Đọc truyện Hồi Ký: Lời Hứa 5 Năm – Chương 64: Lời hứa 5 năm và Bi kịch cuộc đời – 18: Cây Cao Bóng Cả…
Ba học sinh nhập viện trong đó 1 trường hợp nặng. Cũng k ngạc nhiên khj Sơn có mặc tại đồn CA quận… Đây là lần đầu tiên Sơn bị như vậy, Sơn thấy nhớ cha mẹ, Hà, bạn bè… Bỗng cửa mở ra.
– Em ra đi, có người bảo lãnh rồi.- 1 anh CA mở cửa cho Sơn ra.
Bước ra ngoài thấy Chú ( Ba H.Yến) đang nói ch vs 1 ông CA khác. Thấy Sơn đi ra, Chú vỗ vai Sơn và nói:
– Đây là Cháu tôi, nó thấy mấy đứa kia đánh con gái tôi nên nó làm vậy thôi. Có gì anh thông cảm được k?
– A cứ nói vậy. Chỉ là bọn nhỏ xích mích đánh nhau thôi mà k có gì đâu. Anh dẫn cháu về đi.
– Cám ơn anh, chào anh. – 2ng bắt tay nhau.
Theo chú ra xe, chú và Sơn k nói gì cả chỉ. Xe chạy thằng về nhà chú.
Lên phòng H.Yến thấy H.Yến đã ngũ, ngồi kế bên là Cô.
– Bác sĩ bảo sao em?
Cô : Bác sĩ bảo chỉ bị thương ngoài da thôi và bị shock tâm lý nhẹ. Cho con uống thc an thần rồi.
Chú: Chắc ngũ dậy nó sẽ k sao thôi mà. Thôi xuống dưới cho con bé nghĩ ngơi nào.
Cô : Anh vs Sơn xuống dưới đi. Em muốn ngồi đây vs con bé chút nữa.
Từ khi bước vào phòng, Sơn chỉ nhìn H.Yến thôi, nhìn H.Yến ngũ như 1con mèo ngoan. Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ. Sơn rối chí lắm, rồi k biết CA sẽ xử như thế nào nữa đây. Buồn bã bước xuống nhà vs Chú. Xuống phòng khách Chú nói:
– Cám ơn cháu nhiều lắm, cháu mà tới trễ 1 chút nữa k biết ch sẽ như thế nào nữa.
– Chú đừng nói vậy. H.Yến là cô gái tốt, chỉ vì tình cảm lăng nhăng của Hsinh nên mới vậy. Chứ dạo này H.Yến đã tốt hơn ngày đầu cháu gặp rất nhiều rồi.
– Cháu cũng để ý H.Yến nhỉ?
– Dạ. Cháu coi H.Yến như e gái thôi ạh.
– Chỉ thế thôi? Lo lắng tới nỗi mất xe lun àh?
– Dạ….
– Phải rồi. H.Yến sao so sánh dc vs Hà.
– Là sao chú?
– K có gì ! Còn chuyện bên CA, Cháu đừng lo nhé, chú lo cả rồi. Cháu k dính tiền án tiền sự gì đâu mà lo. Bây giờ cháu định đi học đi làm bằng gì?
– Chắc cháu tìm mua 1 chiếc xe mới thôi.
– Thôi sắp 1h. Cháu có đi làm k? Để bác bảo tài xế đưa cháu đi.
– Dạ. Cháu cám ơn chú. Cháu về.
Sau này mới biết 6 đứa kia bị kỉ luật cho thôi học, bên CA thì k thấy đá động gì đến nữa, vì chú làm bên UBND Tphcm, cha chú là 1 tướng bên quân đội, nhà rất có thế lực nên vụ đánh người bị “dìm” xuống nhanh chóng
Tới quán bằng xe hơi. Nên CBV cũng khá bất ngờ.
– Tưởng khách vip ai ngờ chú mày. Làm chú tưởng sắp dc bo.
Sơn k nói gì chỉ gật đầu chào chú rồi bước vào trong làm việc của mình. Lúc này tâm trạng Sơn k tốt k phải vì bị CA hay H.Yến bị đánh mà là tại sao Sơn lại ra tay tàn nhẫn như vậy? Đó giờ có bao giờ Sơn như vậy đâu chứ. Vừa làm vừa nghĩ ngợi nên “Xoảng, xoảng” Sơn vô tình làm rơi cả 2cái ly đang lau.
BCL : Sơn, hôm nay em sao vậy? Bệnh àh?
Sơn : K có gì đâu chị, em lỡ tay. Em xin lỗi.
BCL : E đang có ch gì phải k? Mọi bữa đâu có như vậy? E có thể nói cho Chị nghe k?
Giấu thì cũng âm ỉ trong lòng thôi kể cho Chị nghe biết đâu được 1 lời khuyên sáng suốt. Thế là Sơn kể hết cho BCL nghe.
– Em là người học võ, em phải biết kiềm chế nóng giận, đáng lẻ e nên để cho Ban giám hiệu nhà trường kỉ luật những đứa kia. E là sinh viên, nhất là trường luật nữa, nhà trường biết chắc chắn e sẽ bị buộc thôi học. Còn bây giờ cứ bình tĩnh, Ba của H.Yến đưa e ra ngoài khỏi đồn CA nhanh như vậy chứng tỏ là người có thế lực rất lớn. Nên em cũng yên tâm đi.
– Dạ. Em lúc đó nông nổi wá.
– Con người mà lúc nào mà k có lúc nông nổi, miễn sao đừng làm gì sai trái là dc rồi. Nói ra em thấy nhẹ nhổm hơn chưa?
– Dạ, em đỡ hơn rồi. Em sẽ k vậy nữa đâu. Em đi làm v đây.
Tới 7h, chiếc xe hơi của Chú đã chờ sẵn, chú tài xế vào nói Sơn lên xe về nhà H.Yến. Tới nhà H.Yến, bước vào trong thì thấy Chú Cô và H.Yến ngồi đó. Nhìn H.Yến đã tốt hơn, gật đầu chào Cô Chú, Sơn ngồi xuống ghế.
H.Yến : Em cám ơn anh. Nếu k có anh…
Sơn chen ngang: Ch wa rồi đừng nhắc lại Yến. Hi.
Cô : Sơn nè, con xem H.Yến là gì?
Sơn : Dạ. Con xem Yến như em gái ạh.
Cô : Còn Cô Chú thì sao?
Sơn : Dạ, Cô chú tốt vs cháu lắm, cháu rất quý trọng Cô chú ạh.
Chú : Thế cháu có xem Cô chú là người trong nhà k?
Sơn : Dạ… cháu cũng mún vậy nhưng…
Chú : Chú biết cháu ngại, thật lòng Cô chú cũng quý cháu lắm. Nên cháu đừng ngại nhé.
Sơn : Dạ, cháu biết rồi.
Chú : Tốt. Ra đây chú cho xem cái này.
Cả 4 người ra ngoài sân, chú chỉ 1 chiếc Exciter 2005 màu đỏ dựng ngoài kia.
Chú : Cháu thích k? Đây là phương tiện đi lại mới của cháu đó
Sơn : Món quà quý giá cháu k dám nhận đâu.
Chú : Chú biết cháu sẽ k nhận, chú có nói cho cháu đâu? Giấy tờ Chú vẫn giữ mà. Cháu trả góp cho chú 1tháng 500k tới khi cháu ra trường nó sẽ là của cháu. Cháu đồng ý k?
Sơn còn lưỡng lự thì Cô lên tiếng.
Cô : Cháu đã cứu H.Yến, Con gái Cô quý giá hơn bất cứ thứ gì trên đời này. Lỡ sau này H.Yến có ch gì cháu chạy xe đạp tới trễ thì sao? Cô chú đi làm có khi đi công tác nên k thể bên H.Yến lúc nó cần nhất chỉ nhờ có cháu thôi. Nên cháu đừng ngại.
H.Yến: Đúng đó anh, a nhận đi. Lỡ sau này chú Tài xế k rước em dc, e nhờ a chở về hjhj.
Trước thành ý của gđ H.Yến và do Sơn cũng thích dòng xe này nên
Sơn: Dạ, cháu xin nhận. Mỗi tháng Cháu sẽ gửi tiền cho Cô chú ạh.
Chú : Tốt, quyết định vậy nhé. Giờ thử xe xem có thích k?
H.Yến : Con đi vs, Con cũng mún đi hóng gió. Được k Ba mẹ?
Chú : Sơn nó chạy chứ phải Ba chạy đâu àh.
Sơn : Dạ, đi Yến. A chở em dạo 1 vòng nào……
” Thế là từ nay có được “ngựa chiến” mơ ước lâu nay rồi….”