Đọc truyện Hồi Ký Thời Không – Chương 53: Đại Chiến Tam Giới 11
Nhạc Viên ngồi trong điện vàng, bắt đầu công việc thường ngày của Văn Thần, cô nàng trao cho tiểu thần quan một quyển trục, dặn dò vài lời rồi thôi.
Công việc của Lâm Tĩnh là xử lý sổ sách, phân phát nhiệm vụ từ phía trên cho bên dưới, nói đơn giản thì mỗi một cái Văn Thần đều là người trung gian giữ liên hệ giữa thần quan và tiểu thần.
Tuy rằng trên thiên đình không phân cấp bậc danh hiệu nhưng trên thực tế ai cũng biết thần quan chia làm hai loại, thượng và hạ.
Thượng là thượng thần đã phi thăng chính thống, hạ là hạ thần chưa phi thăng, sự thật này không ai nói ra miệng cả.
Thượng và hạ, chỉ nghe thôi cũng thấy khác biệt như trời với đất, thế nên cách gọi “thần quan” và “tiểu thần quan” chỉ là một cách giao tiếp lịch sự.
Địa vị hiện tại của Nhạc Viên là thượng thần, hơn nữa còn là Văn Thần được trọng dụng nhất tiên kinh.
Nguyên chủ thân xác này thật sự là tương lai rộng mở, vinh hoa phú quý vô lượng, thực sự làm người người đỏ mắt.
“Chậc, thân phận tôn quý như vậy mà không biết giữ, cứ phải ganh ghét người khác làm gì không biết.”
Nhạc Viên tặc lưỡi, cô nàng càng nhìn cấu trúc điện càng bị phú quý chói mù mắt.
Cột là bạch ngọc, ngói bằng lưu ly, ngoài ra còn rất nhiều vàng bạc đá quý.
“Ninh Tuệ chân quân?”
Từ ngoài cửa vang lên tiếng gọi làm cô nàng giật thót, Nhạc Viên vội thu lại suy nghĩ thèm thuồng của mình, bày ra một bộ dáng trích tiên bước ra, thật sự là trang bức đến chuyên nghiệp.
“Các ngươi có việc gì sao?”
Có ba người đến trước điện, gồm một tiểu thần và hai thiên binh.
Tiểu thần quan trước mặt cô nàng kính cẩn nghiêng người hành lễ, mỗi một động tác đều cực kì chuẩn mực, dùng vẻ mặt vô cảm mà không thiếu tôn trọng truyền cô nàng đến đại điện.
Nhạc Viên bỗng không nhịn được nhíu mày.
Thường khi các tiểu thần nhận mệnh lệnh đưa thần quan đến nơi chỉ định luôn đi riêng lẻ, lần này mời cô nàng đến đại điện còn có cả thiên binh đi kèm, không những thế tiểu thần được phái đến lại là người của đại điện.
Có chuyện gì nghiêm trọng sao trời?!
Mang tâm trạng mơ mơ màng màng, Nhạc Viên rốt cuộc được dẫn tới đại điện tiên kinh.
Trong đại điện đã phân rạch ròi trái phải, phía bên phải ngai vàng những Văn Thần nghiêm trang xếp thành hàng, phía bên trái ngai vàng là Võ Thần oai phong lẫm liệt.
Người ngồi trên ngai không ai khác là Lạc Kỷ.
Nhạc Viên nhìn thấy anh ta không nhịn được phắc một tiếng.
Thử nghĩ mà xem, anh ta vừa bị tên bắn xuyên tim, vừa bị móng vuốt hung thú xiên một lỗ chọc thủng cả lồng ngực, thế mà mẹ nó mới hơn ba tuần đã khỏe trở lại, đây đích thị là quái vật!
Lạc Kỷ bễ nghễ ngồi trên ngai, y phục tím bằng lụa kiêu sa, anh dùng vẻ mặt mất kiên nhẫn nhìn xuống bên dưới.
“Có việc gì?”
Nhạc Viên bước ra giữa điện, cô nghiêm túc hành lễ, vừa ngẩng đầu lên bỗng đập vào mắt là một thân lam y.
Ta kháo!!!!!!!
Từ bao giờ Thuần Nhã đứng đằng sau Lạc Kỷ vậy?!!!
Đó chẳng phải là vị trí của Văn Thần sao?
Thuần Nhã vẫn mang y phục lam sậm quen thuộc, nụ cười nhu hòa tựa sắc xuân, anh đứng bên cạnh Lạc Kỷ trên bệ thần.
Tựa như nhìn ra thắc mắc của chư thần, Lạc Kỷ giải thích một cách ngắn gọn.
“Văn Thần đảm nhiệm vị trí này xin nghỉ, hiện tại đổi thành người khác.”
Nghe vậy, Nhạc Viên cụp mắt rơi vào trầm tư, cô nàng không phải đồ ngu, không thể không phát hiện ra điểm kì quái.
Các thần quan trong đại điện cũng ngay lập tức nhận ra, họ đưa mắt nhìn Nhạc Viên, tiếng bàn tán bỗng rộ lên.
“Chờ đã, không phải đã định Ninh Tuệ tiên tử mới là người đảm nhận vị trí Văn Thần bên cạnh Kính Ngọc điện hạ sao?”
“Đúng đúng, ta cũng nhớ như thế!”
“Sao hiện tại đã đổi người rồi?”
“Như thế này không phải lạ lắm à?”
Tính đến hiện tại Nhạc Viên vẫn là Văn Thần có uy tín và được coi trọng nhất thiên giới, từ lâu ai cũng nghĩ người kế nhiệm tiếp theo là cô nàng, bây giờ đột ngột đổi như vậy.
Các thần quan không nói ra nhưng đã âm thầm thương hại cô nàng, nhưng khác với suy nghĩ của mọi người, Nhạc Viên hiện tại đang tái xanh mặt mày.
Cô nàng cắn cắn môi, vị trí kia cô nàng cũng chả ham hố gì cho cam, nhưng bỏ qua chuyện đó, tình huống bây giờ cực kì đáng quan ngại.
Hôm nay không phải ngày trọng đại gì mà tự dưng tất cả các thần quan lại tụ họp ở đây, thế nhưng cô nàng lại không hề hay biết, Nhạc Viên là bị truyền đến chứ không phải gọi tập hợp, tức là cô nàng bị cho ra rìa trong một buổi họp?
Mẹ kiếp, lúc cô nàng không có ở đây đám thần tiên này rốt cuộc đã làm cái gì mờ ám?
Đã thế vị trí vốn của nguyên chủ Lâm Tĩnh lại vào tay người khác, nghĩ thế nào cũng đáng nghi.
Thuần Nhã bỗng lên tiếng hỏi:”Ninh Tuệ chân quân, ngươi có biết vì sao bị gọi đến đây không?
Con ngươi Nhạc Viên co rụt lại, cô nàng kinh hãi quay phắt đầu lên.
Thuần Nhã vẫn mỉm cười ôn nhu như vậy, nhưng trong đôi mắt là một mảng hững hờ lạnh nhạt, ngay cả xưng hô cũng khách sáo, ánh mắt nhìn cô nàng không hề có độ ấm.
Nhạc Viên siết tay thành nắm đắm.
Cuối cùng cũng lật mặt rồi!
***
“…Ta không biết.”
Nhạc Viên cúi đầu, cô nàng hạ thấp đôi mắt không nhìn anh ta.
Lần này quả thật là lành ít dữ nhiều.
Thuần Nhã đạm mạc phất tay, một tiểu thần quan bước ra, Nhạc Viên trợn mắt, đây là tiểu thần xông vào phòng họp cô nàng gặp hôm nọ đây mà.
Tiểu thần kia hành lễ, sau đó gã bắt đầu kể lại.
“Xin thưa, ta cùng cộng sự của ta là hạ thần chuyên đi khắp nơi tiên phong xem xét hiện trường rồi báo cáo về tiên kinh, chúng ta thường không có mặt ở đây nên ít giao thiệp với thượng thần, thượng thần cuối cùng mà cộng sự của ta gặp trước khi chết là…”
Tiểu thần kia hung hăng quay ngoắt ra chỉ thẳng vào Nhạc Viên, đáy mắt ánh lên vô vàn phẫn nộ, gã gằn từng chữ:
“Ninh Tuệ chân quân!”
Con! Mẹ! Cả! Nhà! Nó!
Điều Nhạc Viên lo đã đến.
Cô nàng cố trấn tĩnh, móng tay đã cắm sâu vào lòng bàn tay đến rớm máu, vẻ mặt lãnh đạm.
“Ngươi đang cố buộc tội ta?”
Tiểu thần kia hừ một tiếng, gã lấy trong ống tay áo ra một cuộn giấy.
“Bẩm các vị chư thiên, ta còn có lời muốn nói.
Ngày hôm đó có một nhóm hạ thần được phái đi điều tra về vụ cháy rừng ở phía nam, ta cùng cộng sự ta đều bị điều đi.
Nhưng nửa đường thì gặp Ninh Tuệ chân quân, về sau ta biết hôm đó nàng đã xuống nhân gian mà không có sự cho phép, nàng bảo rằng nguyên nhân chỉ là tai nạn, bọn ta cũng tin tưởng chép báo cáo, nhưng sự thật không phải vậy.”
Gã trừng mắt nhìn Nhạc Viên.
“Khi kiểm tra lại khu rừng đó chúng thần phát hiện ra dấu vết tàn dư của pháp lực và bằng chứng cho thấy Ninh Tuệ chân quân đã đặt chân vào khu rừng.
Ta xin cam đoan vụ cháy rừng là do nàng giật dây.
Tuy chúng thần cũng có tội vì sự sơ suất này nhưng Ninh Tuệ chân quân đã cố ý che giấu hành vi tội ác của mình, hậu quả là mười bảy người thường vô tội đã thiệt mạng.
Và cộng sự của ta…”
“Chắc chắn đã bị nàng ta giết người diệt khẩu!!!”
“…”
“…”
Một mảng tĩnh lặng nặng nề đè nén đại điện, tất cả thần quan đều không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, mọi ánh mắt đều rơi trên người Nhạc Viên.
Bọn họ đều không thể ngờ một Văn Thần luôn được ca tụng vì sự lương thiện và nhu mì như cô nàng lại gây ra chuyện như vậy.
Nhạc Viên yên lặng không lên tiếng, môi đã bị cắn cho bật máu.
…Thứ này là giả.
Hơn bất kì ai hết Nhạc Viên thực minh bạch mọi lời cáo buộc và bằng chứng từ miệng tên này đều là giả, thế nhưng cô nàng lại không có cách nào phản biện lại được.
Ngày đó cô nàng bất chấp luật trời mà lãng vân xuống trần giúp Đường Hi trở thành người, cô nàng xác thực cũng đã nói dối nhóm hạ thần kia.
Nhưng Nhạc Viên tuyệt đối chưa từng phóng hỏa, khu rừng bốc cháy vì vụ nổ trận pháp, ngay cả việc có người thiệt mạng cũng là giả.
Và thủ phạm giết tiểu thần quan kia…
Là tên Thuần Nhã quỷ quyệt đang đứng trước mặt cô nàng!
Thế nhưng Nhạc Viên không có bất kì bằng chứng nào cả.
Cô nàng rõ là đang bị vu oan nhưng lại không cách nào chứng minh điều đó.
…Mẹ kiếp!
Thần quan nào mà chưa từng giết người hay làm chuyện xấu, nhưng chuyện bê bối bị vạch trần chính là chí mạng.
Chết mấy mạng người là chuyện nhỏ, nhưng sát hại thần quan là chuyện lớn, lần này có chạy đằng trời cũng không khỏi tội.
Nhạc Viên hung ác liếc nhìn Thuần Nhã, chuyện ngày hôm nay chắc chắn là một tay tên khốn này dựng lên, anh ta muốn đẩy cô nàng ngã khỏi nơi này vì cái mối thù kiếp trước với Lâm Tĩnh.
Nhạc Viên cảm thấy bả vai mình run lên, cuối cùng cô nàng thở ra một hơi, ngẩng đầu lên đối mặt với tình huống oan trái này.
Đến đâu thì đến, ta không quản nữa.
“Dựa vào đâu ngươi cho rằng người là ta giết?”
“Ngươi tàn sát nhân dân bị phát hiện nên thủ tiêu nhân chứng, còn cần bằng chứng sao?”
“Ăn nói hồ đồ.
Ngươi biết hình phạt của việc vu khống thượng thần không?”
“Thượng thần? Thượng thần mà dùng thủ đoạn hèn hạ với hạ thần sao?”
Rầm!
Âm thanh vang dội cắt đứt cuộc tranh cãi, Nhạc Viên thu người về một góc, không nói lời nào, ánh mắt đảo qua tiểu thần quan nọ.
Gã này tuy đang cáo buộc sai cô nàng thế nhưng sự phẫn nộ trong mắt là thật, chỉ có thể giải thích rằng gã trong cơn nóng giận đã bị Thuần Nhã dùng lời lẽ chi phối, một mực tin cô nàng là hung thủ mà không thèm nghe lời giải thích.
Người hay tức giận là kiểu người dễ bị lừa gạt nhất.
Trở về với hiện tại, tất cả mọi người đều chú ý đến Lạc Kỷ ngồi trên ngai sau tiếng ồn, cả đại điện lặng như tờ.
Lạc Kỷ lúc này không còn bày ra vẻ mặt phiền muốn chết nữa, Nhạc Viên cũng hiểu rõ chuyện không thể giải quyết qua loa được.
Lạc Kỷ rốt cuộc mở miệng nói:
“Ninh Tuệ chân quân.”
Nhạc Viên:”Vâng.”
“Ngươi giết hại thần quan, tàn sát người vô tội, vì che giấu tội ác mà làm giả báo cáo, vi phạm thiên luật của tiên kinh.
Ta định tội ngươi bị giáng xuống nhân gian làm người thường, ngươi phục không?”
Nhạc Viên thầm chửi thề, ngay từ đầu cán cân cuộc họp này đã nghiêng về phe đối thủ, có nói lí lẽ cũng chẳng có lợi gì, chỉ tổ hại thân, cô nàng không còn cách nào khác đành cắn răng.
“…Ta phục.”
“Truyền tin tức xuống thiên đình, Ninh Tuệ chân quân từ nay bị loại khỏi chức thượng thần, giáng xuống trần gian.
Thi hành mệnh lệnh!”
Ngay lập tức có hai thiên binh bước vào đại điện áp giải Nhạc Viên đi, cô nàng rốt cuộc ngừng hạ thấp mắt, trong lúc xoay người vô tình chạm mắt với anh.
Nhạc Viên cười khẩy, đôi mắt hạnh hiện ra tia giễu cợt.
Thuần Nhã lạnh lẽo quét mắt nhìn cô nàng, ánh mắt tựa như đang nhìn người chết.
Một kẻ đứng trên đài cao.
Một kẻ rơi xuống hồng trần.
Hai người đã từng đi cùng nhau giờ tách ra, Thuần Nhã nhíu mày nhìn đối phương dần rời đi, Nhạc Viên xoay người chẳng tha thiết gì thiên giới nữa, dẫu sao thân phận này vốn không phải của cô nàng.
Đoạn nhân duyên lằng nhằng giữa Thuần Nhã và Lâm Tĩnh cuối cùng cũng chấm dứt rồi.
Chính Nhạc Viên không cách nào thích nổi cặp đôi phản diện này, nhưng cô nàng lại không oán hận Thuần Nhã đẩy mình xuống bờ vực.
Người anh ta hận là Lâm Tĩnh, người có lỗi với anh ta cũng là Lâm Tĩnh, nguyên chủ thân thể này chẳng qua là bị quả báo mà thôi…
***
Ngày hôm ấy thời tiết âm u đến lạ, quỷ giới bao trùm trong bầu không khí mù mịt, mây đen xám xịt quyện cùng trận gió lạnh mạnh mẽ thổi qua.
Dưới góc sân tĩnh lặng quạnh quẽ, người thiếu nữ một mình đứng bên góc liễu, vạt áo mềm mại phất phơ, cái lạnh buốt rét khiến gương mặt nàng có chút trắng.
Phỉ Hân Nghiên lẳng lặng ngước nhìn sắc trời ảm đạm, có lẽ nàng không thích những ngày trời tăm tối như thế này.
Những ngày mưa luôn khiến nàng nhớ đến kí ức không tốt.
Phỉ Hân Nghiên đôi khi chẳng biết vì sao nàng lại ở đây, một con người ở tại quỷ giới, nghe thế nào cũng thật bất thường, nhưng luôn có thứ gì đó đưa nàng đến đây, tựa như tại nơi này có việc mà nàng cần làm.
Luôn có một thứ gì đó tồn tại, thứ móc nối nàng ta với nơi này.
“…Đây có lẽ là số phận nhỉ?”
Phỉ Hân Nghiên rũ mắt, nàng vừa xoay người tính trở về phòng thì khựng lại, đối diện với nàng là nam nhân mặc trường bào tuyền một màu đen, thế nhưng không đem lại cảm giác tịch mịch khô khan, nó tựa như huyền nhiệm.
Phỉ Hân Nghiêng kinh ngạc, nàng nhanh chóng hạ người hành lễ, dùng thái độ tôn kính nhất đối với nam nhân trước mặt.
Đây là lần thứ hai nàng gặp hắn.
Đã khá lâu rồi kể từ lần đầu họ đối mặt.
Mạc Ngôn lặng thinh đứng đó, hắn thậm chí không phất tay miễn lễ, chỉ dùng đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn nàng.
Phỉ Hân Nghiên cũng không cử động vẫn giữ tư thế hành lễ tiêu chuẩn.
Hắn rốt cuộc mở lời, thanh âm trầm thấp không những không bị gió át đi mà còn vô cùng rõ ràng.
“Ngươi tại sao lại đứng đây?”
“…Ta chỉ ngắm bầu trời mà thôi.”
“Ngươi đang chờ ai?”
“…”
Phỉ Hân Nghiên im lặng một lúc thật lâu rồi thấp giọng trả lời.
“Ta đợi Mạc cô nương.”
“Vì?”
“…Không rõ.
Ta chỉ muốn đợi thôi.”
Nhất thời cả hai đều không nói gì, hắn quay gót bước đi, phóng khoáng phất tay, nàng chầm chậm trở vào phòng.
Bên ngoài tĩnh thất, Mạc Ngôn đi được một đoạn thì dừng lại, Đường Hi nép sau gốc cây rất tự giác bước ra, cô quỳ một chân.
“Quân thượng.”
Đường Hi phóng tầm mắt lướt nhìn tĩnh thất của Phỉ Hân Nghiên, bỗng giọng nói từ trên truyền xuống.
“Không cần nhìn.
Bản tôn không làm hại nàng ta.”
Đường Hi im lặng không đáp, cô tất nhiên biết Mạc Ngôn sẽ không vô cớ hại nàng.
“Mạc Bối Vy.”
“Vâng?”
“Ngươi đang quá thân cận với nữ nhân loài người đó.”
“…”
Mạc Ngôn nói rồi thì bỏ đi, bóng dáng hắn xa dần theo từng sải chân, Đường Hi nhìn thoáng về phía sau rồi cũng xoay người đi theo.
Có lẽ hắn nói đúng.
Đường Hi là một nhiệm vụ giả nhưng linh hồn nguyên bản vẫn là con người.
Cô vốn luôn sống với thân phận con người, giờ bỗng dưng trở thành quỷ tại quỷ giới, thật sự có chút không thích nghi được.
Phỉ Hân Nghiên là nhân loại đầu tiên mà cô gặp, giống như người bản xứ