Hỡi Người Tình

Chương 17


Đọc truyện Hỡi Người Tình – Chương 17

La Tinh Tinh đem lòng yêu Long Tiểu Vũ, theo như tổng kết và ôn lại của nàng, đại để xuất
phát từ ba câu chuyện rất đỗi bình thường. Trong con mắt của những người khác, đấy quả thực là những chuyện không thể bình thường hơn được nữa.
Nhưng Hàn Đinh vẫn tin mối nhân duyên giữa những câu chuyện ấy với
chuyện tình của La Tinh Tinh và Long Tiểu Vũ. Bởi anh tin rằng, trong
thực tế, có những tình yêu không cần phải có bất cứ lý do gì. Anh tin
rằng, sự hô ứng và phụ họa giữa người con trai và con gái, có lúc, tế
nhị đến mức chỉ con tim mới cảm nhận được.

Chuyện đầu tiên là chuyện gì? Nấu cơm! Còn gì bình thường hơn chuyện nấu cơm?

Chuyện ấy xảy ra không lâu sau khi Long Tiểu Vũ được tuyển vào làm thư ký văn
phòng Công ty chế dược Bảo Xuân. Hồi ấy, La Bảo Xuân làm việc lao lực,
lại bị bệnh tim, nên phải điều trị trong bệnh viện một thời gian. Sau
khi xuất viện, ông ta chợt thấy chát ghét cảnh đô thị ồn ào, bèn quyết
định thuê tòa biệt thự ở khu phong cảnh hồ Hoàng Hạc. Sau khi chuyển đến ngôi biệt thự, La Bảo Xuân rất ít khi vào trung tâm thành phố, ngoại
trừ những lúc họp hành, tiệc tùng này nọ. Thường ngày, việc ký duyệt
giấy tờ và chỉ đạo công ty đều diễn ra trong ngôi biệt thự cũ ở ngoại ô. La Bảo Xuân cũng quyết định sửa sang lại ngôi nhà nhỏ trong nội thành
ông đã sống nhiều năm và hiện giờ cô con gái rượu La Tinh Tinh vẫn còn
sống ở đó. La Tinh Tinh hồi ấy vừa làm người mẫu. Các buổi tập luyện và
biểu diễn bận rộn hàng ngày khiến nàng không thể sống ở ngoại ô. Ngoại
trừ những lúc đến thăm và ở với bố chừng hai ngày vào dịp nghỉ. Nàng
cũng không muốn ngày nào cũng phải giam mình trong ngôi biệt thự, chịu
đựng lời ca cẩm và quản thúc của bố nàng. Vì La Tinh Tinh vẫn sống trong ngôi nhà ở nội thành nên công trình sửa chữa phải chia thành từng giai
đoạn. Khi La Tinh Tinh ở căn phòng bên trái, thì đội thi công làm việc ở căn phòng bên phải. Xong xuôi, mới lại đổi phòng. Hồi ấy, Long Tiểu Vũ
vừa vào công ty làm, công việc hàng ngày không nhiều. Vương cử anh ngày
nào cũng phải túc trực ở nhà La Bảo Xuân, chịu trách nhiệm giám sát và
đôn đốc cánh thợ.

La Tinh Tinh hầu như ngày nào cũng trông thấy
chàng trai mắt sáng mày đen xuất hiện ở khoảnh sân bên ngoài cửa sổ,
thấy anh ra ra vào vào căn phòng đối diện phòng ngủ của nàng, nghe tiếng anh nói chuyện với cánh công nhân… Thậm chí, có lần, nàng nhìn thấy
anh để mình trần giúp đám công nhân chuyển đồ. Nàng thấy Long Tiểu Vũ để trần trông cường tráng hơn nhiều so với lúc quần áo chỉnh tề. Nàng
không ngờ, một chàng trai trông có vẻ rất thư sinh lại có một thân hình
cơ bắp, vạm vỡ như thế. Long Tiểu Vũ sở dĩ có được thân hình như vậy là
nhờ quãng thời gian anh chèo thuyền mui chở khách, chở hàng, rong ruổi
khắp ngã sông ở Thiệu Hưng. Bộ phận nào trên cơ thể anh cũng săn chắc.
Eo rất nhỏ. Nhưng những múi cơ mồn một ở phần bụng giống như cây trụ
vững chắc nâng đỡ cơ thể, khiến nó tràn trề sức sống. Hàn Đinh sống với
La Tinh Tinh một quảng thời gian không phải ngắn. Anh biết gu thưởng
thức đàn ông của nàng. Hiển nhiên, trước khi xảy ra ba việc gọi là bình
thường ấy, La Tinh Tinh chắc chắn đã trộm theo dõi nhất cử nhất động của Long Tiểu Vũ qua cửa sổ. Hàn Đinh cũng biết, khuôn mặt xương gầy rạm
nắng ấy, thân hình cường tráng nếu không thường xuyên tập luyện sẽ không thể có được ấy, và cả tính cách kiệm lời ấy của Long Tiểu Vũ đều có sức sát thương đối với các cô gái. Kiểu đàn ông như thế, chỉ cần hơi tiếp
cận một chút thôi, là các cô gái cũng đã không cần cưa mà tự đổ. Hàn
Đinh cũng đẹp trai, nhưng đẹp theo một kiểu khác. Anh cũng biết, kiểu
thanh niên làm việc văn phòng ở thành phố nói năng lưu loát, áo quần là
lượt như anh, La Tinh Tinh đã gặp quá nhiều, và phát ngấy. Ngược lại,
chính những người như kiểu Long Tiểu Vũ lại mang đến cho nàng nhiều cảm
giác mới mẻ, và cả những giấc mơ được tiểu thuyết hóa.

Dần dần,
La Tinh Tinh, không biết vô tình hay cố ý, bắt đầu năng rời buồng ngủ,
đi ra sân, ngắm nghía ngôi nhà đang được sửa sang. Đương nhiên, nàng
cũng có dịp nói chuyện với Long Tiểu Vũ. Lúc đầu, nàng hỏi anh về tình
hình sửa sang ngôi nhà, một số kiến thức liên quan đến sửa chữa, xây
dựng. Kế tiếp, hỏi đến chiếc vòng ngọc trai trắng muốt trên tay anh:
“Đây là đồ con gái, sao anh lại đeo?” Rồi tiến tới, hỏi về quê hương
anh: “Quê anh là một thành phố sông nước, phải không? Thành phố sông
nước, thì sẽ như thế nào nhỉ?” Long Tiểu Vũ liền kể cho nàng nghe về
chiếc thuyền mui đen, về các cây cầu vòm bắc qua những nhánh sông, về
đoàn kịch và rượu Hoàng tửu, về lịch sử thăng trầm hai ngàn năm trăm năm của Thiệu Hưng. Long Tiểu Vũ cũng để ý đến La Tinh Tinh – Hàn Đinh
không rõ liệu có phải bắt đầu từ trước cả khi anh ta từ chối số tiền bồi thường một vạn ba nghìn tệ không. Long Tiểu Vũ hỏi nàng những kiến thức và câu chuyện về nghề mẫu. Nghề mẫu, với Long Tiểu Vũ, đương nhiên là
một thứ đầy mê hoặc, thần bí. Anh không ngờ rằng, bây giờ, anh lại có
thể đứng với một người mẫu xinh đẹp – trước đây chỉ thi thoảng mới có
dịp trông thấy trên truyền hình – ở một khoảng cách gần như vậy, được
nói chuyện hàn huyên thoải mái như vậy. Hai người nói chuyện rất vui vẻ. Và đều cảm thấy rất thoải mái. Số lần nói chuyện giữa họ ngày càng
nhiều. Thời gian nói chuyện cũng ngày càng dài. Trong khoảng sân xinh
xắn ấy, chỉ có hai người. Cánh công nhân mải mê, cắm cúi làm việc, chẳng ai để ý đến mối quan hệ của họ. Cánh công nhân đã thu dọn đồ nghề ra
về, nhưng hai người vẫn thường chưa nói chuyện xong. Có lần, hai người
nói về quán rượu Hàm Hanh, về món đậu hồi hương. Bởi trong truyện ngắn
Khổng Ất Kỷ của Lỗ Tấn, quán rượu Hàm Hanh và đậu hồi hương rất nổi
tiếng… Tiếp đấy, hai người lại nhân câu chuyện, nói về các món ăn dân
dã ở Thiệu Hưng. Long Tiểu Vũ tỏ ra rất sành. Anh không chỉ tả khẩu vị,
mà còn kể tường tận quy trình và nguyên lý chế biến những món ấy. Người

như Long Tiểu Vũ, không ngờ, cũng biết nấu ăn. La Tinh Tinh rất đỗi ngạc nhiên. Rõ là: Nhà nghèo, trẻ con mau đảm. Kể từ đấy, khoảng sân xinh
xắn thường tỏa ra mùi thơm của các món ăn đặc sản Thiệu Hưng. La Tinh
Tinh bảo Long Tiểu Vũ thể hiện một món tuyệt chiêu, Long Tiểu Vũ liền
thể hiện một món. Sau này, anh liên tục thể hiện món hai rồi món ba.
Long Tiểu Vũ sở dĩ biết nấu nướng, là nhờ những lần phụ bếp cho một bác
gõ trống – rất có tài nấu ăn – trong gánh kịch của bố anh. Sau này, ngày nào anh cũng cơm nước phục vụ mẹ Tứ Bình trong suốt nửa năm trời, nên
trình độ nấu ăn đã luyện đến độ tuyệt đỉnh. Dần dà, La Tinh Tinh tạo
thành sự ỷ lại vào những món ăn, khẩu vị do Long Tiểu Vũ nấu. Nàng thích ngắm nghía một anh chàng đẹp trai như thế bận rộn nồi niêu trong bếp
một cách thành thạo, nấu nướng phục vụ nàng, thích ăn món anh nấu, thích nói chuyện với anh. Lúc này, Hàn Đinh mới hiểu, La Tinh Tinh sở dĩ mê
bếp núc và nấu ăn khéo léo như thế, hóa ra, đều là chịu ảnh hưởng của
Long Tiểu Vũ.

Nấu ăn là sự khởi đầu để La Tinh Tinh nảy sinh tình cảm với Long Tiểu Vũ. Còn việc tiếp theo lại khiến nàng có thêm hiếu kỳ và thiện cảm với Long Tiểu Vũ. Đó chính là, Long Tiểu Vũ làm cho La
Tinh Tinh thấy hứng thú với máy tính, và trở thành sư phụ nhập môn vi
tính của nàng.

Một người con trai dạy một người con gái học máy
tính. Việc này, đương nhiên là chuyện quá bình thường trong thời đại
thông tin và toàn cầu hóa như hiện nay. Bạn có tin không? Thời buổi bây
giờ, số thanh niên biết chơi vi tính nhiều hơn số biết nấu nướng gấp
nhiều nhiều lần. Nhưng, trong con mắt của La Tinh Tinh, Long Tiểu Vũ chỉ là một anh thanh niên nhà quê, vất vả, chịu khó, hay giúp đỡ người
khác, lương thiện, vị tha, không bị tiêm nhiễm bởi những thói hư tật xấu của thành phố hiện đại. Đây cũng chính là điểm nàng thấy hấp dẫn ở Long Tiểu Vũ. Anh là tuýp người nàng ít gặp trong môi trường thành phố mà
nàng đã sinh ra và lớn lên ở đó. Nghĩ thế, nên nàng không thể ngờ, và
cũng chưa bao giờ dám mơ tưởng xa xôi rằng, một người như Long Tiểu Vũ
cũng biết chơi món công nghệ cao là máy vi tính. Hôm ấy, ăn cơm xong,
chẳng hiểu sao, hai người chuyển sang nói chuyện vi tính. Long Tiểu Vũ
vốn luôn bị động trong các cuộc nói chuyện tay đôi với nàng, bất chợt,
trở nên hăng hái say sưa, thao thao bất tuyệt. Anh nói vanh vách sở
trường sở đoản của từng thương hiệu máy tính, cả nơi xuất xứ, xếp hạng
về lượng tiêu thụ, ông chủ là ai và tình hình phát triển. La Tinh Tinh
một phen sửng sốt. Nàng không hiểu về vi tính. Nàng là một cô gái yêu
nghệ thuật. Không chỉ yêu sự phong nhã của nghệ thuật, mà còn nhiễm luôn cả tính lười nhác thường có của những người làm nghệ thuật. Những lúc
không phải đi tập và biểu diễn, nàng chỉ muốn ngủ vùi ở nhà, hoặc ra phố mua sắm, cùng nấu cơm, nói chuyện với Long Tiểu Vũ. Chưa bao giờ nàng
nghĩ đến chuyện học vi tính. Nhưng bây giờ thì khác. Nhờ có Long Tiểu
Vũ, nàng chợt thấy hứng thú với vi tính. Qua những lời của Long Tiểu Vũ, nàng mới lần đầu tiên hiểu được một cách toàn diện về chức năng và ứng
dụng rộng rãi, siêu việt đến không thể ngờ của vi tính trong cuộc sống
loài người hiện nay. Nàng cũng hiểu được rằng, trong cuộc sống loài
người trong tương lai, một người, nếu không biết vi tính, sẽ phải đối
mặt với một cuộc sống nhạt nhẽo, vô vị và tồi tệ đến mức nào. Thậm chí,
phải đối mặt với nguy cơ sinh tồn.

Do ảnh hưởng và tác động của
Long Tiểu Vũ, La Tinh Tinh quyết định, lập tức sắm cho mình một chiếc
máy vi tính. Nàng tìm bố xin tiền. Biết con gái rượu quyết định học vi
tính, bố nàng đương nhiên rất vui. Kể từ khi mê nghề người mẫu, cô con
gái rượu bất chấp lời khuyên nhủ của ông, dường như vứt bỏ mọi môn học
khác – những kiến thức mà đáng ra, một người trẻ tuổi bình thường cần
phải nắm vững. Giờ, thấy con gái bất ngờ thay đổi, ông bán tín, bán
nghi:

– Không phải con nhất thời ngẫu hứng chứ hả? Bố chỉ sợ, mua máy tính được hai ba ngày, con lại vứt đấy, không học nữa. Bố tính, chi bằng, con đăng ký học một lớp vi tính trước để có cái nền tốt đã. Hay
là, để bố tìm cho con một gia sư vi tính. Học xong, con mua máy cũng
không muộn.

La Tinh Tinh nói:

– Con đã tìm được một thầy giáo cực đỉnh, cực siêu về vi tính rồi.

– Ai vậy? Con tìm được ở đâu?

La Tinh Tinh ậm ừ giây lát, rồi trả lời:

– Thầy giáo do công ty người mẫu chỗ con mời. Bây giờ, công ty yêu cầu bọn con đều phải học vi tính.

La Bảo Xuân tưởng thật, vui vẻ đưa tiền cho con gái, còn dặn chánh văn
phòng Vương cử người thông thạo máy tính đi với La Tinh Tinh đến cửa
hàng chọn mua máy. La Tinh Tinh cuống quýt bảo không cần, rằng: Công ty
của nàng sẽ nhờ thầy giáo chọn hộ máy. Được bố cho mười lăm nghìn tệ, La Tinh Tinh kéo Long Tiểu Vũ tới cửa hàng chuyên bán máy tính hãng IBM,
mua chiếc Aptiva vừa được IBM tung ra thị trường. Sau khi lượn một vòng
qua các cửa hàng chuyên bán máy tính chính hãng, Long Tiểu Vũ đưa ra cho nàng ba sự lựa chọn với các mức giá: đắt, vừa và rẻ. Chiếc Aptiva này
là chiếc đắt nhất.

Kể từ đó, mỗi khi xong việc ở công ty, Long

Tiểu Vũ đều dùng phần lớn thời gian rỗi của mình ngồi trước chiếc Aptiva cùng với La Tinh Tinh. Anh lựa theo sở thích của La Tinh Tinh để dạy
nàng. Lúc đầu, anh dạy nàng chơi các trò chơi cài sẵn trong máy tính.
Sau đấy, anh đưa nàng “lướt nét”. Sau khi nàng hoa mắt và choáng ngợp
trước nội dung phong phú, đa dạng, thượng vàng hạ cám trên mạng, anh lại dẫn nàng vào phòng chát. Anh để nàng chứng kiến sự tự do và ngỗ ngược ở đây. Chứng kiến cảnh những người chẳng hề quen biết nhau tha hồ giao
lưu, tán hươu tán vượn, cãi vã, chửi bới và cả tán tỉnh yêu đương…
trên mạng. Sau khi La Tinh Tinh đã ham tất tật mọi thứ ấy, anh mới bắt
đầu dạy nàng cách gõ chữ tiếng Trung, cách xử lý văn bản, cách lập hộp
thư điện tử cho riêng nàng. Lúc này, trong con mắt của La Tinh Tinh,
Long Tiểu Vũ từ lâu đã không còn là một gã lao động chân tay đơn thuần.
Sự thành thạo và nhanh nhẹn của anh trước máy tính khiến La Tinh Tinh mê mẩn. Nàng thán phục nhìn anh điều khiển con chuột bé xíu lướt nhanh qua vô số những nút bấm trên màn hình. Để rồi, trên màn hình nhỏ nhắn lại
hiện ra vô vàn những thế giới kỳ ảo. Trong con mắt của một kẻ mới nhập
môn vi tính như nàng, có vẻ như, anh đã quá dễ dàng để trở thành một
người có bản lĩnh “hô mưa gọi gió”, đáng được sùng bái và ngưỡng mộ.

Sau khi đã có được một thần tượng để sùng bái như thế, La Tinh Tinh càng
thích học vi tính hơn. Nàng tiến bộ thấy rõ. Chẳng bao lâu, nàng đã có
thể tự do tra cứu và đọc các thông tin trên mạng, dùng hộp thư điện tử
gửi thư cho đám bạn học. Tiếc rằng, trong đám bạn của nàng, quá ít những kẻ có hộp thư điện tử. Không lâu sau đó, nàng cũng lại có thể giống như Long Tiểu Vũ, vào phòng chát, tán dóc không biết chán với đám người
không rõ tên tuổi, địa điểm, tuổi tác, thậm chí cả giới tính. Lần nào
chát chít, nàng cũng có Long Tiểu Vũ bên cạnh. Hoặc anh, hoặc nàng gõ
bàn phím, để nhắn tin, trả lời tin, thậm chí, lập diễn đàn trên mạng với đám GG, JJ, DD, MM. Chao ôi là vui! Hai người cùng “hợp công” luận
chiến với người khác. Rõ ràng là mạnh mẽ hơn, vui nhộn hơn, trí tuệ hơn, và cả hài hước hơn.

Long Tiểu Vũ đặt cho La Tinh Tinh nickname
là “Tự Thủy Kiêu Dương”. Tên tiếng Trung của La Tinh Tinh có mười mặt
trời, sáu mặt trời giữa trưa, bốn mặt trời buổi hoàng hôn. Nhưng ngoại
hình và tính cách của nàng lại thướt tha, dịu dàng như nước. Gọi nàng là “Tự Thủy Kiêu Dương”, thật quá đúng. La Tinh Tinh cũng đặt cho Long
Tiểu Vũ một nickname, là “Long Hành Thiên Hạ”! Đây là tên một bộ phim
chưởng Hồng Kông mà nàng từng xem. Nàng cảm thấy, cái tên ấy thật thần
kỳ và lẫm liệt, đầy sức mạnh. Nickname là tên giả, nhưng cả anh và nàng
đều không che giấu giới tính thật của mình. Với lại, nickname “Long Hành Thiên Hạ”, mà bảo là một cô gái liễu yếu đào tơ thì chẳng ai mà tin
được. Hồi ấy, “Long Hành Thiên Hạ” và “Tự Thủy Kiêu Dương” gắn với nhau
như hình với bóng. Cả hai cùng xuất hiện trong các phòng chát khác nhau, kẻ xướng, người họa, khẩu khí rất sắc bén. Rất nhiều dân nghiền mạng
đều biết, một khi “Long Hành Thiên Hạ” xuất hiện, thì “Tự Thủy Kiêu
Dương” chắc chắn sẽ góp mặt. Còn khi “Tự Thủy Kiêu Dương” chào bye bye
mọi người để đi ngủ, thì chắc chắn sau đấy, “Long Hành Thiên Hạ” cũng
lại mất tăm mất tích. Họ có vẻ như một đôi tình lữ giang hồ thực sự, một đôi song hiệp thư hùng xuất quỷ nhập thần.

Mạng là nơi tình yêu
mặc sức nẩy nở. Cho dù “Long Hành Thiên Hạ” và “Tự Thủy Kiêu Dương” có
gắn bó với nhau như hình với bóng thế nào đi nữa, vẫn có kẻ nhân cơ hội
nhảy vào làm kẻ thứ ba, bày tỏ tình cảm với thần tượng. Với đám người
ấy, hai người có lúc thì mắng chửi thậm tệ, có lúc thì khéo léo từ chối, có lúc tán tỉnh đôi ba câu, có lúc còn giả như mình đã động lòng. Tất
cả đều dựa theo cảm xúc khi ấy. Thậm chí, hai người còn cùng nhau lập
một âm mưu. “Tự Thủy Kiêu Dương” chủ động ra mặt, “câu kéo” một bạn chát tên là “Thiếu niên hiệp khách”. Được sự cho phép của “Long Hành Thiên
Hạ”, “Tự Thủy Kiêu Dương” chủ động bày tỏ tình cảm yêu đương, sụt sùi,
sướt mướt, thậm chí, sẵn sàng tung ra hàng loạt mỹ từ yêu đương mùi mẫn. “Thiếu niên hiệp khách” nhanh chóng sập bẫy. Cả Long Tiểu Vũ và La Tinh Tinh đều nhận ra, vị “thiếu hiệp” ấy đã say như điếu đổ. Gã ta bắt đầu
thổ lộ với “Tự Thủy Kiêu Dương” thân phận thật và tuổi tác thật của
mình. Gã không còn là thiếu niên, nhưng cũng chưa thể gọi là già. Không
giống một số kẻ nghiền mạng khác tuổi đã bốn mươi, năm mươi, nhưng vẫn
thích đặt những nickname rõ non tơ để đánh lừa người khác. Gã hai mươi
tám tuổi, làm giám đốc bộ phận tiêu thụ cho một công ty, quản lý một lô
một lốc nghiệp vụ, có thể coi là một “người thành công”. Gã sốt sắng dò
hỏi “Tự Thủy Kiêu Dương” năm nay đã bao nhiêu tuổi, làm việc ở đâu. Và
điều quan trọng nhất, có phải là con gái thật không. La Tinh Tinh cũng
thật thà trả lời, rằng mình là con gái, hai mươi tuổi, cũng là người
Bình Lĩnh, yêu thích nghệ thuật, nhưng không nói nàng đang làm công việc gì. Sau đấy, vị giám đốc hai mươi tám tuổi kia còn hẹn nàng ra ngoài
gặp mặt. Đùa đến đây, Long Tiểu Vũ bảo: “Thôi, bọn mình đừng trêu người
ta nữa. Làm cú bất ngờ mất tích. Rồi chọn trang web khác chát tiếp. Đành để anh ta đau khổ vài ngày vậy.” Nhưng La Tinh Tinh đang hứng chí, lại
thêm lòng hiếu kỳ. Chát chít bao nhiêu ngày, giờ nàng cũng rất muốn xem
xem vị thiếu hiệp si tình ấy rốt cuộc là người ra sao, tên họ thế nào.
Nàng bỏ ngoài tai lời khuyên can của Long Tiểu Vũ, cố tình trao đổi thư
điện tử với gã thiếu hiệp kia, hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt. Đến
hôm ấy, nàng lôi Long Tiểu Vũ đi cùng Hai người đến chỗ hẹn sớm hơn mười phút so với giờ hẹn. Đó là cổng công viên bách thảo cách nhà La Tinh
Tinh không xa là mấy. Nhưng gã “Thiếu niên hiệp khách” còn đến sớm hơn.
Tay phải cầm tờ báo Bình Lĩnh buổi chiều cuộn tròn. Vai trái vắt chiếc
áo khoác ngoài. Đó là dấu hiệu nhận diện hai bên đã quy ước. La Tinh
Tinh giật thót mình. Gã ta chỉ cao độ mét sáu, béo phì, đầu hơi hói. Có
cho tiền, nàng cũng không tin gã ta hai mươi tám tuổi. Bộ dạng của gã
khác một trời một vực so với nickname “Thiếu niên hiệp khách”. Lúc này,

La Tinh Tinh không thể không tin vào câu “ranh ngôn”: trên mạng không
thể có đàn bà và đàn ông đẹp! Nàng vội vứt tờ báo đang cầm ở tay phải
vào thùng rác bên đường, rồi mặc chiếc áo khoác ngoài đang cầm ở tay
trái. Nàng trông thấy gã béo đã để ý đến nàng. Nàng bấm bụng nhịn cười,
quàng tay Long Tiểu Vũ, đóng giả là một đôi tình tứ, thản nhiên đi qua
ánh mắt hoài nghi của gã “thiếu hiệp”. Được một quãng, nàng cười phá
lên, rồi bỏ chạy.

Lần “gặp mặt” đầu tiên thất bại ấy lại vô tình
là dịp để nàng và Long Tiểu Vũ có được sự “tiếp xúc thân mật đầu tiên”.
Hai người lần đầu tiên quàng tay nhau, vai kề vai, sánh đôi trên đường
phố rộn người qua lại. Đàng hoàng như một đôi tình nhân thực thụ. Hai
người cứ đi như thế. Đến nửa con phố, mới nhận ra, cơ thể hai người áp
sát vào nhau như thế, thật có chút gì đấy không phải. Bèn vội tách nhau
ra. Cả hai thoáng đỏ mặt. Nhưng, con tim hai người, không hẹn mà gặp,
đều rung rinh.

Khả năng sử dụng vi tính thành thạo của Long Tiểu
Vũ khiến La Tinh Tinh rất khâm phục. Rất tự nhiên, nó cũng gợi trí tò mò của nàng về anh. Khi Long Tiểu Vũ bảo anh học vi tính hồi học đại học,
thì sự tò mò của nàng về anh lên đến cực điểm: “Anh đã học đại học ư?”
Nàng không thể ngờ, một chàng trai – trong suy nghĩ của nàng vốn luôn là một người lao động chân tay – lại là một sinh viên đại học. Một sinh
viên, sao lại đến nỗi rơi vào tình cảnh phải rời bỏ quê hương đến một
công trường xây dựng nơi đất khách để rồi muốn tìm một công việc vặt
vãnh cũng không được? Long Tiểu Vũ lại kể cho nàng về tuổi thơ và bố mẹ
mình. Rằng, anh đã làm thế nào để vừa giúp người lớn những công việc
trong gánh kịch, vừa được bố dạy dỗ, tự hoàn thành toàn bộ chương trình
bậc tiểu học. Rằng, anh đã phải vất vả thế nào mới thi đỗ đại học, rồi
lại buộc phải rời bỏ giảng đường đại học như thế nào… Học viện kinh tế nơi anh học là một trường dân lập, không có chế độ học bổng. Thành tích và hạnh kiểm dù tốt đến mấy cũng vô ích. Không đóng học phí, thì phải
bỏ học. Khi ấy, anh không những không có tiền đóng học phí, mà đến ngay
cả bữa ăn, cũng khó khăn. Sau khi bỏ học vào năm hai mươi tuổi, anh làm
lái đò ở Thiệu Hưng quê anh. Sau đấy, làm rượu trong một nhà máy rượu ở
Đông Phố, làm nhân viên tạp vụ cho đoàn kịch Thiệu Hưng, làm cộng tác
viên đánh máy vi tính cho một cơ quan văn hóa vốn cũng gặp rất nhiều khó khăn. Cuộc sống biết bữa nay không biết bữa mai… Anh gần như thổ lộ
tất tật mọi chuyện về anh, từ lúc bé tới lúc trưởng thành, cho cô gái
xinh đẹp – có vẻ như – thật sự quan tâm đến anh. Điều duy nhất anh không kể với La Tinh Tinh, là quan hệ giữa anh và Tứ Bình. Thế nhưng, La Tinh Tinh ít nhiều cũng đã biết một chút về Tứ Bình. Dù Long Tiểu Vũ không
nhắc đến cô ta, nhưng nàng đoán, cô gái ấy và Long Tiểu Vũ chắc là người đồng hương thanh mai trúc mã. Trong lĩnh vực này, La Tinh Tinh, thật
ra, là một cô gái sâu sắc. Nàng không hề sốt sắng hỏi Long Tiểu Vũ về cô gái bị nàng đâm xe cùng anh. Đương nhiên, khi ấy, trong thâm tâm, nàng
vẫn chưa ý thức được rõ ràng rằng mối quan hệ giữa nàng với Long Tiểu Vũ sẽ có sự thay đổi gì về chất. Cảm giác mơ hồ chắc chắn là có. Cả hai
đều có. Nhưng ý thức rõ ràng thì phải đợi đến sau này.

Sau hơn
hai tháng, nhà của La Tinh Tinh đã sửa xong. Cánh thợ thi công đã rút
đi. Nhiệm vụ của Long Tiểu Vũ đã hoàn thành. Nhưng anh vẫn là khách
thường xuyên ở đây. Dường như, tối nào anh cũng đến. Dạy La Tinh Tinh
nấu ăn và vi tính. Đương nhiên, nhiều hơn cả, là thời gian hai người
“lướt net”, tán gẫu với đám bạn mạng. Sau đấy, nhiều hơn cả, là thời
gian hai người ngồi dưới ánh đèn dịu nhẹ, nói hết chuyện Đông, chuyện
Tây.

Lúc này, xảy ra chuyện thứ ba: Đánh nhau!

Tuổi trẻ, có đấm đá một tí, cũng là chuyện bình thường.

Hôm ấy, La Bảo Xuân chiêu đãi khách tại nhà hàng Đại Phong (Bình Lĩnh).
Khách mời là một đôi vợ chồng già. Người đàn ông họ Trương. Tên là gì,
La Tinh Tinh không nhớ. Ông ta nguyên là Phó Giám đốc Sở Công nghiệp nhẹ Bình Lĩnh, đã nghỉ hưu. Người đàn bà tên là Lương Huệ Lan, chuyên viên
cao cấp của Trung tâm nghiên cứu chế phẩm sinh học Bình Lĩnh, kiêm
Trưởng Phòng nghiên cứu dược lý của Trung tâm, đồng thời cũng là giáo sư cộng tác giảng dạy tại Học viện y khoa Bình Lĩnh. Tóm lại là rất nhiều
chức danh. Bữa tiệc hôm ấy, người đàn bà là khách mời chính. Còn người
đàn ông là khách mời phụ. La Bảo Xuân muốn nhân bữa tiệc ấy, chính thức
mời Lương Huệ Lan – nhà khoa học dược lý rất nổi tiếng, không chỉ ở Bình Lĩnh, mà ở cả tỉnh và toàn quốc – làm chuyên gia đặc biệt cho thuốc
uống Bảo Xuân. Thực ra, làm chuyên gia đặc biệt cho một doanh nghiệp nào đó không cần phải làm quá nhiều công việc, chủ yếu là cho doanh nghiệp
mượn tên. Có tên của chuyên gia nổi tiếng, việc tiếp thị sản phẩm của
doanh nghiệp sẽ thuận lợi hơn. Chuyên gia cũng được tiền bồi dưỡng. Đôi
bên cùng có lợi. Trong thời đại kinh tế hàng hóa, việc này chẳng có gì
là mới mẻ. Sẩm tối hôm ấy, lẽ ra chánh văn phòng Vương đích thân đến nhà giáo sư Lương đón hai vợ chồng bà ta, nhưng vì chưa họp xong, Vương
không đi được, đành cử Long Tiểu Vũ đi. Long Tiểu Vũ đi xe ô tô của công ty đến nhà giáo sư Lương đón hai vợ chồng bà ta. Lúc đến nhà hàng Đại
Phong, thì Vương cũng vừa lái xe đưa La Bảo Xuân đến nơi. Hôm ấy, La Bảo Xuân cho cả La Tinh Tinh dự tiệc cùng. Phần vì mấy ngày không gặp cô
con gái rượu, thấy nhớ, muốn nhân dịp này ăn cùng con gái bữa cơm. Phần
vì, sự xuất hiện của cô con gái rượu sẽ làm cho không khí bữa tiệc nhẹ
nhàng hơn, có chút không khí gia đình. Lúc bàn chuyện chính với giáo sư
Lương, không khí cũng sẽ thân mật hơn.

Tối hôm ấy, quả nhiên bố
con La Bảo Xuân và vợ chồng giáo sư Lương nói chuyện, ăn uống rất vui
vẻ. Người ngoài có mặt tại bàn tiệc chỉ có Vương. Long Tiểu Vũ và một
lái xe của công ty ăn bữa cơm công vụ tiêu chuẩn mười tệ tại một quán ăn nhỏ gần đó. Ăn xong, hai người ngồi ở bãi đỗ xe, đợi bữa tiệc kết thúc. Tối ấy, La Bảo Xuân rất vui, uống hơi quá chén một chút, nhưng không
say. Tiệc tan, ông ta tiễn vợ chồng giáo sư Lương lên xe, rồi bảo Long
Tiểu Vũ đưa hai ông bà về nhà. Sau đấy, ông ta khăng khăng tự lái xe, đi cùng cô con gái về nhà. Vừa lái xe ra khỏi chỗ đỗ, La Bảo Xuân đã đi
nhầm hướng. Khi đến chỗ rẽ của làn đường ngược chiều trong bãi đỗ xe,
suýt nữa thì tông vào chiếc xe rẽ trái đang đi với tốc độ rất cao. Trên
chiếc xe đối diện có ba thanh niên. Bọn họ trông chừng cũng đã uống
nhiều. Vừa xuống xe, là chửi vung vít: “Mẹ kiếp, đi đứng kiểu gì đấy!
Mắt mù à?” La Bảo Xuân cũng xuống xe. Ông ta có vẻ tỉnh táo, không đôi

co, mà chỉ đi về đầu xe, xem xe có bị trầy xước gì không. Không ngờ, bị
một gã thanh niên túm cổ, đẩy một cái lảo đảo. Vương vội xuống xe can
ngăn, nhưng cũng bị một tên khác túm cổ. La Tinh Tinh cũng xuống xe.
Chân nàng mềm nhũn vì sợ. Nàng định kéo bố đi. Nhưng lúc này, ông ta bắt đầu lớn tiếng cãi cọ, giằng co với đám thanh niên. Mấy gã thanh niên
vạm vỡ, cường tráng. Còn La Bảo Xuân dù gì cũng đã gần năm mươi tuổi,
không phải là đối thủ của bọn họ. Ông ta lại bị đối phương đẩy ngã dúi
dụi. Lúc này, Long Tiểu Vũ xông đến. Xe chở vợ chồng giáo sư Lương đi
chưa được bao xa, lái xe nhìn qua gương chiếu hậu, thấy sếp tổng bị
đánh, liền dừng lại. Long Tiểu Vũ vừa nhảy xuống xe là xông thẳng đến
hiện trường vụ ẩu đả. Trông như mãnh tướng xả thân cứu chúa. Xông đến,
nhưng không định đánh nhau. Anh đỡ La Bảo Xuân dậy, định đưa ông ta đi
về phía xe ô tô, nhưng mấy gã thanh niên không chịu buông tha. Long Tiểu Vũ gắng sức dùng sống lưng và cánh tay đẩy bọn họ ra, nhưng không những không tác dụng, mà còn bị đối phương túm cổ. Trước đó, La Tinh Tinh
đứng ở phía sau, thấy Long Tiểu Vũ tỏ ra rất kiềm chế, cố gắng nhẫn
nhịn, để bảo vệ bố nàng. Nhưng đối phương vẫn không chịu. Lúc cả bọn giơ những bàn tay hộ pháp túm lấy cổ áo Long Tiểu Vũ, thì anh chợt phát
khùng. Bất ngờ tung một quả đấm vào mặt một tên trong bọn, làm hắn ngã
ngồi đến “phịch” một tiếng. Ngay lập tức, Long Tiểu Vũ trở thành mục
tiêu của hai tên còn lại. Bọn họ to béo hơn, nhưng sức lực, rõ ràng,
không thể bằng Long Tiểu Vũ. Chỉ sau vài giây ẩu đả, một tên ôm bụng gục xuống. Tên còn lại ngã ngửa xuống đất. Mồm mũi đầy máu.

Khoảnh
khắc Long Tiểu Vũ ra đòn làm La Tinh Tinh sửng sốt. Dù rằng, Long Tiểu
Vũ làm thế là để cứu bố nàng, nhưng hung quang lóe lên trong mắt Long
Tiểu Vũ trong tích tắc ấy dường như đã thay đổi ấn tượng tốt đẹp của
nàng với Long Tiểu Vũ. Thì ra, nàng đã hoàn toàn bỏ qua chi tiết. Dưới
vẻ bề ngoài thuần phác, đôn hậu của một anh nhà quê, con người Long Tiểu Vũ còn ẩn chứa một sự hoang dã về bản chất. Đó là cái gốc mà môi trường sống trong suốt hai mươi năm và những người sống quanh Long Tiểu Vũ đã
lưu lại trên tính cách của anh, là cái hồn của cuộc sống phiêu bạt vô
định từ bé chụp lên anh. Nếu không tận mắt chứng kiến sự tức giận đột
trào của Long Tiểu Vũ tại bãi đỗ xe nhà hàng Đại Phong, thì suýt nữa, La Tinh Tinh đã quên mất rằng, chàng thanh niên đã trở thành người bạn
thân thiết nhất của nàng, vốn không phải là người có thân thế giống
nàng. Hoàn cảnh gia đình, trải nghiệm và môi trường sống của hai người,
chắc chắn, khiến cho họ có một sự khác biệt rất lớn về bản tính.

Đương nhiên, suy nghĩ khi ấy của La Tinh Tinh không tỉnh táo như lúc nàng kể
lại với Hàn Đinh sau này. Nàng chỉ nhớ rằng, khi ấy, lúc đầu là nàng
hoảng sợ. Sau đấy, nàng lo lắng không biết Long Tiểu Vũ có thể đánh lại
đám thanh niên kia không. Kết cục câu chuyện buổi tối hôm ấy cũng nằm
ngoài dự đoán của La Tinh Tinh. Chánh văn phòng Vương hô mấy nhân viên
bảo vệ của nhà hàng đến. Nhân viên bảo vệ lại gọi công an phường. Vốn là phòng vệ chính đáng, nhưng Long Tiểu Vũ lại bị công an phường lôi về
đồn.

Tối hôm ấy, La Bảo Xuân không về căn nhà ở nội thành nữa.
Ông đưa cô con gái vẫn chưa hết hoảng hốt về ngôi biệt thự ở hồ Hoàng
Hạc. Suốt đêm ấy, La Tinh Tinh không chợp mắt. Nàng xót xa nhớ Long Tiểu Vũ, người đã vì nàng và bố nàng mà phải rơi vào cảnh lao tù. Trong tâm
trí nàng, hình ảnh Long Tiểu Vũ quyết liệt ra đòn đã thực sự trở thành
biểu tượng của chí anh hùng và lòng quả cảm. Trong dòng tưởng tượng bất
tận của nàng, khuôn mặt lạnh lùng, tàn khốc của anh khi ấy lại trở thành vẻ đẹp ngang tàng. Sự điềm đạm và nhanh nhẹn của Long Tiểu Vũ mới giống một hiệp sĩ đẹp trai, điệu nghệ trong phim hoạt hình làm sao. Với La
Tinh Tinh, bản tính hoang dã của Long Tiểu Vũ trong khoảnh khắc ấy đã
trở thành biểu tượng về sức mạnh và hào khí của đấng nam nhi. Nó không
những không còn làm cho nàng cảm thấy sửng sốt và sợ hãi. Mà ngược lại,
còn làm cho hình ảnh của Long Tiểu Vũ càng trở nên hoàn mỹ hơn trong
trái tim nàng.

Rạng sáng hôm sau. Trời vẫn chưa sáng bảnh. La
Tinh Tinh đã mò sang phòng bố, đánh thức ông dậy, giục ông nhanh chóng
cứu Long Tiểu Vũ ra. Kỳ thực, tối hôm trước, La Bảo Xuân đã gọi điện cho người quen, nói rõ đầu đuôi câu chuyện ẩu đả, nhờ họ nói giúp với bên
công an. Đến buổi trưa, Long Tiểu Vũ được thả. Ba tên kia đều bị thương
không nhẹ. Trong đó, một tên còn bị gẫy xương ở vùng mặt. Nhưng bên công an vẫn xác định, cú ra đòn của Long Tiểu Vũ là hành vi phòng vệ chính
đáng. Thật ra, ranh giới giữa phòng vệ chính đáng và phòng vệ quá đáng
rất mơ hồ. La Tinh Tinh không rõ, kết luận của công an là do họ xử lý
công bằng theo pháp luật, hay sự nhờ vả của bố nàng đã phát huy tác
dụng.

Chánh văn phòng Vương đến tận nhà tạm giam đón Long Tiểu
Vũ. Sau đó, theo chỉ thị của La Bảo Xuân, Vương đưa anh đến thẳng biệt
thự hồ Hoàng Hạc. La Bảo Xuân tiếp Long Tiểu Vũ trong thư phòng. Còn bảo người giúp việc pha cho anh cốc trà nóng để tĩnh tâm. Ông ta khen ngợi
và động viên Long Tiểu Vũ. Sốt sắng hỏi han hoàn cảnh gia đình, trải
nghiệm và sở trường của anh. Long Tiểu Vũ trả lời ngắn gọn, nhưng mông
lung. Chưa trả lời xong, La Tinh Tinh bất ngờ bước vào thư phòng. Nàng
và anh nhìn nhau, không nói. Phần vì lịch sự, phần vì sự thân mật với
Long Tiểu Vũ, La Bảo Xuân dường như quên bẵng chuyện chính con gái ông
đã nhờ Vương dẫn Long Tiểu Vũ đến nhà máy ông xin việc, và đích thân ông đã tuyển dụng anh. Ông đứng lên, giới thiệu cô con gái rượu với Long
Tiểu Vũ:

– Để tôi giới thiệu nhé. Đây là con gái tôi, làm người mẫu cho công ty mẫu Phi Thiên.

Long Tiểu Vũ ngây người, không nói gì. Nhưng ánh mắt anh lại hé nụ cười. Anh gật đầu nhẹ, chào La Tinh Tinh.

La Bảo Xuân lại quay sang con gái, giới thiệu:

– Đây là Long Tiểu Vũ. Sinh viên. Vừa vào làm ở công ty bố. Cậu ấy quê ở Thiệu Hưng, Chiết Giang…

La Tinh Tinh chăm chú nhìn Long Tiểu Vũ. Rồi, rất phóng khoáng, nàng chìa tay về phía Long Tiểu Vũ, giọng đĩnh đạc:

– Tôi là La Tinh Tinh. Rất vui được gặp anh!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.