Đọc truyện Hồi Mộng Khuynh Tình – Chương 4
Ngươi hủy Di Thiên cung, ta có thể cho xây một Di Thiên cung mới.
Ngươi hủy Diệp La Đan, ta liền không còn nơi để trở về.
“Ca, tại sao huynh luôn cười như vậy?”
Bên tàng phong, nam tử ôm nữ tử ngồi tựa vào gốc cây. Trong lòng ngực nam tử, nàng giật nhẹ áo hắn hỏi.
“Nha đầu ngốc, muội không thích huynh cười sao?” Hắn cười, nói.
“Cũng không phải, chỉ là.. chỉ là..”
Nàng dùng hai tay ra sức gõ gõ lên đầu mình, nhất thời không tìm ra từ ngữ thích hợp để biểu đạt ý mình muốn nói.
Nam tử cười, kéo tay nàng lại.
“Nha đầu ngốc, còn gõ nữa sẽ ngốc thật mất!”
Nữ tử rốt cuộc cũng buông tha cho cái đầu rối xù của nàng, hà một cái thở dài.
“Àii, muội không biết nói sao nữa. Không phải là muội không thích huynh cười, huynh cười rất đẹp nha, nhiều khi muội còn thấy các nha hoàn tỷ tỷ nhìn huynh đến ngẩng người nữa. Nhưng là..” Nàng ngẩng lên nhìn nam tử:”Huynh nếu như không thật sự muốn cười, vậy thì đừng cười nữa.”
Nam tử cúi đầu nhìn đôi mắt to tròn của nữ tử, trong suốt kiên định không một tia vẩn đục, thẳng thừng nhìn vào đôi mắt hắn, tuyệt một chút e dè trốn tránh cũng không có.
Đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt nữ tử, hắn cười.
“Nha đầu ngốc, muội ở bên huynh được bao lâu rồi?”
Đối với câu hỏi bất chợt của nam tử, cái đầu nhỏ nhắn của nàng không khỏi xoay vòng, cũng không hỏi hắn vì sao đổi chủ đề nhanh như vậy, còn thực sự cúi xuống bấm bấm ngón tay tính toán. Nam tử cũng không hối thúc nàng, môi thoáng cong vén mái tóc nàng ra sau, động tác thân thiết đến cực điểm.
“Ừm, để muội tính thử xem. Một này, ba, bốn, năm,.. Ah, cũng phải được hơn mười năm bốn tháng bảy ngày rồi ca à!”
Nữ tử hào hứng hô lên, phi thường vui vẻ mà cười rộ.
Hoá ra hai người đã quen biết nhau lâu vậy nha!
Nam tử cười, xoa đầu nàng.
“Thật ngoan, còn nhớ rõ như vậy!”
Bất chợt, nam tử ngừng cười, gương mặt cũng đổi sang nghiêm túc, cầm tay nàng nói.
“Nha đầu ngốc, chúng ta thành thân đi! Ta muốn cho muội một danh phận!”
Hắn không nói đùa, hắn thật sự có ý muốn lấy nàng. Quen biết nhau đã lâu, song thân trước lúc mất còn gửi gắm nàng cho hắn, đôi bên lại am hiểu lẫn nhau, so với việc gả nàng ra ngoài thì giữ nàng bên cạnh chiếu cố vẫn tốt hơn, không có tình yêu thì vẫn còn tình huynh muội, chí ít là vậy.
Bất quá..
“Muội không muốn!”
“Tại sao?”
Nam tử xác thực có chút sửng sốt, khó có thể tin nhìn nàng. Nàng ồ lên, đánh một cái lên ngực hắn, hờn dỗi.
“Oa, cái này muội mới phải hỏi huynh đó nha! Huynh không yêu muội, hà cớ gì lại muốn cùng muội thành thân chứ?”
Này vốn dĩ phải là việc của hai thật sự yêu nhau làm thì mới đúng! Nữ tử nhận định như vậy
“Ta..”
“Ca, huynh quả thật là rất tàn nhẫn!” Nữ tử ngắt ngang lời, một đôi hắc bạch phân minh nhìn thẳng vào nam tử, thành công khiến hắn nghẹn lời:”Huynh không chỉ tàn nhẫn với người khác, huynh còn tàn nhẫn với chính mình. Huynh toàn làm những việc tự khiến bản thân mình chán ghét, rồi mỉm cười vờ như không có gì. Ca, tại sao huynh không sống thật với chính mình, huynh cũng có thể có được hạnh phúc kia mà!”
Nam tử ngây người nhìn nàng trong giây lát, kinh ngạch thoáng đảo qua mắt rồi biến mất. Một chốc sau hắn cười, cong tay gõ nhẹ lên đầu nàng một cái.
“Nha đầu ngốc, muội thật sự là nha đầu ngốc sao?”
“Muội mới không ngốc đâu!”
Nàng hơi nghiêng đầu tránh đi, bĩu môi.
Gió khẽ phất, cả hai lẳng lặng ôm nhau không nói gì. Im lặng thoáng qua, khe khẽ như nghe thấy tiếng nam tử.
“Nha đầu ngốc, huynh.. thật sự có thể hạnh phúc sao?”
“Có, huynh nhất định sẽ hạnh phúc!” Nàng khẳng định, đưa tay vòng qua eo ôm lấy hắn:”Phải chi mà huynh đừng yêu y..”
Nàng không nói nữa, chôn mình vùi vào người hắn. Nam tử ôm nàng tựa vào gốc phong phía sau, ánh mắt xa xăm cất chứa bao nỗi niềm tâm sự.
..Đó là một buổi chiều bình yên, trước khi ai khi một thân lãnh khí xông vào huỷ đi những gì còn sót lại của hắn.
Ngươi hủy Di Thiên cung, ta có thể cho xây một Di Thiên cung mới.
Ngươi hủy Diệp La Đan, ta liền không còn nơi để trở về.
Lãnh Cô Tuyệt, phải chi mà Tuyết Lạc Viêm ta đừng yêu ngươi..
Trong thư phòng, một nam nhân quay người đứng chắp tay ra sau, cách đó không xa là một tiểu tư đang cúi đầu. Y, không ai khác chính là thiếu niên lần đó xuất hiện trong phòng Tuyết Lạc Viêm.
“Hắn thế nào?”
Nam nhân lên tiếng, tuy không nói rõ danh tánh của người kia, nhưng theo hầu nam nhân bao lâu nay, tiểu tư tự biết “hắn” trong miệng nam nhân là ai.
“Hắn vẫn ổn thưa công tử, chỉ là có chút hơi im lặng.”
Không phải chỉ là “hơi”, mà thực sự quá mức im lặng. Với tính cách ác liệt của người kia, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho người đã hạ độc thủ hắn. Im lặng như vậy lại thành ra thất thường, không biết y có nên cảnh báo để công tử đề phòng hắn không nữa?
“Đã mười mấy ngày hơn có lẽ!”
Tiểu tư giật mình nghe nam nhân khẽ thở ra một hơi, chỉ thấy hắn quay lại, trên gương tuấn tú nở nụ cười khiến lòng người ngây ngất. Thiếu niên rùng mình cúi đầu, trực giác mách bảo y không cần phải nhiều lời xen vào chuyện của chủ nhân. Công tử rõ ràng là đang cười, nhưng ánh mắt một chút ý cười cũng không có.
Bạch Tư Mạc cười, nụ cười vô cùng u tối.
“Cũng đến lúc nên ghé thăm nhị đệ ta một chuyến rồi!”