Đọc truyện Hồi Ký Thời Không – Chương 22: Dấu Vết Năm Xưa 10
Nghĩ ngợi một chút Đường Hi bỗng thấy quái lạ, Lôi Hạo và Lôi Yến Hà không phải giờ này còn đang biệt tăm biệt tích ở đâu đó sao, cả bọn đều tụ tập lại khiến Đường Hi có hơi nghi ngờ.
“Sao các anh lại ở đây?”
Hạ Khiết Du:”Tôi tới gặp cậu, mấy tên này thì không biết.”
Anh em họ Lôi:”Hôm nay là ngày nghỉ.”
Hiểu rồi, một sự trùng hợp đến khó tin đây mà.
Đường Hi chú ý đến lí do Hạ Khiết Du đến tìm cô hơn, anh ta cũng không chậm trễ, chậm rãi nói.
“Tần Nhuệ ra nước ngoài rồi.”
Hả?
Ra nước ngoài???
“Đang yên đang lành sao lại ra nước ngoài?” Đường Hi bất ngờ, như vậy nghĩa là hắn không cố đòi mạng cô nữa?
Hạ Khiết Du giống như có thuật đọc tâm, trực tiếp bác bỏ, “Cậu mơ đẹp quá, thông báo treo thưởng vẫn còn đấy.”
Mỗi lần nhắc đến treo thưởng Đường Hi giống như bị vô số đôi mắt của sói đói nhìn chằm chằm, khó chịu không dứt, tuy bất ngờ về việc này nhưng cô nghĩ vậy cũng chẳng sao cả, cứ để cho Lực lượng điều tra hiện tượng siêu nhiên là được.
Lôi Hạo:”Hắn đến đâu?”
Hạ Khiết Du:”Las Vegas.”
Las Vegas???
Đường Hi nghe tới nó thì hơi giật mình.
Nơi được mệnh danh là “Thủ đô giải trí của thế giới”? Chỉ cần là người hiện đại thì không thể không biết Las Vegas, thành phố tụ tập một lượng lớn sòng bạc và khu nghỉ dưỡng, một cuộc sống về đêm đầy náo nhiệt và phồn hoa bậc nhất thế giới.
Thân đã từng là một độc giả điên cuồng say mê tiểu thuyết, đến Las Vegas là một mơ ước nho nhỏ của Đường Hi bấy lâu nay.
Dù đã thấy thành phố sầm uất này qua các bộ phim điện ảnh và chương trình chuyền hình, nhưng ai mà không muốn đến tận mắt chiêm ngưỡng ban đêm của Las Vegas.
Ánh sáng nối đuôi bừng lên trong đêm, dòng người nhộn nhịp hối hả, cả sòng bạc mạ vàng nữa, Đường Hi thật sự muốn vào casino thăm thú một vòng cho đã con mắt.
Nhưng ngay sau đó Đường Hi liều ỉu xìu, đi cái gì chứ, cô hiện tại vẫn là tội phạm truy nã, nào có tâm tình du lịch thành phố Las Vegas nổi đình đám.
1802 cười hắc hắc, sự thật là nó càng ngày càng khó ưa.
Hình như ban nãy Đường Hi biểu hiện rõ ràng quá, ba người còn lại đều nhìn ra suy nghĩ của cô.
Lôi Hạo vươn tay xoa đầu cô, vò đến mái tóc có hơi rối, Đường Hi nhanh chóng tránh đi, lại bị hắn giữ chặt cứng ngắc.
“Đại ca?” Cô nghiêng đầu khó hiểu.
Ngay sau đó Đường Hi nhìn thấy hiện tượng lạ, ba người kia như tâm linh tương thông, ánh mắt chắc nịt đồng thanh:”Sau này tôi dẫn cậu đi.”
Đường Hi: …
Thật sự khiến người khác hãi hùng mà!
Cô cảm thấy mình trở thành đồ bị người khác tranh giành rồi.
[Tại sao cô không nghĩ họ đang tán tỉnh cô?]
“…”
Cút cút cút!
Ký chủ của ngươi cũng không có ảo tưởng đến thế.
Ánh mắt của người đang yêu đặc biệt hơn người bình thường, Đường Hi liếc mắt qua một cái liền biết.
Ba người này chỉ đơn thuần cảm thấy cô đáng thương nên xem là em trai mà dỗ dành an ủi thôi.
Với cả với giá trị mị lực chỉ vỏn vẹn 10 điểm kia, Đường Hi cũng không đến mức tưởng bở mình được ba gã đàn ông soái khí quốc dân này thích đâu, huống hồ cô còn là trai a!
“Ngươi nhìn xem trừ Hạ Khiết Du ra, anh em họ Lôi kia có khả năng sẽ chạm vào một thằng đàn ông sao? Đừng nói đàn ông, sợ là cả phụ nữ còn chưa từng chạm qua.
Tính lãnh cảm ăn sâu vào gen di truyền rồi, trời sinh là người cấm dục, là kỳ ba đó biết không?”
[…Mắt cô tinh thật.]
Đường Hi nhìn ba người trước mặt mình, cười ngọt ngào, “Không cần đâu.”
Sau đó Lôi Yến Hà bỗng tỉnh ngộ, bất ngờ vỗ tay, “A a! Nhớ ra rồi, hai tuần sau ở Las Vegas có một cuộc đấu giá, tôi và anh tôi cũng được mời từ tháng trước nhưng bọn tôi đã từ chối.”
Trùng hợp như vậy?!
Hay mục tiêu của Tần Nhuệ là cuộc đấu giá nhỉ?
Chắc không đâu, Đường Hi lắc đầu, cô cũng không phải đang đóng phim, nào có chuyện gì trùng hợp vậy.
Nhưng thứ gì khiến hắn phải vội vã ra nước ngoài như vậy?
***
Mấy hôm sau Đường Hi nhận được điện thoại của Bộ Xuyên, cô nàng nói rằng lệnh truy nã và treo thưởng cô ở chợ đen đều đã bị xử lí, tuy hiện tại cô vẫn không thể ra ngoài nhưng cũng chỉ cần chờ không lâu lắm.
Đường Hi nghe báo tâm trạng như nở hoa, nhưng sau đó cô được biết rằng Dạ gia cũng có người nhận nhiệm vụ treo thưởng này, tâm tình tuột dốc không phanh.
Dạ gia, Dạ mẫu.
Một lũ khốn chèn ép Dạ Ly đến không được sống tử tế.
Đường Hi nhớ tới những kí ức kia thì cau có nghiến răng, cho dù Dạ Ly không cảm thấy căm hận đi chăng nữa thì một người ngoài như cô cũng nhìn rõ Dạ gia tàn bạo vô nhân đạo thế nào.
Gia đình kiểu gì mà lại thuê đầu gấu bắt nạt con riêng tại trường?
Dạ gia tuy có cùng huyết thống với cậu, Dạ Ly cũng chưa từng xem gia tộc này là gia đình, cậu bị chà đạp không khác gì kẻ hạ nhân trong Dạ gia cả.
Nhưng Dạ Ly lại không hề chán ghét hay hận Dạ mẫu, điều này khiến Đường Hi rất khó hiểu.
Chỉ cần người ta có công nuôi sống cậu thì dù có bị đối xử ra sao cũng được?
Đường Hi thở dài.
Cậu em này thật lương thiện a.
Đường Hi nằm dài trên ghế sofa, nhàm chán đọc tiểu thuyết.
Từ sau khi trở thành nhiệm vụ giả cô càng tin tưởng vào các thế giới tiểu thuyết, bất cứ thể loại nào Đường Hi cũng đọc, thật sự sắp trở thành con mọt sách rồi.
Đọc đến trang cuối cùng, cô vứt nó qua một bên, ngồi dậy vươn vai.
1802 nhìn không nổi nữa, lầm bầm.
[Đường Hi, cô trở thành một thằng nhóc chỉ biết ăn không ngồi rồi từ bao giờ thế?]
“Không biết.” Cô lắc đầu.
Nhìn lại thời gian cũng đã quá trưa, Đường Hi từ trên ghế bò dậy, kiếm đồ ăn lót dạ.
Cô muốn tìm gì đó để làm, nhưng nhìn ngược nhìn xuôi thì tất cả đều đâu vào đấy cả rồi.
Sàn nhà đã được quét dọn, quần áo đang phơi ngoài sào, gần như toàn bộ công việc nhà đều tươm tất, cô ngán ngẩm, bội phục Lôi Hạo từ đầu tới chân.
Vừa là một người mạnh mẽ, có tiền, có địa vị, có quyền thế, danh vọng gì cũng có, lại còn đảm đương việc nhà.
Người đàn ông như thế này sợ là trên thế giới cũng không có mấy người.
Cô mở tủ lạnh, nhìn thấy thức ăn đã được làm sẵn bọc trong màng bọc thực phẩm, đem ra hâm nóng lại rồi một mình xử luôn cả bàn đồ ăn.
Lôi Hạo chỉ làm khẩu phần đủ cho một người, Đường Hi cũng không lo mình ăn quá nhiều, hắn kiểm soát mỗi bữa ăn rất đầy đủ dưỡng chất, không thừa cũng không thiếu.
Lôi Yến Hà chính là minh chứng sống cho chế độ dinh dưỡng tốt đẹp của Lôi Hạo.
Nhớ tới lần trước Lôi Yến Hà nhất quyết không chịu ăn ớt chuông, lại bị hắn đè đầu cưỡi cổ ra ép cậu nuốt xuống, Đường Hi khóe môi giật giật.
Anh em nhà này đúng là thú vị quá mà!
Cô rửa sạch bát đĩa, đầu óc thế nào lại nghĩ tới một việc.
“1802, nhiệm vụ giả phải đi tới các thế giới khác nhau để làm nhiệm vụ, phải dùng thân thể của người ủy thác mà sinh hoạt, chẳng lẽ cứ phải như thế mãi sao?”
[Khi trở thành nhiệm vụ giả chính thức thì cô sẽ sở hữu không gian riêng cho mình, gọi là Tinh Hải.
Còn nếu thật sự muốn một chỗ dung thân và trở về, nhiệm vụ giả phải trở thành Chủ vị diện.]
“Chủ vị diện? Tức là vị diện đó thuộc về ta cũng như ta có thể tùy ý kiểm soát mọi thứ trong vị diện?”
[Đúng vậy.
Nhưng trở thành Chủ vị diện không hề dễ, chỉ nhiệm vụ giả cao cấp trở lên mới có tư cách.
Cô phải tự tạo ra một thế giới cho chính mình, không ngừng thúc đẩy thế giới phát triển lớn mạnh.
Sau khi đảm bảo được các mốc sự kiện chính của quá khứ, hiện tại và tương lai, khiến cho dòng chảy thế giới liền mạch, cô còn phải được thế giới đó thừa nhận thì mới có thể làm Chủ vị diện.]
Nói tóm lại là sửa chữa thế giới?
Có vẻ đơn giản hơn cô tưởng.
[Đường Hi, đứng ở vị trí càng cao thì càng phải bỏ ra đại giới.
Trở thành Chủ vị diện không khác gì trở thành thần linh, thế giới đó càng sùng bái thiên địa, tính ngưỡng lực của cô càng tăng, nhưng trở thành Chủ vị diện cần phải đáp ứng rất nhiều điều kiện hà khắc.]
Ra vậy.
Đường Hi đọc nhiều truyện như thế, tất nhiên minh bạch tính ngưỡng lực là thứ gì, nó được sinh ra khi bất cứ ai cảm thấy yêu thích, tôn sùng một người, một vật nào đó, chỉ là cô không rõ tính ngưỡng lực dùng để làm gì.
Nghĩ ngợi một lúc, Đường Hi lại hỏi hệ thống, “Để trở thành Chủ vị diện cần làm gì?”
[Có năm chỉ tiêu phải đạt được nếu muốn trở thành Chủ vị diện: Tạo vị diện; Phát triển và sửa chữa vị diện; Hoàn thiện vị diện; Được vị diện chấp thuận.]
Đường Hi đếm lại chỉ có 4 điều, cảm thấy thiếu sót điều gì đó.
Còn chưa hỏi, 1802 đã giành lời trước.
[Chỉ tiêu cuối cùng là chỉ tiêu ẩn, cả bổn hệ thống cũng không biết, nhiệm vụ giả phải tự đi tìm câu trả lời.
Rất nhiều người đã phải bỏ cuộc giữa chừng vì gặp phải chỉ tiêu cuối cùng, trong một trăm người muốn làm Chủ vị diện thì gần như chín mươi chín người bỏ cuộc, bởi thế mới nói là phải trả đại giới rất lớn.]
Đường Hi tặc lưỡi.
Một trăm người mà chỉ có một người thành công à? Tỉ lệ này đúng là hãi hùng mà.
Chỉ riêng việc tạo ra vị diện đã đủ khó rồi, huống hồ còn phải biến nó thành vị diện hoàn thiện.
1802 từng phổ cập kiến thức cho cô, có hai loại vị diện chính, được chia là thế giới đơn và thế giới hoàn thiện.
Thế giới đơn là một tiểu thế giới nhỏ, không đủ tư duy và năng lực để tự mình vận hành, đó là khi mà vai trò của nhân vật chính được thể hiện.
Thế giới đó lấy nhân vật chính là hạch tâm, phát triển và biến đổi xoay quanh nhân vật chính, vì thế mới gọi là chân mệnh thiên tử.
Thế giới đơn rất dễ gặp các vấn đề trục trặc, đây là lỗi kĩ thuật của Thiên Đạo và nhiệm vụ giả thường được sai đến sửa chữa những lỗ hỏng đó.
Điểm yếu của thế giới đơn là nó quá phụ thuộc vào sinh tử tồn vong của nhân vật chính.
Tuy sau khi nhân vật chính già đi thế giới sẽ tìm một nhân vật chính khác thay thế, nhưng nếu nhân vật chính vì lí do nào đó mà đột ngột chết nó sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.
Thế giới hoàn thiện thì cao cấp hơn thế giới đơn, nó có đủ tư duy và năng lực để tự sửa chữa các lỗ hỏng.
Thế giới hoàn thiện không cần phụ thuộc vào nhân vật chính, nó sẽ phát triển và phồn vinh theo thời gian hoặc tàn lụi.
Đại đa số các thế giới hoàn thiện đều nhờ công sức của các nhiệm vụ giả giúp đỡ, nếu không để nó tự mình hoàn thiện thì không biết phải tốn bao nhiêu tỉ năm, chưa kể còn có nguy cơ tự hủy.
Đường Hi lắc đầu, con đường cô cần đi vẫn còn xa quá, không biết phải đi bao lâu mới đến.
Bước ra khỏi phòng bếp, Đường Hi nhàm chán muốn mở ti vi thì một việc mà cô ngàn vạn lần ngờ tới xảy đến, phá tan ngày nghỉ chán chường của cô.
Còn đang thong thả nhảy chân sáo ra phòng khách, 1802 đã quát lớn.
[Tránh qua trái!!!]
Đường Hi bị tiếng quát của 1802 dọa cho chết khiếp, cô mơ màng kinh ngạc, nhưng thân thể lại vô cùng quen thuộc mà tránh đi, ngay sau đó là một cảm giác đau rát sượt qua gò má.
Đoàng!!!
Cô giật bắn.
Tiếng nổ súng!!!!!
Đường Hi quay phắt người lại, viên đạn vừa nãy nhắm ngay mi tâm của cô, nếu không kịp tránh là ngỏm củ tỏi rồi, đạn bắn hụt ra phía sau, cắm sâu vào bức tường.
Dây thần kinh phản xạ của Đường Hi như được gia tốc, suy nghĩ nhanh đến không thể nắm bắt, cô mạnh bạo tông cửa xông ra bên ngoài, trong lòng chửi ầm lên.
Con mẹ nó bắn tỉa!!!
Vì cái quái gì lại có bắn tỉa ở đây?!!
“1802! Không phải ta hết bị treo thưởng rồi sao???”
[Đây không phải hành động của kẻ săn tiền thưởng, chúng là những tay súng chuyên nghiệp, dường như đã trải qua đào tạo chính quy.]
Đậu má!!!
Tần Nhuệ không thể treo thưởng cô nên hắn liền tìm dân chuyên tới lấy mạng cô!?
Ông đây nguyền rủa cả tổ tiên nhà mày!
Đường Hi chạy vòng ra sau bức tường, cả người cảnh giác, “Có mấy người?”
[Ba người, một bắn tỉa ở tầng nhà đối diện và hai tên đang tiếp cận.
Coi bộ Tần Nhuệ rất coi trọng cô.]
Cô mới không tin hắn thật sự coi trọng cô! Một tên hèn thích ném đá giấu tay!
Đường Hi như nuốt phải một ngụm máu chó, nghiến răng nghiến lợi.
Căn nhà này được Lôi Hạo chọn để tránh cảnh sát nên xung quanh khá vắng vẻ, chỉ có những ngôi nhà trống không người, bọn chúng thế mà mò được đến đây.
Cô vừa chạy vừa mở danh bạ điện thoại, điện thoại cô cũng chỉ có số của ba người, Đường Hi không thèm nhìn gọi bừa một số.
Tút tút.
Đầu bên kia bắt máy.
“Dạ Ly, cậu sao vậy?”
Người nhận là Lôi Yến Hà.
“Lôi Yến Hà! Không ổn.” Cô thở hồng hộc, “Căn nhà không còn an toàn nữa, bọn chúng tìm tới rồi!” Đường Hi quát lớn.
Ở một nơi khác Lôi Yến Hà bị dọa cho tròn mắt, cậu gấp rút hỏi lại:”Đến rồi??? Mẹ kiếp nhanh như vậy?! Chúng nó có bao nhiêu người? Cậu có sao không đấy?”
Đường Hi chạy thục mạng, không dám ngoái đầu lại, “Tôi vẫn không sao, chỉ là đang bị truy đuổi.
Tổng cộng có ba người, một tên là lính bắn tỉa, bọn này hình như là lính xuất ngũ.”
Lôi Yến Hà kinh ngạc, lớn giọng:”Lính bắn tỉa???”
Trong giây lát, ánh mắt cậu tràn đầy phẫn nộ và tàn nhẫn, lệ khí trong mắt dâng lên, Lôi Yến Hà gằn từng tiếng.
“Cậu chờ ở đó, bọn tôi bây giờ liền quay về.
Đừng có chết!”
Đường Hi đảm bảo, rồi cô ngắt cuộc gọi.
Lôi Yến Hà siết chặt điện thoại trong tay, đấm mạnh lên tường, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Lũ khốn này, là chúng mày tìm chết.”
Nói rồi cậu quay người chạy ra sau.
Rầm một tiếng, cửa phòng bị mở bung ra.
“Ca!!!”
Lôi Hạo và Hạ Khiết Du đang bàn việc bên trong bị dọa run lên, không kịp hỏi liền bị ánh mắt căm phẫn đầy lạnh lẽo của Lôi Yến Hà làm cho giật mình.
Phải biết rằng cậu ta rất rất hiếm khi tức giận, ngay cả khi bị cảnh sát còng tay Lôi Yến Hà cũng chỉ khó chịu lầm bầm, nào giống như bây giờ chỉ riêng cái nhìn cũng khiến người khác lùi bước.
Giọng nói Lôi Hạo nháy mắt nghiêm trọng, “Có chuyện gì?”
Lôi Yến Hà nghiến răng.
“Là Dạ Ly! Chúng tìm đến rồi, Tần Nhuệ thuê ba tên lính đánh thuê truy sát Dạ Ly.”
Choang.
Lôi Hạo bóp vỡ chiếc ly trong tay thành từng mảnh, hắn dứt khoát đứng dậy, bỏ lại Hạ Khiết Du một mình rồi hai người rời đi.
Hạ Khiết Du hơi cau mày, nhưng nhanh chóng giãn ra, anh tấm tắc.
“Tình cảm tốt thật.”
Không có người cùng bàn việc nữa, Hạ Khiết Du khoan thai đứng dậy, hai tay đút túi quần rời đi, một nụ cười thoáng qua khóe môi.
“Dạ Ly, chúng ta lần sau gặp lại.”
***
3008 từ