Đọc truyện Hồi Ký: Lời Hứa 5 Năm – Chương 94: Lời hứa 5 năm và Bi kịch cuộc đời – 37: ĐK bị úp
Hậu đi rồi giờ chỉ còn ĐK và Sơn. (Tôi thì ít tham gia vì tôi bận chạy wa lại nhà chị tôi, tôi định wa đó ở lun nhưng Sơn nó đang như vậy tôi k thể để nó 1 mình). Việc đi học và đi làm ở quán cafe cũng bthường. Dạo này P.Anh và BCN đã là 1 cặp, có thể thấy sự chân thành trong tình yêu của P.Anh dành cho BCN. P.Anh giờ k còn tụ tập đua xe hay chơi bời nữa. Ngoài thời gian đi học, đi thực tập thì còn lại P.Anh đều ở quán. Sơn cũng mừng cho họ.
Từ khi H.Yến đi, buổi tối k còn đi dạy Sơn thường hay wa chỗ ĐK chơi, phụ giúp ĐK này nọ. Công việc của ĐK chỉ là khi chỗ nào có rắc rối thì tới giải quyết. Còn k thì ở quán cafe hồi trc mà Đăng làm quản lý (Chap 10: Ngoại truyện. Đăng bây giờ dc giao vào một quán Bar làm quản lý.). Mỗi khi ĐK đi công việc thì Sơn trông coi. Còn Vinh TG dạo này k thấy xuất hiện nhiều (Nghe nói đang đi các địa bàn xung quanh tìm đồng minh để chống lại Trịnh Gia).
Một hôm, khoảng 8h, tôi và Sơn ra quán cafe trông dùm ĐK vì ĐK đi có việc. Khoảng 9h thì Cu Tèo ( thằng này mới dc đôn lên thay Hậu, nó là thằng dc việc nhưng hơi nhát) hớt hải chạy về quán:
– Anh Sơn…. A Phong bị ngta úp rồi. Đang dc cấp cứu ở BV quận 5 đó. Anh mau đến đó đi.
Sơn và tôi tức tốc đi ngay k wên dặn Tèo ở lại trông quán. Dt thì ĐK k nghe máy, tôi và Sơn lo lắng tột độ, Sơn phóng xe như bay (Chắc dc P.Anh truyền ít nghề, tôi ngồi sau tý rơi mấy lần vì k quen đi xe kiểu như thế).
Tới BV tôi bảo Sơn vào phòng Cấp cứu kím ĐK đi, tôi đi gửi xe vào sau. Sơn vội chạy vào phòng cấp cứu vs dáng vẻ lo lắng. Tôi hiểu vì tình cảm giữa ĐK và nó như thế nào ( k biết tôi bị thế Sơn có lo lắng vậy k nhỉ, tất nhiên là tôi chưa bị lần nào cho tới bây giờ).
Gửi xe xong tôi cũng chạy vào trong phòng cấp cứu thì thấy Sơn đang nch vs mấy anh CA. Chạy lại:
– Có ch gì vậy? Sao k cho chúng tôi vào thăm?
CA1: Chúng tôi đang tiến hành lấy lời khai. Hai anh ra kia ngồi, khi lấy lời khai xong 2 anh có thể vào thăm.
Dù k muốn nhưng cũng phải làm theo. Khoảng 15p sau thì CA đi hết. Hai đứa tôi mới lật đật chạy vào. Mở cửa phòng thì thấy trên người ĐK chằn chịt vết băng bó, ít nhất cũng 5 vết thương lớn nhỏ.
Tôi: Bsĩ có nói sao k? Nhìn ĐK như xác ướp ai cập ấy.
ĐK : Ổng bảo tao nằm đây mấy ngày để y tá chăm sóc. Sợ vết thương nhiễm trùng.
Sơn : Là bọn nào vậy anh? Sao bị úp thế?
ĐK : Đám này đeo khẩu trang nên anh k nhìn dc mặt chúng. A đang giải quyết 1 số việc ở đó. Thì nghe có tiếng xe đến. Anh chưa kịp bít ch gì thì bọn nó cầm hung khí lao tới. Hơi bất ngờ vã lại tụi nó có 5 6 thằng. Nên a vừa chống đỡ vừa chạy nhưng tụi này rất chuyên nghiệp nó chặn gần hết lối thoát của anh, a đành phải quay lại đánh nhau vs tụi nó, dc 1 lúc thì CA đến, nghe CA đến tụi này bỏ chạy, nếu k có CA đến chắc anh sẽ chết. Nghĩ lại còn hên.
Sơn : Chắc là Trịnh Gia rồi, đó giờ Trịnh Gia đang tìm cách gây hấn mà. Để em wa tìm chúng hỏi rõ mọi ch.
ĐK : Bình tĩnh đã. Tụi nó che mặt biết là ai đâu, đừng làm càn kẻo dính bẫy. Ch này chờ Chú Ba cho chỉ định rồi làm. Đừng nóng nẩy.
Ba anh em ngồi nch 1 lúc thì, Chú Ba, Vinh TG và 1 số ng tôi chưa gặp bao giờ (Sau này mới biết đó là tụi cùng “chiếu” vs ĐK quản lý những khu khác)
Chú Ba: Mày có sao k Phong? Bs bảo bao lâu ra viện?
ĐK : 3 4 hôm gì đó. Nhưng bây giờ tôi kbỏe rồi có thể xuất viện dc rồi.
Chú Ba: Mày cứ nghĩ ngơi, người đầy vết thương vậy mà đi đâu.
ĐK : Nhưng tôi nằm đây ngoài kia ai lo?
Chú Ba quay wa Sơn và nói:
– Sơn, Mày ra quán cafê để giúp thằng Phong vài ngày dc k?.
Sơn : Được. Cháu sẽ ra giúp đến khi nào a Phong khỏe lại.
Chú Ba: Tốt, có gì khó khăn tao bảo thằng Vinh ra phụ cho. Thằng Phong cứ nghĩ ngơi tịnh dưỡng, tao sẽ điều tra thằng nào đã úp mày.
Vinh TG: Chắc là đám Trịnh Gia rồi. Chúng nó mún gây hấn vs mình đấy.
Chú Ba: Là ai phải điều tra mới biết. Tao nói chúng mày hiểu chứ?
K ai nói gì, lệnh của Chú Ba người trong Hội k ai dám trái lời. Nhưng có 2 thằng ngoài Hội đang đứng trong phòng, trong đầu 1 trong 2 thằng đã có kế hoạch.
Chào ĐK rồi về cho ĐK nghĩ ngơi, thằng Tèo cũng đã vào để chăm sóc ĐK ăn uống vệ sinh này nọ… nó cũng nhanh nhẹn và hiểu ý ĐK lắm.
Trên đường về, thằng có kế hoạch đã lên tiếng.
– Sơn, mày có ý định trả thù cho ĐK k?
– ĐK và chú Ba bảo k dc manh động mà.
– Nãy mày nhớ ĐK có nói gì k? Là tụi nó bịt mặt mà, bây giờ tụi mình cũng bịt mặt, che biển số xe, tấn công tụi nó bất ngờ rồi chạy.
Hình như hiểu được ý tưởng của tôi nên Sơn cũng trầm trồ.
– Anh cũng hay nhỉ. Ok. Anh tính sao em nghe vậy.
– Mày vs tao đi mua 2 lít xăng cho vào mấy cái chai thủy tinh ở nhà đó. Quấn vải lại rồi châm lửa quăng vào cơ sở của tụi nó, dù k biết có dc gì k nhưng cũng hả giận.
– Được đó. Làm thôi.
Thế là 2 thằng thực hiện kế hoạch trả thù nho nhỏ của mình. Xong xuôi cũng gần 11h. Hai thằng đeo khẩu trang mặt áo khoác kín mít, che biển số xe Exciter, rồi lên đường tới 1 quán cafê của Trịnh Gia quản lý. Sơn cầm lái tôi đốt lửa rồi wăng mạnh vào trong quán. Chai thủy tinh vỡ xăng tràn ra lửa bốc lên cháy, mọi người phía trong quán đang hoảng hốt tôi ném thêm 1 chai nữa vào lửa càng cháy lớn hơn. Còn 1 chai tôi quăng vào chỗ mấy chiếc xe máy đang dựng ngoài cổng. Mấy tay bảo vệ chưa kịp làm gì thì Sơn lên ga phóng xe dọt mất. Hai anh em hả hê lắm, về thay đồ ra ăn mì gõ. Rất lâu rồi tôi k thấy Sơn nó cười từ sau khi chia tay Hà.
ĐK biết ch thì cũng đoán ra ai làm. Dt chữi hai thằng tôi nhưng cũng cười cười vì hành động trả thù của hai thằng.
Anh em mà bất kể ai có ch thì những người kia cũng giúp đỡ thôi, phài không các bạn?