Hồi Ký: Lời Hứa 5 Năm

Chương 69: Lời hứa 5 năm và Bi kịch cuộc đời - 22: Hãy từ bỏ khi có thể, Đừng cố chấp sẽ bi thương.


Đọc truyện Hồi Ký: Lời Hứa 5 Năm – Chương 69: Lời hứa 5 năm và Bi kịch cuộc đời – 22: Hãy từ bỏ khi có thể, Đừng cố chấp sẽ bi thương.

Ngồi trò chuyện cùng Sư Tâm 1 lúc. Phương và Sơn đi ra ngoài để Sư Tâm tụng kinh. Ra ngoài Phương dẫn Sơn tham quan xung quanh.
– Tuần nào Phương cũng tới tặng quà cho các em àh?
– Uhm. Cũng thăm mẹ Phương nữa.
– Mẹ Phương ở đây hả?
– Mẹ Phương mất, dc hỏa táng rồi đặt tại đây.
– Sơn xin lỗi. Sơn k biết là mẹ Phương k còn nữa.
– K sao đâu Sơn đừng bận tâm.
Rồi Phương dẫn vào 1phòng chứa nhiều bài vị, hình ảnh của ng đã khuất. Phương chỉ 1 tấm hình và nói.
– Mẹ Phương đó. Mẹ mất lúc Phương 14 tuổi…
– Phương giống mẹ thật.
Hai đứa thắp nhang xong đi lại chỗ mấy đứa trẻ dạy học cho nó. Lúc trc Sơn có mấy đứa em nên cũng dễ dàng.
– Chà, Sơn cũng giỏi wá nhé, còn giảng bài còn dễ hiểu hơn Phương nữa.
– Lúc trc Sơn có mấy đứa em cũng tủi này mà, vả lại Sơn đang là gia sư mà.
– Hèn gì. Thôi Sơn dạy đi Phương vào trong tý.

Phương bước đi dc vài bước thì lao đảo mún té. Sơn thấy thế chạy lại hỏi:
– Phương có làm sao k?
– Phương k sao, sáng đi vội wá chưa ăn gì.
– Con gái con đứa chẳng chú ý sức khỏe gì cả.
– Phương wên mà. Sơn ra dạy bọn trẻ đi, sắp tới giờ cơm rồi. Ở đây đúng giờ giấc lắm.
– Uhm. Phương vào trong nghĩ đi.
Cơm nước xong, thì Sư Tâm gọi riêng Sơn vào nói chuyện.
– Sơn, ta biết con là người hiền lành, tốt bụng nhưng số phận con lận đận lắm. Con hãy nhớ lời ta: Hãy từ bỏ khi có thễ, đừng cố chấp sẽ bi thương.
– Dạ. Con xin ghi lời Sư ạh.
– Thôi con về đi, rãnh rỗi lại đây dạy các cháu học.
(Sơn là người k tin vào số phận. Số phận là do con người tạo ra, nên mọi chuyện đi vs Phương hôm đó,
Sơn k nói vs tôi. Sau này tôi mới biết, tôi viết vào đoạn này cho liên đới vs nhau. Các bạn cố gắng đọc nhé.)
Buổi chiều gần 6h, BCN đến gặp Sơn và nói:
– Tối nay có bận gì k?
– K có, chi vậy BCN?
– Gọi tui bằng gì thế?
– Mẹ Hạnh Sơn gọi là BCL nên Hạnh Sơn gọi BCN đúng rồi còn gì.
– Kêu tên k dc àh?
– Sơn là Ôsin mà. Nói đi, có việc gì?
– Tý chở đưa đón Hạnh đi học võ dc k? Xe Hạnh bị hư sửa k kịp.
– Nhưng Sơn đang làm mà.
– Nãy kêu Hạnh là BCN, thế BCN nói là phải nghe. Biết chưa?
Sơn cứng họng, k biết nói gì hơn đành phải làm theo lời BCN. Chở BCN cũng hãnh diện lắm chứ bộ, chạy ngoài đường mà mấy thằng con trai cứ liếc liếc. Đến nơi. Sơn cũng vào theo cùng vs BCN (BCN học Taekwondo) vì tò mò k biết Võ đường trên Sài gòn thế nào. Đang mãi mê quan sát thì thấy BCN đang cãi vã vs tên đeo đai đen. BCN giận dỗi bỏ về phía Sơn, thằng đó cũng đi theo. Nó nói
– Thì ra cô vì thằng này mà từ chối tôi àh?
BCN : Thì sao? Anh xem lại mình đi Hoàng à? Tôi đã bảo k thích anh sao anh cứ lẻo đẻo theo tôi hoài vậy? Anh muốn gặp Btrai tôi thì tôi dẫn đến rồi nè. A còn muốn gì nữa?

” Àh, hèn gì muốn mình chở đi thì ra vì lý do này, chưa bao giờ thấy BCN giận vậy đó” Sơn nghĩ thầm
Hoàng: Chỉ là 1 thằng nhóc sinh viên tỉnh lẻ. Có gì hay ho?
BCN : Uhm. Sơn sinh viên tỉnh lẻ những đã biết làm ra tiền tự ăn tự học, còn anh? A làm ra được đồng nào chưa? Hay ăn bám cha mẹ?
Không ngờ BCN đối đáp ghê vậy, làm nhất thời thằng Hoàng k nói gì dc lun. Nhưng k ngờ thằng “mặt dày” này nói dc 1 câu mà sau 10p nữa nó sẽ hối hận.
– Dù gì nó cũng k dám đánh tay đôi vs tôi, nếu nó đánh thắng tôi, tôi sẽ k làm phiền 2 người nữa.
BCN và Sơn nhìn nhau. Sơn lên tiếng.
– Chuyện tình cảm liên quan gì đến đánh nhau nhỉ? Và Hạnh k phải là đồ vật mà đem ra so hơn thua.
– Mày sợ thua thì nói đi tao tha cho. Cái thứ võ nghệ rẻ rách ở tỉnh thì về tỉnh sài đi cu haha.
Nói Sơn sao cũng dc, nhưng k dc bôi nhọ võ công mà ÔL truyền dạy.
Sơn : Mày sẽ phải hối hận vì câu nói vừa rồi đó.
Hoàng : Mày chứng minh đi. Haha.
Sơn lao vào ra đòn trc vs tốc độ cực nhanh (nhờ học thêm kinh nghiệm về di chuyển “footwork” trong boxing từ ĐK). 1 cú đấm thẳng vào mặt Hoàng, Hoàng lách người né, cú đấm chỉ xượt wa mũi Hoàng nhưng nó cũng khiến Hoàng chảy máu mũi, nếu đấm trúng chắc là Hoàng sẽ bị nock out. Đúng là thực lực của Sơn đã tăng lên rất nhiều.
Hoàng cũng là 1 đấu đối kháng chuyên nghiệp nên nhanh chóng lấy lại tư thế. Lúc này các học viên đều đổ dồn sang sân đấu của Hoàng và Sơn.
Sơn lại chủ động ra đòn trc là 1 cú đá tầm cao, Hoàng hụp nhưng chỉ là đòn nhữ thôi, đang lưng chừng thì cú đá của Sơn bất ngờ đổi hướng nhắm vào chân Hoàng (kỉ thuật của võ Tây Sơn) “chát”. Do đổi hướng nên cú đá cũng nhẹ đi.
Sơn lại nhảy lên tung liên hoàn đấm trong boxing, rất nhanh, Hoàng k né dc hết trúng vài cú choáng váng, tức người Hoàng tung 1 cú đá về phía Sơn, cú đá wá “lộ” Sơn lách người né dc tiến sát vào Sơn rất nhanh. “Bốp” trúng vào ngực đối thủ, Hoàng gần như gục sau cú đấm đó, loạn choạng lùi về 2 bước. Sơn tung người đá bồi thêm 1 cú lảm Hoàng ngã bật về sau. Thắng thua đã rõ, nhưng Hoàng là 1 tên tiểu nhân.
– Nó dùng ám khí đánh tao đó, tụi bây lên đánh nó trả thù dùm tao đi.
Trong lớp Hoàng rất có uy, có thể nói là nhân vật thứ 3 trong lớp này. Nghe Hoàng nói vậy thì tất cả học viên (ngoài trừ BCN và con gái) lao vào Sơn. Thì có tiếng hét to

– Chúng mày làm gì vậy? Sao lại đánh hội đồng ngta.
Cả đám người way lại đó chính là Sư phụ của lớp học này. Thấy Sư phụ đi lại, các học viên cũng dạt ra 2 bên.
SP : Sao lại đánh nhau ở đây? Cậu là ai?-SP hỏi Sơn.
Sơn : Cháu là bạn của Hạnh, hôm nay Hạnh nhờ cháu chở tới đây.
SP : Thế sau lại đánh nhau?-SP từ tốn hỏi.
Sơn : Do Hoàng bị Hạnh từ chối tình cảm, nên mún kím ch vs cô ấy. Hắn ta còn dám sỉ nhục võ học do Sư phụ truyền lại cho cháu. Nên cháu mới đánh nhau?
SP : Cậu đã thắng nó. Vậy môn võ của cậu cao hơn Taekwondo của tôi?
Sơn : Dạ không. Mỗi môn học có sở trường riêng k ai hơn ai cả. Chỉ có người học võ, học k bằng người mới có thắng có thua thôi ạh.
SP : Tốt. Cậu còn trẻ mà hiểu dc triết lý này. Cậu cứ về đi ch này ta k truy cứu nữa.
Chào SP Taekwondo Sơn ra về, thì BCN cũng đi theo về. Sơn thấy vậy liền hỏi
– Sao Hạnh k ở lại học? Sơn ra đây chờ Hạnh mà.
– Học chi nữa, từ nay về sau Sơn sẽ dạy Hạnh học võ để tự vệ, còn k thì Sơn sẽ phải bảo vệ Hạnh….
Con gái đúng là chúa rắc rối….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.