chớp mắt, dường như đang gặm nhấm ý nghĩa của từ
“được”. Nhưng La Tinh Tinh lúc này lại dường như trở nên tỉnh táo. Cô
hỏi:
– Tòa bảo sao ạ?
– Tòa đã đồng ý với yêu cầu của anh, là tìm một cơ quan chuyên môn khác để thẩm định lại kết luận và luận cứ của báo cáo giám định thứ hai.
Có lẽ, La Tinh Tinh cũng không
hiểu thế nào là thẩm định. Nàng nóng lòng muốn Hàn Đinh đưa ngay ra cho
nàng một khái niệm rõ ràng.
– Thẩm định… Thẩm định thì sẽ sao ạ?
– Chỉ có thể đợi. Chỉ có thể tuân theo số Trời.
– Tòa định thẩm định ở đâu? Mình có thể đi nhờ vả người ta không?
Hàn Đinh vốn định nói: Đây là chuyện tính mạng con người. Nhờ vả thế nào
được! Nhưng lời gần ra đến cửa miệng, anh đã kịp nuốt lại.
– Để anh nghe ngóng xem tòa định gửi báo cáo này tới cơ quan nào thẩm định lại.
La Tinh Tinh không nói nữa. Mắt nàng đỏ hoe. Nàng đứng lên khỏi bàn. Rảo
bước thật nhanh về phòng ngủ của nàng. Trình Dao cũng nối gót theo sau.
Còn lại Hàn Đinh ngồi một mình thẫn thờ bên bàn ăn. Anh không nghe thấy
tiếng khóc của La Tinh Tinh. Nhưng nghe thấy tiếng Trình Dao rầm rì an
ủi, động viên…
Cả buổi chiều hôm ấy, La Tinh Tinh không bước ra khỏi phòng. Bữa trưa thịnh soạn trên bàn chẳng ai động đũa. Trình Dao
hết vào phòng ngủ lại ra phòng khách, làm con thoi giữa Hàn Đinh và La
Tinh Tinh. Cô vừa an ủi, động viên La Tinh Tinh, vừa bàn với Hàn Đinh
xem bước tiếp theo phải làm thế nào. Hàn Đinh đã nói rồi: – Chỉ có thể
đợi. Chỉ có thể tuân theo số Trời!
Phải sau mười ngày, tòa mới mở phiên xét xử tiếp theo. Thế nên buổi tối, khi La Tinh Tinh cuối cùng
cũng ra ngoài phòng ngủ, Hàn Đinh đề nghị: Về Bắc Kinh đã. Gần đến phiên xét xử, lại quay lại. Bắc Kinh cách xa Bình Lĩnh. Có thể tâm trạng La
Tinh Tinh sẽ tốt hơn. Nhưng La Tinh Tinh không muốn đi. Nàng nói với
anh: – Anh về đi. Nếu nhớ nhà, anh về trước đi. Em muốn ở đây đợi. Hàn
Đinh không khuyên nhủ gì thêm. Phải. Nơi đây rất gần với Long Tiểu Vũ.
Làng mới công nhân ở phía đông Bình Lĩnh. Còn trại giam của Sở công an ở phía bắc Bình Lĩnh. Cách nhau chỉ nửa thành phố. Biết đâu, trong một
giấc mơ nào đó trong đêm, hai người sẽ lại nghe thấy hơi thở của nhau.
Với Hàn Đinh, mười ngày ấy thật khổ sở. Anh và La Tinh Tinh nói chuyện với
nhau ngày càng khó. Tần suất nói chuyện ngày càng ít đi. Ban ngày, Trình Dao đi làm. Ở nhà chỉ còn lại hai người. Đa phần thời gian, ai ở phòng
người nấy. Buổi trưa, La Tinh Tinh ra khỏi phòng nấu cơm. Nấu xong, ăn
chung với Hàn Đinh. Nhưng rất lặng lẽ. Chỉ hai, ba lần Hàn Đinh bảo nàng ăn thêm. Nàng liền ăn thêm một đũa. Cứ như để ứng phó. Hàn Đinh cũng
không nói gì thêm.
Ban ngày, có lúc, Hàn Đinh cũng ra ngoài. Lần
nào ra ngoài, anh cũng bảo với La Tinh Tinh là tới tòa án thám thính
tình hình. Thực ra, chuyện đã đến nước này, còn thám thính nỗi gì. Anh
nói thế, chẳng qua chỉ để dối La Tinh Tinh mà thôi. Liên quan đến báo
cáo vết máu ấy, liên quan đến hai chữ “phun vấy” chết người ấy, anh đã
gọi điện thoại lên Bắc Kinh trao đổi với Lâm. Lâm cũng tắc tị. Kinh
nghiệm trong nghề của Lâm luôn là sự ngưỡng mộ đối với Hàn Đinh. Sự tắc
tị của Lâm càng làm cho Hàn Đinh tin rằng, thời cơ lớn đã qua đi, Long
Tiểu Vũ cách bản án tử hình không còn bao xa nữa.
Mười ngày sau.
Tòa tiếp tục phiên xét xử.
Lần này, Hàn Đinh vẫn không đồng ý để La Tinh Tinh tới dự thính. Khác với
lần trước, lần này, đến ngay cả Trình Dao cũng kiên quyết tán thành
quyết định của anh. Cô xin nghỉ, chỉ để ở nhà với La Tinh Tinh. Cô luôn
miệng bảo La Tinh Tinh dọn dẹp hộ cái bếp. Gian bếp cáu bẩn đã lâu ngày, cứ bảo dọn dẹp, lau chùi nhưng lần lữa mãi. Bây giờ nó lại trở thành lý do để xoa dịu tâm trạng.
Hai giờ chiều, Hàn Đinh trở về. Lúc
này, gian bếp sạch sẽ như mới. Những thứ cần vứt đã vứt. Những thứ cần
cọ rửa lau chùi cũng đã cọ rửa lau chùi. Mọi thứ ngăn nắp, gọn gàng,
sạch bong. Trình Dao mở cửa cho Hàn Đinh. Giúp anh treo áo, cởi giày.
Sau đấy, đi cùng anh vào phòng La Tinh Tinh. La Tinh Tinh ngồi trên
giường. Không nhìn họ. Giống như một tội đồ đang chờ tuyên án. Nàng cúi
đầu không nói. Vẫn là Trình Dao. Cô hỏi Hàn Đinh đầy khó nhọc:
– Hôm nay tòa tuyên chưa?
Hàn Đinh không nói gì, nhưng gật đầu.
Trình Dao lại hỏi:
– Tuyên thế nào?
Hàn Đinh:
– Tử hình.
Không khí như ngưng tụ. La Tinh Tinh không nhúc nhích. Không nói. Cũng không khóc.