Hồi Ký Thời Không

Chương 85: Hành Kí Mạt Thế 12


Đọc truyện Hồi Ký Thời Không – Chương 85: Hành Kí Mạt Thế 12


Quay đầu nhìn một chút, có một nhóm người đã từ đâu kéo tới ngoại khu, người tị nạn nhìn thấy đều tái mặt co rụt vào trong lều không dám nhìn ra.

Đám người tới có nam có nữ, thân hình vạm vỡ, xăm kín mình mẩy, còn xách theo mã tấu gậy gộc, nhìn thế nào cũng không phải người hiền lành gì.

Dựa trên dáng vẻ run sợ kia của những người xung quanh, Đường Hi có thể khẳng định nhóm người kia chắc chắn là mấy cái băng đảng gì đó trong thành.

Đúng như cô nghĩ, mô hình áp bức cai trị trên nỗi sợ hãi của đám đông.
Không gặp thì thôi, gặp rồi càng khiến Đường Hi ngán ngẩm, cô đảo mắt quan sát một chút.

Nơi này là chỗ ở tập trung của người thường, những căn lều dựng san sát nhau, khoảng trống không lớn, không thích hợp để ẩu đả.
“Dương Du.” Cô liếc nhìn cậu, thiếu niên lập tức hiểu ý cười cười, còn rất cao hứng làm dấu ok.
…Nếu người khác không biết nhìn vào còn khen cậu ta đáng yêu đấy.
Đám đông vây chặt bọn họ bên trong vòng tròn, đủ loại sắc thái, có người dò xét nghi ngờ, có người khinh khỉnh tự mãn, lại có người tỏ ra thương hại.

Dương Du nở một nụ cười nhu hòa, trong mắt đám người kia thì cậu chính là không biết nhận thức tình huống.
“Dù tôi đã đoán được rồi nhưng không nên bỏ qua chào hỏi nhỉ.

Xin hỏi mọi người là?”
Nhóm người hơi nhướng mày rồi phá lên cười, còn có một cô gái hất cằm khinh thường, bộ dạng cao cao tại thượng.

Cô gái ấy đứng trong đám người lại vô cùng nổi bật, da thịt trắng trẻo, ngũ quan thanh tú, không chỉ trang điểm mà ăn mặc còn rất thời thượng, trong mạt thế đúng là giàu sang phú quý vô kể.
Đối phương chỉ quan sát bọn họ, “Là hai kẻ này à?”
“Đúng vậy.” Một người khác liền đáp lời, hằn học lườm Dương Du, cậu vẫn cười không đáp.
Cô gái có vẻ không hứng thú mấy, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng nói chuyện với bọn họ, điệu bộ như thể đang ban ơn.
“Tên gì?”
Thiếu niên tóc nâu mỉm cười như ánh nắng, “Dương Du.”
Cô gái đảo mắt qua nhìn Đường Hi, nhưng Đường Hi một cái liếc nhìn cũng không thèm cho người ta, sắc mặt phiền chán.

Tâm trạng cô không tốt đã đành, còn bị người ta kéo tới làm phiền, đây là phúc phận gì chứ.
Nữ nhân bị cô phớt lờ cau chặt mày, lộ vẻ bất mãn, “Nhóc con, tao cảnh cáo mày đừng tỏ thái độ.”
…Thế giới này cứ phải chọc cho cô chửi thề mới vừa lòng đúng không?
Đường Hi vuốt mặt, cố lắm mới không thể hiện sự chán chường của mình ra mặt, câu môi cười vô tội.
“Chị gái tại sao lại đến đây ạ?”
Cô dứt lời lại cười tươi hơn, Dương Du còn khoa trương nhún vai, Đường Hi trong lòng trừng mắt cậu ta nhưng bên ngoài nhịn xuống, chú ý việc chính.

“Nếu em đoán không nhầm thì chị đến chiêu mộ thành viên đi?”
Chiêu mộ thành viên, chuyện dễ hiểu thôi.
Dị năng được đánh giá độ hiếm cao là trân phẩm từ trời rơi xuống, mừng còn không kịp, sao có thể để rơi vào tay người khác.


Nghe từ miệng Dương Du thì đám băng đảng này dù ngoài miệng là chiêu mộ nhưng thực chất là ép buộc người có dị năng gia nhập, tranh nhau sứt đầu mẻ trán, kiếm thật nhiều miếng mồi ngon về để lợi dụng, củng cố lực lượng.
Là cái kiểu giữ trong tay không dám sơ sẩy nhưng lại luôn tham lam chiếm lấy lợi ích.
Cô gái xinh đẹp hất cằm, “Đừng hiểu nhầm.

Bọn tôi không đến để chiêu mộ các người, mà là các người cầu xin được vào Tây bang mới đúng.”
“…” Mạch não này cô không thể hiểu được nữa.
Má nó Dương Du cậu có nghiêm chỉnh lên không??!
Đường Hi cảm thấy nếu còn kéo dài thêm nữa cô chắc chắn sẽ tăng xông mà chết.

Mấy ngày nay nhiều chuyện phiền nhiễu lắm rồi, bớt đi một cái không tốt sao?
Dương Du hình như cảm ứng được cái lườm chết chóc của Đường Hi, cậu hắng giọng một cái để cô gái chú ý, cười nhạt.
“Chúng ta đi nơi khác thảo luận được không? Chỗ này thật sự không tiện lắm.”
Cô gái đảo mắt nhìn một chút, đây là khu ở tập trung của người thường, chất lượng sinh hoạt kém không tả nổi.

Nữ nhân cau mày vén tóc ra sau tai, bộ dạng thiếu kiên nhẫn.
“Đi đi, tôi không thể chịu nổi bãi rác này nữa.”
Đám người kia rất coi trọng lời nói của cô gái kia, vừa dứt lời đã bắt đầu di chuyển, bọn họ cũng không ngừng chú ý hai người Đường Hi, cô cứ thế mặt nặng mày nhẹ bị đám đông dẫn đi.

Những người ở ngoại khu lấm lét nhìn bọn họ, cứ nơm nớp lo sợ không dám nhìn quá lâu.

Cô thật sự có cảm giác mình là vật triển lãm công cộng vậy.
So với cô thì Dương Du thật sự mười điểm tùy ý, cứ thong thả đi theo mà chẳng dị nghị gì, đã thế vẻ mặt còn rất tươi tỉnh.

Cậu ta nhìn thấy biểu tình kháng cự của cô thì nhếch môi.
“Bạn nhỏ nóng tính thế?”
“…Cút.” Đường Hi khóe môi run run, “Tôi biết bọn họ không phải tang thi nhưng tôi giết bọn họ luôn bây giờ ổn không nhỉ?”
Dương Du mỉm cười cực kì thánh thiện, “Không được.”
…Tôi chỉ nói nhảm thôi được chưa?!!
Đường Hi không phải kiểu người thích mấy thứ giết chóc bạo lực, người ta không có sát tâm với cô, cô tất nhiên sẽ không đụng đến tính mạng người khác.

Công bằng mà nói thì Đường Hi rất quý trọng sinh mệnh, tuy không phải thánh nhân gì đó nhưng cũng là công dân tốt lương thiện, chủ yếu là tự vệ chứ không nặng tay.
Cô có tức giận hơn nữa cũng sẽ không tùy tiện giết người đâu??
Đường Hi thật sự là nghẹn một cục tức không nuốt trôi, làm người tốt lúc nào cũng khó hơn người xấu.
Cứ như thế mơ mơ hồ hồ đã bị đoàn người dẫn vào trong nội khu, cô ngẩng đầu nhìn bức tường thành cao ngất chắn giữa phân chia các khu vực, không nhịn được xoa xoa cổ.
Đúng là nội khu có khác, hào hoa sung sướng, cái bức tường này chẳng biết cao cỡ bao nhiêu tòa lầu nữa.
Trong căn cứ có tổng cộng tám bang phái ứng với tám địa bàn lớn nhỏ, đặt tên dựa trên tám hướng địa lý, trong đó có bốn băng lớn và bốn băng nhỏ.

Đông, Tây, Nam, Bắc lần lượt là bốn bang phái lớn, bốn bang còn lại đặt tên dựa trên các hướng phụ.

Này là “bốn phương tám hướng” nhờ?
“1802.”
[Ừ?]
Đường Hi trong lòng thầm gọi hệ thống, nó rất chuyên nghiệp đáp lại, cuối cùng cũng có cảm giác tồn tại.

“Vừa nãy cô ta nói là Tây bang nhỉ, còn nói chúng ta cầu xin gia nhập.

Khẩu khí lớn như thế chắc bang này cũng không vừa?”
[…Tây bang đứng đầu về sức mạnh.]
“Làm phiền rồi.”
Mấy thứ này cô muốn biết cũng dễ thôi, ngặt nỗi Đường Hi không muốn biết nên cũng chẳng bao giờ bỏ sức tìm hiểu.

Cô nhướng mày nhìn đoàn người, cảm khái một chút thì ra đây là lí do bọn họ hống hách như vậy à.
Nếu cô nhớ không nhầm thì Dương Du từng đề cập trong các bang phái lớn đều có các dị năng giả trụ cột chống đỡ, nghe phong thanh cũng có dị năng cấp S.

Đường Hi nhún vai tỏ vẻ chỉ cần không phải mấy kẻ đáng sợ như cô gái tên Mộ Nhiên đó thì thật ra không đến nỗi.
Thấy qua nhiều kẻ mạnh biến thái quá nên giờ cô sắp chai sạn luôn rồi.
Phúc phận gì vậy chứ…
***
Chẳng mấy chốc bọn họ đã bị dẫn đến trước một tòa nhà ba tầng.

Nếu là trước mạt thế thì loại nhà ở này vô cùng phổ thông, nhưng ở hậu tận thế sở hữu nguyên một tòa nhà đúng là giàu sang.
Đường Hi bị người đi sau đẩy ra khỏi thang máy, động tác thô bạo như muốn hăm dọa, cô cau có bước ra bên ngoài, liếc mắt nhìn người bên cạnh mình.
“Dương Du.”
Thiếu niên đang thong dong bước đi nghe cô gọi thì cúi xuống, Đường Hi nhỏ giọng, vẻ mặt không hứng thú mấy, “Nhường anh giải quyết hết đó.”
Dương Du hơi nhướng mày, “Cảm giác tôi bị lợi dụng nhỉ.”
“Ngại quá, sự thật là vậy đó.”
Cậu bật cười rồi xua tay mấy cái, bộ dạng không để tâm mấy, Đường Hi rất tốt bụng xem như cậu ta đồng ý rồi.
Nói chung không phải cô làm không được mà là cô sợ phiền phức.

Giải quyết ở đây không chỉ là đánh đám băng đảng một trận, mạt thế lòng người sâu không thấy đáy, muốn duy trì ổn định sẽ không tránh khỏi hi sinh, giết gà dọa khỉ.

Đường Hi vẫn chưa đạt đến cái tầm mặt không đổi sắc, giọng không đổi tông ung dung giết người được, hiệu quả làm việc không phải tốt nhất, nói không chừng đến lúc đó cô sẽ còn do dự.
Lấy mạng một ai đó vì mục đích cá nhân khác hoàn toàn việc tự vệ, Đường Hi vẫn chưa muốn trải nghiệm cảm giác đó quá sớm.
Nói đơn giản là trốn tránh.
Đặt chân lên hành lang thì những âm thanh văng vẳng đã lọt vào tai.


Bọn họ bị đẩy vào một căn phòng, vừa mở cửa Đường Hi đã tự giác quay mặt đi, tránh để trí óc nguyên chủ có hình ảnh không tốt đẹp.

Dương Du rõ ràng đã biết trong căn phòng này có cái gì nên trước đó đã đi đằng trước che tầm nhìn của Đường Hi, tuy không cần lắm nhưng không nhìn thấy vẫn hơn.
Khung cảnh bên trong là một loạt hình ảnh sống động khiến người ta đỏ mặt tía tai, tất nhiên nó không áp dụng cho cô.

Cái mùi hương hăng nồng của tình dục lẫn tiếng rên nỉ non phát ra đều làm Đường Hi không thể ngấm nổi, cả Dương Du cũng bất mãn nhăn mặt.
Trên chiếc giường lớn những cơ thể trần trụi quấn lấy nhau, người đàn ông trung niên có dáng người đô con thoạt nhìn khác hẳn đám người trong phòng, đôi mắt hẹp, sắc lẻm và mang chút gì ngông cuồng tàn bạo.

Gã ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc đám Đường Hi đi vào.

Cô gái ban nãy chỉ chán ghét nhìn lướt qua rồi hừ lạnh, đám đàn ông lại có chút rục rịch không yên.

Đường Hi có một loại xúc động mãnh liệt muốn rời đi.
Gã trung niên bắp thịt cuồng cuộn, cái đầu trọc lóc, nhìn thấy thiếu niên đứng trong đám người thì sáng mắt, hung hăng hất bạn tình của gã sang một bên.

Cô gái kia im ru không nói gì, gã kéo quần lên, nhếch môi, rõ là không có ý tốt.
“Ôi trời, được dẫn thẳng đến đây cơ à, cậu không phải là dị năng giả cấp S người ta đang bàn tán chứ? Tôi còn tưởng là lời đồn thổi chứ.”
Gã cười giả lả, ánh mắt mang theo thích chí cùng cao ngạo, “Chỉ cần là người có năng lực chúng tôi đều rất hoan nghênh.”
Màn hoan nghênh này quá đặc sắc, thứ lỗi cô không nhìn nổi.

Có thể thấy trong phòng trừ người đàn ông kia ra những người khác vẫn tiếp tục cưỡi ngựa xem hoa, hưởng thụ khoái lạc, tiếng rên rỉ lẫn va chạm da thịt đều đập vào tai người nghe, ngay cả cô gái kia cũng có chút không nghe nổi.
Dương Du nhướng mày, trong mắt lóe lên ý cười, “Thật không vậy?”
“Sao lại không? Chỗ chúng tôi đãi ngộ tốt nhất căn cứ, ăn ngon mặc đẹp đều không thiếu, mĩ nhân mĩ thực, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, tinh thần sung mãn.”
Gã vừa dứt lời thì đám người đi bên cạnh đã nhào tới vồ vập những cô gái trong phòng, không chút kiêng dè mà bắt đầu thực hiện hành động thuộc về người lớn.

Cô gái kia tuy nhìn thì thanh cao, khó gần nhưng mặt cũng đỏ lên, bị khung cảnh trong phòng tác động, lòng nhộn nhạo ngứa ngáy.

Đường Hi: …
Thật muốn bảo vệ tâm hồn trong sáng này của mình.
Đường Hi có chút uể oải, cô bịt tai để không nghe mấy âm thanh nhức đầu đó nữa, lạnh mặt đá vào chân thiếu niên, rốt cuộc lên tiếng càu nhàu, âm lượng lớn khiến những người khác đều nghe rõ mồn một.
“Bớt nói nhảm.”
Ba chữ này của Đường Hi tựa hồ giáng một cái tát thẳng mặt gã cầm đầu.

Căn phòng giống như phút chốc bị đóng một tầng băng dày, lạnh đến độ người ta run cầm cập.

Cô không để tâm đám người kia, dù không tình nguyện lắm nhưng vẫn bước qua Dương Du tiến ra phía trước, tận lực né tránh mấy hình ảnh độc hại, nhìn thẳng mặt gã trọc.
“Không gia nhập, vĩnh biệt.”
Nói xong cô liền biểu thị mình hết lời rồi, ngay cả ánh mắt cũng không cho gã kia nhiều hơn một cái, Dương Du rất phối hợp cười tươi.
“Đồng ý.

Tôi cũng không thích làm đồng minh với đám đần.”
Cả căn phong chợt im thin thít, đám người kia trợn mắt không thể tin nổi, mấy mĩ nhân đang ê a trên giường kia cũng lộ ra biểu tình khiếp kinh, cực độ sợ hãi.
Ngay cả cô gái ăn mặc thời thượng đứng cạnh hai người cũng ngạc nhiên đến bất động.
Gã đàn ông đó không ai khác là bang chủ cầm đầu cả Tây bang, thân thể rắn rỏi cường trán, trong căn cứ không ai không biết gã là dị năng giả cấp S đặc biệt hiếm có.


Gã trọc vốn xuất thân là người lính, vì giết người mà trở thành tội nhân, mạt thế đến với gã không khác nào mở ra một thiên đường thống trị, cá lớn ăn cá bé.
Đường Hi cũng xem là tinh mắt, từ lúc nhìn thấy đã biết tên đô con này có thục lực vượt trội hơn người thường, lại thêm bản tính tàn nhẫn cuồng vọng của gã càng phù hợp làm kẻ thống trị.
Gã trung niên vừa nghe hết, ánh mắt đã trở nên tàn độc, gã nhếch mép, còn chưa kịp để ai hiểu gì đã nắm đầu cô gái bên cạnh dộng vào tường.

Tiếng thét chói tai đến gần như xé rách màng nhĩ.

Máu me be bét, răng môi lẫn lội, đến khi cả người đổ xuống gương mặt cứ như thế bị hủy đi không thương tiếc, máu vẫn ồ ạt trào tra từ mũi miệng, ngũ quan biến dạng.
Vừa nãy đập đầu cô gái vào tường, gương mặt thậm chí đã nứt ra, cũng không biết răng còn sống không.
Máu giống như tương cà phun mạnh, gã đàn ông đảo mắt quan sát đám Đường Hi, bọn họ ngay cả một cái chớp mắt kinh ngạc cũng không có, thật sự ngoài dự đoán, gã tặc lưỡi.
Gặp phải hàng cứng rồi.
“Ra hai người đây cũng rất từng trải.”
Đường Hi chẹp miệng, “Ừ, nên thị uy không có tác dụng với tôi đâu.”
Câu nói này quả nhiên không hề nể nang gì, chọc đến tự tôn của gã trung niên.

Gã lạnh nhạt lườm Đường Hi một cái, như đang nhìn vật chết.

Cô chỉ quắc mắt, “Ông chú à đừng nhiều lời được không, đánh thì đánh mau đi.

Kẻ xấu hay chết vì nói nhiều đấy.”
Đường Hi tỏ vẻ người tham chiến cũng không phải cô, cô câu nệ cái cóc khô gì.
Ở một bên Dương Du dĩ nhiên ý thức được mớ rắc rối này lại tiếp tục ụp lên người mình, cậu đỡ trán thở dài, cảm khái con người cô không có kiên nhẫn.

Gã trọc bị cậu ngó lơ, mắt hằn tia máu, gân xanh nổi lên trên lớp da vai ù bắp thịt, gã phất tay, đám đàn em ngưng hết những việc đang làm, chẳng nói chẳng rằng đã bao vây Đường Hi và Dương Du trong một vòng tròn.
Bọn họ ai cũng lăm le dao rìu trong tay, tựa hồ sẵn sàng bổ nhào vào giết người bất cứ lúc nào.

Đường Hi liếc nhìn một cái, cũng đếm ra vài dị năng giả trong cả bọn, cô lại nhìn sang tên cầm đầu, gã khinh thường hất cằm.
“Xử đứa con gái trước, chặt tứ chi, đừng giết.

Máu của nó rất quý, mạng chúng mày đền không nổi.”
Quào, sợ ghê chưa.

Vì kĩ năng Huyết Độc này mà muốn biến cô thành bình máu à, đã thế còn cung cấp máu làm chất độc nữa.

Thì ra đây là thứ mà đứa trẻ Phù Miên phải trải qua, cưỡng chế cướp đoạt dị năng dẫn đến tử vong.

Cũng không phải là bị rút cạn máu đi?
Đường Hi lục lại những kí ức mơ hồ còn sót lại của Phù Miên, những mảng trắng xóa không thể nhìn rõ, nhưng xám xịt, ảm đạm và đau thương.
Ha ha, ở đâu cũng có tiết mục vô nhân đạo này hết, dù là lăn lộn bên ngoài hay trong căn cứ người sống, sẽ luôn có người tham vọng chiếm đoạt dị năng của người khác.
Đường Hi chậm chạp không mở miệng, lười phải nhiều lời với gã đàn ông kia, cuộc đời này của cô đã gặp qua quá nhiều kẻ tham lam vụ lợi, nhìn đến phát chán rồi.

Cô nhàm chán đảo mắt một vòng rồi dừng lại ở trên người thiếu niên, cậu ta vẫn khẽ cười như vậy, đúng là không thể thích nổi.
Trong ánh mắt khó tin của tất


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.