Hỡi Người Tình

Chương 21


Đọc truyện Hỡi Người Tình – Chương 21

Cuộc cãi vã của hai
bố con La Tinh Tinh tại thư phòng biệt thự hồ Hoàng Hạc, quả thật, đã
làm Long Tiểu Vũ sợ hết hồn. May mà ngay buổi trưa hôm ấy, anh đã biết
được nội dung thực sự của cuộc cãi vã. Trước buổi trưa, anh rời khỏi
biệt thự hồ Hoàng Hạc, mang số tài liệu La Bảo Xuân đã duyệt về công ty. Đương nhiên, trước đấy, anh phải đưa La Tinh Tinh về nhà. Cũng giống
buổi sáng, La Tinh Tinh chẳng nói chẳng rằng trên suốt quãng đường. Lúc
xuống xe, nàng đột ngột quay lại nói với Long Tiểu Vũ – lúc này vẫn ngồi trên xe:

– Thư ký Long Tiểu Vũ, phiền anh vào nhà tôi một lát. Tôi có thứ nhờ anh mang cho bố tôi.

Nói xong, nàng quay người, đi vào nhà. Long Tiểu Vũ cũng xuống xe, bảo lái xe đợi một lát, rồi nối gót vào trong.

Vào đến nhà. Cánh cửa vừa khép lại, Long Tiểu Vũ đã sốt sắng:

– Em và bố cãi nhau à?

La Tinh Tinh ngồi xuống. Hờ hững cởi giày. Không trả lời.

Long Tiểu Vũ lại hỏi:

– Rốt cuộc là vì cái gì?

La Tinh Tinh ngẩng đầu lên nhìn anh. Nhìn đến nỗi Long Tiểu Vũ thấy tim mình sởn da gà. Giọng anh không còn tự tin:

– Bố nói gì với em?

La Tinh Tinh lúc này mới cất lời:

– Bố giới thiệu cho em một đối tượng.

Tâm trạng căng thẳng của Long Tiểu Vũ vơi đi. Nhưng đồng thời, nó lại bị
một thứ khác nặng trĩu đè lên. Anh ngẩn người, không nói.

La Tinh Tinh bảo:

– Con trai Giám đốc Sở Y tế tỉnh. Nghe nói, anh ta đã xem em biểu diễn, và thích em.

Long Tiểu Vũ đứng ngẩn tò te. Vẫn không nói nửa lời.

La Tinh Tinh lại bảo:

– Con trai vị Giám đốc Sở ấy đã tốt nghiệp đại học. Bây giờ, mở một công
ty xuất nhập khẩu thiết bị y tế. Nghe đâu, làm ăn rất phát đạt. Tuổi
không quá già. Mới ba mươi. Cao mét tám. Bố em đã gặp anh ta. Bố bảo,
trông rất vừa mắt.

Long Tiểu Vũ nheo mắt, lắng nghe.

La Tinh Tinh dừng lại, đột ngột hỏi:

– Theo anh, em phải làm thế nào? Em sẽ nghe lời anh.

Long Tiểu Vũ nhanh nhảu:

– Hả… Hay quá. Anh ta… rất xứng với em.

La Tinh Tinh nhìn anh như đóng đinh, hỏi:

– Vậy, ý anh là, em nên kết bạn với anh ta?

Long Tiểu Vũ chần chừ giây lát, rồi trả lời:

– Kết bạn với người như thế, với em, với bố em, đều tốt. Anh thấy rất tốt. Anh thấy…

Chưa nói hết câu, một chiếc giày của La Tinh Tinh đã bay đến. Long Tiểu Vũ
giơ tay che đầu. Chiếc giày rơi xuống vai. La Tinh Tinh lại nhặt chiếc
giày khác, ném tiếp, trúng vào cây mắc áo phía sau Long Tiểu Vũ. Vứt
giày xong, La Tinh Tinh thổn thức. Long Tiểu Vũ đi đến, giang tay ôm
nàng vào lòng.

Anh nói:

– La Tinh Tinh, anh yêu em. Chỉ
cần sau này em sống vui vẻ hạnh phúc, bố em sống vui vẻ, hạnh phúc, em

chọn thế nào, anh cũng nghe. Anh đã nói rồi, chỉ cần được yêu em trong
mơ thôi, anh đã mãn nguyện rồi.

La Tinh Tinh vẫn thút thít. Nàng tủi thân:

– Anh yêu em ư? Yêu em, sao anh lại để em theo người khác? Em theo người khác, thì anh yêu em như thế nào?

Long Tiểu Vũ siết chặt La Tinh Tinh. Anh đã yêu nàng đến tận xương tủy. Đấy
là một buổi chiều thề non hẹn biển. Sau khi lau khô những giọt nước mắt
trên khuôn mặt đầm đìa của La Tinh Tinh, anh đã thề: Chỉ cần La Tinh
Tinh được hạnh phúc, việc gì anh cũng làm. Anh có thể sống vì nàng, cũng có thể chết vì nàng. Mãi cho đến hai năm sau, khi đã ngồi trong trại
giam của Sở Công an Bình Lĩnh, trước mặt vị luật sư bào chữa tầm tuổi
mình là Hàn Đinh, mắt Long Tiểu Vũ vẫn rưng rưng khi kể về buổi chiều
xúc động ấy. Anh ta nói với Hàn Đinh: Anh ta luôn khắc sâu lời thề ấy
trong tim, đến chết cũng không thay đổi!

Hôm ấy, sau khi vỗ về La Tinh Tinh bằng lời thề xuất phát từ tâm can, Long Tiểu Vũ vội vàng rời
khỏi nhà nàng. Lái xe vẫn đợi bên ngoài. Anh không thể nán lại quá lâu.
Lúc xe chuyển bánh, anh ngồi ở hàng ghế phía sau, ngoái đầu lại. Ngôi
nhà có cánh cổng sơn đỏ xa dần, rồi nhạt nhòa trong ánh mắt ngấn nước.
Anh quay đầu lại, hít một hơi thật sâu, kiềm chế không để nước mắt trào
ra. Trong cái hít hơi sâu thẳm, anh đã tìm được sức mạnh cho mình, tìm
được niềm tin không thể biểu đạt bằng bất cứ ngôn từ nào.

Buổi
chiều, văn phòng không có ai. Long Tiểu Vũ ngồi cạnh chiếc điện thoại.
Phải rất lâu, rất lâu sau, anh mới nhấc ống nghe, bấm số máy nhắn tin mà Chúc Tứ Bình đã đưa cho anh. Anh hẹn Tứ Bình gặp nhau vào buổi tối. Lần gặp mặt ấy là một tình tiết quan trọng trong mối quan hệ giữa Long Tiểu Vũ và Chúc Tứ Bình. Hàn Đinh không thể làm rõ mối quan hệ giữa bị cáo
và nạn nhân trong vụ án, nếu như không có tình tiết ấy. Tối hôm ấy, Long Tiểu Vũ đã buộc mình phải đối mặt với sự lựa chọn đau đớn – trung thành với công ty hay bảo vệ trọn vẹn tình yêu. Thực ra, kể cả đến thời khắc
cuối cùng, anh vẫn có thể thay đổi sự lựa chọn của mình. Thế nhưng, sau
nhiều lần do dự, cuối cùng, anh đã không thay đổi. Như đã hẹn, đúng bảy
rưỡi tối hôm ấy, anh có mặt tại cửa chính rạp chiếu phim Cung Thanh niên nằm ở khu trung tâm thương mại thành phố Bình Lĩnh. Nếu như buổi tối
hôm ấy, anh không đi, thì mọi chuyện sau này, và cả tấn bi kịch khiến
mọi người khó hiểu ấy, có thể, đã không xảy ra.

Nhưng bất hạnh thay. Long Tiểu Vũ đã đi.

Anh đến gặp Chúc Tứ Bình với một tài liệu bí mật của công ty mà anh yêu
mến. Tài liệu ấy, thoạt nhìn, chỉ là những con số lộn xộn được chép vội
trên tờ ca-ta-lô giới thiệu đồ mỹ phẩm. Anh không muốn làm tổn hại đến
công ty mà anh dựa vào đó để sinh tồn. Anh không muốn phản bội ông chủ
đã cất nhắc, nâng đỡ anh. Nhưng anh vẫn cứ mang theo bí mật thương mại
đã trộm được đến cửa chính Rạp chiếu phim Cung Thanh niên như đã hẹn.
Anh đứng đó, với tâm trạng của một tên trộm, đợi Tứ Bình. Anh biết rõ
rằng mình đã tham gia vào một âm mưu không đạo đức. Cái anh không rõ chỉ là kết cục của âm mưu này. Anh không rõ, cuộc gặp gỡ của anh và Tứ Bình tối hôm ấy, rốt cuộc, sẽ mang lại điều gì cho công ty của anh, ông chủ
của anh, và cả bản thân anh.

Cho đến trước lúc gặp Chúc Tứ Bình,
quả thực, anh không ngờ rằng, sẽ lại có một kết cục không thể lường
trước như thế. Và kết cục của cuộc gặp gỡ này lại dính dáng đến La Tinh
Tinh. Chập tối hôm ấy. Trước khi công ty chế dược tan tầm. La Tinh Tinh
gọi điện thoại cho Long Tiểu Vũ, bảo anh buổi tối tranh thủ về nhà nàng
sớm. Nàng nói với anh rằng, đã giúp anh xâu xong chuỗi ngọc trai. Còn
nói, cả buổi chiều không gặp anh, nhớ anh lắm, muốn cùng nấu nướng, ăn
cơm với anh, cùng ở bên anh. Trong điện thoại, giọng Long Tiểu Vũ tỏ ra
không mấy thân mật. La Tinh Tinh đương nhiên đoán ra, xung quanh anh
đang có người. Long Tiểu Vũ nói, giọng nghiêm túc. Rằng tối nay lãnh đạo công ty bảo anh đi xử lý một số công việc, e rằng không thể tới chỗ
nàng được. Nhưng ngày mai, hoặc là tối nay, nhưng muộn hơn một chút, anh sẽ gọi điện thoại cho nàng. Nội dung nói chuyện như thế, kể cả khi
những người ra ra vào vào văn phòng có nghe thấy hết chăng nữa, cũng
không thể nào đoán ra, người ở đầu dây bên kia lại là La Tinh Tinh – con gái rượu của ông chủ – giờ vẫn đang nằm trên giường sau khi đã ngủ vùi
cả buổi chiều.

La Tinh Tinh tưởng anh có công chuyện thật, nên
không miễn cưỡng nữa, dặn anh xong việc thì qua chỗ nàng. Muộn mấy, nàng cũng đợi. Cúp máy xong, nàng vùi đầu ngủ tiếp. Nhưng do đã ngủ cả buổi
chiều, nên giờ không ngủ được. Nàng lại theo thói quen, lấy chiếc vòng
ngọc trai của Long Tiểu Vũ nàng vừa xâu xong đem ra ngắm nghía dưới ánh
đèn. Ngoài chiếc vòng tay ấy ra, nàng không nghĩ ra thứ gì có thể thay
mặt cho Long Tiểu Vũ, trở thành tín vật hóa thân anh. Nhưng nàng không
còn dám vòi vĩnh chiếc vòng ấy, bởi Long Tiểu Vũ đã nói rồi. Chỉ đến lúc chết, anh mới để lại nó cho nàng. Vậy nên, nếu bây giờ nàng khăng khăng đòi lấy chiếc vòng ấy, thì chẳng phải sẽ bị điềm gở sao? La Tinh Tinh
tỉ mẩn mân mê chiếc vòng, đợi Long Tiểu Vũ đến. Đã mấy lần xem đồng hồ.
Thời gian trôi chậm đến kỳ lạ. Chậm hơn rất nhiều so với lúc thường. Kim đồng hồ dường như cũng cố tình “câu giờ”, nhích từng bước chậm rãi đến
thời khắc tám giờ tối. Chợt điện thoại để đầu giường reo lên. La Tinh
Tinh đinh ninh Long Tiểu Vũ gọi đến, liền cuống quýt nhấc máy. Nhưng
giọng nói trong điện thoại lại của một cô gái:


– La Tinh Tinh à?

Nàng ngạc nhiên, đáp:

– Dạ?

Cô gái đầu dây bên kia lại hỏi:

– La Tinh Tinh, đang ngủ đấy à?

Lúc này, nàng mới nhận ra đó là Trình Dao. Cô ta nói:

– Chị đang ở rạp chiếu phim Cung Thanh niên. Em có biết, chị trông thấy ai không?

La Tinh Tinh thấy hơi khó hiểu:

– Ai ạ?

– Chị trông thấy Long Tiểu Vũ ở đây.

Long Tiểu Vũ? La Tinh Tinh hào hứng hẳn lên:

– Chị trông thấy Long Tiểu Vũ ở đâu?

Trình Dao không trả lời ngay, mà hỏi lại:

– Tinh Tinh, em và anh chàng Long Tiểu Vũ rốt cuộc thế nào rồi? Em có tình ý gì với anh ta không?

La Tinh Tinh không hiểu vì sao Trình Dao lại hỏi như thế. Nàng tò mò:

– Có chuyện gì hả chị? Chị gặp Long Tiểu Vũ ở đâu?

Trình Dao im lặng. Sự im lặng khiến La Tinh Tinh có linh cảm không hay. Nàng hỏi tiếp, có phần căng thẳng:

– Hả chị?

– Ở Rạp chiếu phim Cung Thanh niên. Anh ta đang xem phim với một cô gái ở rạp.

– Con gái à? Sao lại thế nhỉ?… Cô ta bao nhiêu tuổi ạ?

– Độ ngoài hai mươi, trạc tuổi em.

La Tinh Tinh mãi không nói được lời nào. Thậm chí, nàng còn không rõ, nàng cúp điện thoại vì đã rõ mọi chuyện hay vẫn còn hoài nghi. Cúp điện
thoại xong, nàng ngồi bần thần, thật lâu. Rồi đột nhiên, nàng tung chăn, nhảy xuống giường. Chuông điện thoại lại kêu, nhưng nàng không nghe
máy. Nàng đoán, có lẽ Trình Dao lại gọi. Nàng mặc quần áo rất nhanh.
Nhanh đến mức có phần cẩu thả. Nàng chưa bao giờ ăn mặc cẩu thả như thế. Chuông điện thoại reo mãi, rồi im bặt một cách bất lực. La Tinh Tinh
lao ra khỏi nhà. Áo quần xộc xệch. Trong khoảnh khắc bước chân ra cổng,
nàng muốn khóc. Nhưng cơn gió ập đến làm tiếng nghẹn ngào của nàng im
bặt. Nàng chạy ra ngõ, đứng bên đường vẫy taxi.

Trình Dao bắt gặp Long Tiểu Vũ ở rạp chiếu phim Cung Thanh Niên quả thực là chuyện tình
cờ. Bảy rưỡi tối là giờ Long Tiểu Vũ hẹn gặp Chúc Tứ Bình. Nhưng bảy giờ bốn mươi phút, Tứ Bình mới tới. Cô đi từ bên kia đường đối diện sang.
Bước chân thong thả, chắc chắn. Long Tiểu Vũ thấy cô mặc rất phong
phanh. Sắp hết mùa đông, nhưng cô vẫn không có quần áo rét. Từ chập tối, trời bắt đầu nổi gió. Làm bụi cát ở những công trường quanh đó bay mù
mịt, ngang tàng. Chúc Tứ Bình lạnh so vai rụt cổ. Tiến lại gần trong gió và cát.

Lúc ấy, Long Tiểu Vũ thấy tim mình đập nhanh hơn. Lúc
trông thấy Tứ Bình, cảm giác trong anh rất mâu thuẫn. Không rõ là xót xa hay sợ hãi. Tay anh đút trong túi quần, vã mồ hôi, chạm vào tờ ca-ta-lô giới thiệu đồ mỹ phẩm Clinique trên đó viết giá sàn đấu thầu. Anh nghĩ, phải mua cho Tứ Bình một chiếc áo ấm. Bình Lĩnh lạnh hơn Thiệu Hưng
nhiều. Đối diện với Tứ Bình đang co ro vì rét, chiếc áo khoác mới dày
dặn và chiếc khăn quàng ấm áp đang mặc trên người khiến Long Tiểu Vũ cảm thấy mất tự nhiên. Dường như, ánh mắt trách móc, bất bình của Tứ Bình
đã chụp lên đầu anh.

May mà khi Tứ Bình lại gần, vẻ mặt của cô
không có vẻ gì là chua chát. Thậm chí, cô còn mỉm cười với Long Tiểu Vũ. Nụ cười phóng khoáng. Giúp Long Tiểu Vũ bớt hẳn căng thẳng. Nụ cười ấy
sao mà giống nụ cười lần đầu tiên anh bắt gặp trên chiếc thuyền mui đen ở bên ngoài thị trấn Thạch Kiều, Thiệu Hưng đến thế. Nụ cười chủ động có
phần tấn công ấy từng làm hồn anh liêu xiêu.

Tứ Bình mỉm cười. Xuýt xoa vì lạnh:


– Chết cóng mất. Anh mua khăn quàng từ khi nào đấy? Quàng cho em đi. Lạnh cứng cả mặt rồi.

Cô vừa nói, vừa tự tay tháo chiếc khăn len cừu trên cổ Long Tiểu Vũ. Quấn
vài vòng kín đầu. Chỉ để hở đôi mắt và vành tai đỏ tím vì lạnh. Sau đấy, cô mới thôi xuýt xoa. Giọng nói bắt đầu trở lại bình thường.

– Anh đến lâu rồi à? – Tứ Bình hỏi.

Long Tiểu Vũ gật đầu.

Tứ Bình lại hỏi:

– Anh có cầm thứ đấy đến không?

Long Tiểu Vũ lại gật đầu. Anh ngó nghiêng xung quanh. Không thấy có người
quen. Trong gió lạnh, mọi người đều cúi đầu đi vội vã. Long Tiểu Vũ định lôi ra từ trong túi quần tờ ca-ta-lô đồ mỹ phẩm Clinique trên đó ghi
những con số. Nhưng chưa kịp làm gì, thì Tứ Bình đã sà tới. Cô luồn tay
vào khuỷu tay anh, nép vào bờ vai anh.

– Anh nhìn kìa – Cô chỉ
vào tấm bảng quảng cáo viết tay dựng ở cửa rạp chiếu phim, hào hứng: –
Hôm nay có phim video Titanic. Chúng mình đi xem đi!

Long Tiểu Vũ cũng nhìn tấm quảng cáo, rồi nói:

– Phim Titanic em xem từ đời tám hoánh rồi còn gì!

Tứ Bình:

– Em vẫn muốn xem! Năm kia, em xem ở nhà Tiểu Hồng. Nhưng là đĩa in lậu.
Xem chẳng nét gì cả. Tiểu Hồng xem phim này ở rạp những ba lần rồi cơ.
Em mới chỉ xem có một lần. Mà lại là đĩa lậu.

Chúc Tứ Bình kéo Long Tiểu Vũ tới quầy bán vé. Nét mặt cô vừa nũng nịu, vừa nghiêm túc:

– Em thích nhất là Leonardo. Em thấy anh ta có chút gì đấy giống anh. Nhất là lông mày, đôi môi. Giống lắm í!

Tứ Bình lôi Long Tiểu Vũ đến quầy vé, rồi thò đầu nói với nhân viên bán
vé: “Cho một cặp vé”. Nhân viên bán vé xé một cặp vé, đưa ra ngoài. Tứ
Bình nghếch đầu nhìn Long Tiểu Vũ, ý bảo anh trả tiền:

– Hai vé hết tất cả là mười sáu tệ. Xem video mà cũng đắt quá thể.

Long Tiểu Vũ móc túi, lấy ra mười tệ, dúi cho Tứ Bình:

– Em xem đi. Anh không xem. Anh còn có việc.

Chúc Tứ Bình không chịu, làm nũng:

– Ứ. Lâu lắm rồi anh không đi chơi với em. Bây giờ, bảo đi xem phim cũng
không chịu. Em ứ biết. Hôm nay, kiểu gì anh cũng phải xem phim với em.
Anh phải xem, xem cái anh Leonardo ấy đối xử với phụ nữ như thế nào, để
mà còn học tập!

Tứ Bình vừa nói, vừa thò tay vào túi quần Long
Tiểu Vũ, móc ra một nắm tiền lẻ. Cô rút ra mười tệ. Tiền thừa, lại nhét
vào túi quần Long Tiểu Vũ. Mua được hai tấm vé xem phim, Tứ Bình khoái
chí lôi Long Tiểu Vũ vào trong rạp. Nhưng Long Tiểu Vũ vùng tay khỏi cô, nói nghiêm túc:

– Mình đã thỏa thuận là sau này không gặp nhau
nữa rồi cơ mà? Bây giờ, anh đang có việc rất bận. Không thể đi xem phim
với em được. Thứ em cần, anh đã mang đến rồi đây. – Long Tiểu Vũ thò tay vào túi quần, lấy ra tờ ca-ta-lô Clinique đưa cho Tứ Bình.

Tứ Bình nhếch mép cười nhìn anh. Không cầm.

Long Tiểu Vũ:

– Rốt cuộc là em có cần hay không?

Tứ Bình mỉm cười:

– Cần!

Cô giằng lấy tờ giấy trên tay Long Tiểu Vũ, liếc qua vài con số viết vội
trên đó, rồi nói với vẻ coi thường: “Cái này ấy à?” Dường như, cô không
mấy đếm xỉa đến những con số, nhưng lại tỏ ra quan tâm đến tờ ca-ta-lô.
Cô lật chán lật chê chán chê tờ ca-ta-lô, rồi hỏi đầy nghi hoặc:

– Cái gì đây?

Long Tiểu Vũ buột miệng:

– Ca-ta-lô giới thiệu đồ mỹ phẩm.

Tứ Bình hỏi:


– Đồ mỹ phẩm? Anh dùng à?

Long Tiểu Vũ:

– Không phải anh dùng. Mà là…

Long Tiểu Vũ đột nhiên ngừng bặt. May mà chưa buột miệng nói tiếp. Nhưng Tứ
Bình rõ ràng đã ngửi thấy mùi phấn trên tờ ca-ta-lô. Cô cười nhạt:

– Đây là đồ con gái! Hay anh giấu em, giở thói trăng hoa ở đâu rồi? Sao anh lại có thứ này?

Sau một hồi ngậm hạt thị, Long Tiểu Vũ mới bình tĩnh trở lại, nói bừa:

– Lúc đấy, anh không có giấy. Nên lấy đại ở bàn của một đồng nghiệp…

– Đồng nghiệp nữ à?

– Ừ.

– Anh cứ liệu đấy. Tránh gái cơ quan ra. Hiểu chưa?

Long Tiểu Vũ không trả lời, cũng không bày tỏ thái độ. Tứ Bình lại cười, cất tờ ca-ta-lô, rồi khoác tay Long Tiểu Vũ, bảo:

– Coi như đây là lần cuối cùng anh đưa em đi xem phim. Lần cuối cùng. Thế đã được chưa? Gió to thế này, đừng có để em lạnh cóng bên ngoài như
thế, được không? Anh rõ là đồ vô lương tâm.

Tứ Bình vừa kéo vừa
lôi, vừa nịnh vừa dọa, đưa Long Tiểu Vũ vào trong rạp. Ở cửa rạp, cô lấy tiền mua vé còn thừa khi nãy mua một túi bỏng ngô. Lúc này, trong chiếc phòng nhỏ chiếu video nằm sát cạnh phòng chiếu phim, chiếc tàu Titanic
nguy nga, đồ sộ đang khởi hành trong tiếng nhạc du dương của dàn kèn túi Scotland. Long Tiểu Vũ đi theo Tứ Bình. Lom khom tìm chỗ trong phòng
chiếu đã tắt đèn. Hai người tìm được chỗ ở hàng ghế trước – hàng ghế
trước đều không có ai ngồi – rồi ngồi xuống, xem Leonardo và mấy anh bạn nghèo đang tìm chỗ của mình ở khoang hạng ba. Long Tiểu Vũ chẳng hứng
thú gì với Leonardo. Anh đứng ngồi không yên mải nghĩ cách làm thế nào
sớm rời khỏi đây, để đến nhà La Tinh Tinh. Trong đầu anh toàn hiện lên
ánh đèn màu cam ở đầu giường La Tinh Tinh. Anh đoán, nàng đang thui thủi đợi anh dưới ánh đèn bất động. Đương nhiên, anh không thể nào đoán ra
rằng, lúc này đây, La Tinh Tinh đã vào trong phòng chiếu video thưa thớt khán giả. Long Tiểu Vũ không thể ngờ rằng, người con gái anh yêu đã
nhận ra hình bóng anh. Ngồi sau anh. Mắt ngấn nước. Nhìn Tứ Bình âu yếm
ngả đầu vào vai anh, như bắt chước mối tình nồng nàn của Jack và Rose
trong giai điệu của bản nhạc tình yêu đã trở thành kinh điển. Cảnh tượng ấy như lưỡi dao sắc nhọn, cứa từng nhát vào trái tim nàng. Mỗi nhát cứa đều khiến nàng muốn bật khóc. Nhưng mỗi tiếng khóc lại bị sự run rẩy
không hình hài ở cửa họng chặn lại. Đã mấy lần, nàng muốn đứng lên đi
ra. Nhưng hai chân tê cứng, không cử động được. Mặt nàng cũng tê cứng.
Nước mắt trào ra, giàn giụa. Lồng ngực nàng cũng tê cứng. Đến mức nàng
không thể thổn thức. Tri giác duy nhất còn sót lại giúp nàng ý thức được rằng, Long Tiểu Vũ đã đứng lên, nói câu gì đó với cô gái đang tựa vào
anh, rồi cúi đầu bước ra ngoài. Anh đi qua chỗ La Tinh Tinh ngồi. Bước
chân gấp gáp. Cô gái đó cũng đứng lên, xách túi bỏng ngô còn vơi nửa,
đuổi theo. Lúc này, La Tinh Tinh mới bừng tỉnh. Nàng đứng dậy, bám theo. Ra khỏi rạp, nàng trông thấy Long Tiểu Vũ đang nói gì đó với cô gái ở
ngay đoạn đường trước cổng rạp. Nàng đã nhận ra. Cô gái đó không phải ai khác, mà chính là Chúc Tứ Bình – người đã cùng với Long Tiểu Vũ cố tình lừa nàng trong vụ đâm xe.

La Tinh Tinh đi ngang qua chỗ hai
người. Nàng không sợ họ trông thấy nàng. Lúc này đây, người nàng uất hận nhất không phải là Chúc Tứ Bình, mà là Long Tiểu Vũ. Đến giờ, nàng mới
biết, Long Tiểu Vũ luôn lừa dối nàng, luôn phủ nhận việc anh ta còn có
một người con gái như thế. Thậm chí, anh ta còn ngang nhiên lấy chiếc
khăn quàng nàng mua tặng để quấn đầu cô gái kia. Nàng giận dữ đi qua chỗ họ. Cố ý để Long Tiểu Vũ trông thấy. Để anh ta phải sững sờ, bối rối.
La Tinh Tinh đi sang phía đường bên kia đối diện. Mải miết. Bất chấp
dòng xe qua lại. Nàng hận Long Tiểu Vũ. Trong đầu nàng nảy ra đủ mọi
cách để trút giận và cắt đứt với anh ta. Những suy nghĩ ấy ập đến cùng
một lúc. Chóng vánh, rối loạn. Choán lấy đầu óc nàng. Nhưng đồng thời,
nàng cũng mong anh sẽ đuổi tới. Nàng thật sự mong anh đuổi tới. Thậm
chí, nàng còn chưa nghĩ ra, nếu anh đuổi tới, thì nàng sẽ mắng chửi anh, hay tha thứ cho anh… Và, anh đã đuổi tới thật. La Tinh Tinh muốn lau
nước mắt. Muốn làm ra vẻ bất cần. Nhưng không được. Khi Long Tiểu Vũ nắm lấy cánh tay nàng từ phía sau, rồi kéo nàng vào lòng, thì dường như
không kiềm chế nổi, nàng bật khóc. Không phải vì sự phản bội của một
người con trai, mà vì những hình ảnh hoàn mỹ của người con trai ấy trong tim nàng đột nhiên vỡ vụn. Cuối cùng, nàng đã nhìn thấy mặt kia của
Long Tiểu Vũ. Khi đã ý thức được rằng, Long Tiểu Vũ của nàng đã không
còn là Long Tiểu Vũ của trước đây. Và rằng, một Long Tiểu Vũ trong sáng, thật thà của trước đây, một Long Tiểu Vũ mà nàng yêu say đắm, đã vĩnh
viễn không thể có lại nữa, thì nàng cơ hồ có cảm giác như đất trời sụp
xuống. Thế nhưng, trong những phút sau đấy, khi nép mình trong vòng tay
của anh, tựa mình vào lồng ngực của anh, nàng vẫn lại cảm thấy ấm áp như trước đây. Vòng tay ấm áp ấy có gì khác với trước đây sao? Lồng ngực
săn chắc ấy có gì khác với trước đây sao? Nàng tự nhủ, đây chỉ là một
giấc mơ và nàng vừa tỉnh dậy. Long Tiểu Vũ đang dìu nàng, ôm nàng. Anh
sẽ đưa nàng về đâu.

Nàng tựa vào bờ vai vững chãi của anh, đi tới một chiếc taxi vừa đỗ lại. Long Tiểu Vũ mở cửa, đỡ nàng vào. Cảm giác
ấy hoàn toàn giống với trước đây. Động tác cũng giống với trước đây.
Trái tim nàng nhờ thế mới lắng lại. Hơi thở cũng nhẹ nhàng. Nàng thấy
Long Tiểu Vũ cũng chui vào trong xe. Khi tất cả đang diễn ra bay bổng
như mơ, chợt nàng nghe thấy một tiếng thét chát chúa. Tiếng thét đưa sự
tàn khốc của hiện thức trở lại với ý thức của nàng. Những sợi thần kinh
tưởng đã tê đi, giờ lại bị đâm, đau nhói.

– Long Tiểu Vũ, anh đi đâu đấy? Thứ gái đ. nào cũng theo. Mẹ kiếp!

Xe đã chuyển bánh. La Tinh Tinh ngoái đầu lại. Qua cửa kính bẩn thỉu mờ
đục phía sau xe, nàng trông thấy Chúc Tứ Bình đầu quấn khăn đứng ở đường phố đối diện, đang giận dữ ném những ngôn từ tục tĩu về phía chiếc xe
chở nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.