Hồi Ký: Lời Hứa 5 Năm

Chương 61: Lời hứa 5 năm và Bi kịch cuộc đời - 15: Cánh chim k muốn bay ra biển nữa


Đọc truyện Hồi Ký: Lời Hứa 5 Năm – Chương 61: Lời hứa 5 năm và Bi kịch cuộc đời – 15: Cánh chim k muốn bay ra biển nữa


Tới 7h, ra chào BCL rồi lấy xe đi lại nhà Hải Yến để nói ch vs Chú. Trên đường đi, Sơn cũng suy nghĩ có nên tiếp tục hay k? Mãi suy nghĩ chút nữa thì bị xe tông.
– Thằng nhóc, chạy xe k nhìn đường hả mậy? Mún chết thì nhảy sông chết mẹ cho rồi đừng ảnh hưởng ng khác, @$$%$%@||$•¶√¶¶`×~÷|π$….
– Dạ, em xin lỗi ạh.
7h25 cuối cùng cũng tới nhà Chú. Bước vào thì thấy Cô, Chú và Hải yến ngồi chờ. Gật đầu chào 2 cô chú.
Chú : Sơn ngồi đi cháu. Hôm trc là do con bé nó được nuông chiều wá nên sinh hư, bây giờ có mặt Cô Chú, Hải Yến và cháu, Chú mún hỏi cháu còn múm dạy con Bé nhà chú nữa k?
Sơn : Thằng sjnh viên như cháu có 1công việc là may mắn lắm rồi. Nhưng nếu Hải Yến k hợp tác vs cháu thì cháu khó mà làm tốt việc dạy học được ạh.
Chú : Cháu nói vậy chú cũng hiểu. Từ bây giờ, Cô và Chú cho phép cháu dạy dỗ con bé bằng tất cả biện pháp, cháu có thể “tiền trảm hậu tấu” khi k có mặt cô chú, con bé này k thể chiều được nữa rồi.
Cô : Nhưng em nó vẫn là con gái, cháu cũng phải nương tay vs nó nhé. Có gì khó khăn cứ nói cô chú biết nhé.
H.Yến im lặng k nói gì, chắc Cô chú đã cho con bé 1 bài học “nhớ đời” or 1 điều kiện gì đó.

Sơn : Dạ. Cháu sẽ cố gắng ạh.
Chú: Thôi bây giờ thì lên học đi. Hải Yến nhớ hôm trc Ba nói gì k nhé, liệu mà học cho tốt đó.
H.Yến: Dạ…
Thế là Sơn và Hải Yến bước lên phòng. Đóng cửa xong, Hải Yến liền nói:
– A vừa ý chưa?
– Về việc gì?
– Về việc tôi bị cấm túc k cho ra ngoài đường 1 tháng trừ khi đi học.
– Yến tự làm tự chịu chứ trách ai? Đã thế còn gọi ng đến đánh tôi nữa chứ. Tôi k nói vs chú là vì tôi nghĩ Yến chỉ nhất thời nổi nóng vs tôi thôi. Nếu Yến mún tôi sẽ nói ch đó vs Cô chú.
– Sao…Sao anh biết tôi kêu ng đánh anh?
– Tôi vừa lên Sài gòn dc 3 bữa đâu gây ch vs ai, chỉ vừa méc Chú về việc Yến là có chuyện, mà mấy thằng đánh tôi mặt mày mài non chẹt chắc học cùng Yến phải k?

– Tôi… Tôi…. – Yến ấp úng k nói gì dc.
– Yến biết k? Ngoài kia còn biết bao nhiêu học sinh vừa đi làm vừa đi học, đi học vs cái bụng đói, bị bàn bè khinh rẻ xa lánh. Còn nữa, những đứa trẻ k cha k mẹ sáng đi học chiều đi bán vé số vậy mà còn mún đi học. Yến thì sao? Yến sống trong nhung êm lụa ấm, có Ba mẹ lo cho ăn cho mặc. Yến có hiểu dc đâu…
– Thật k anh?…
– Yến có thể xem tivi xem báo biết nhiêu tấm gương vượt khó ngoài đường kìa.
Yên lặng 1 hồi lâu, nhìn Yến nước mắt đã lăn dài trên má, tôi cũng k nói gì chỉ yên lặng…
– Anh kể về anh phải k?
– Uhm. Và cả mấy đứa em của tôi ở quê nữa. Tụi nó 6 7tuổi chưa 1 lần dc ăn bánh SN, chứ k phải như Yến đâu. Mún gì có đó, còn lấy tiền mua danh dự như thằng Sinh viên như tôi.
– Em xin lỗi, em biết lỗi rồi…
Bên ngoài Sơn nghe tiếng cười khúc khích rất nhỏ và tiếng bước chân đi. Sơn đoán là Cô chú “nghe lén” sợ Sơn làm gì con bé đấy mà.
Dạy xong bước xuống nhà thì Chú gọi lại kể ch vì sao con bé như vậy. Đó là do vào năm Yến đang học giữa năm lớp 11, thì a trai yến bị TNGT wa đời, đối vs Yến là cú sốc rất lớn vì Yến rất yêu quý và nghe lời a trai mình. Từ đó Yến tỏ ra bất mãn vào lớp cứ quậy phá k chịu học hành, thầy cô phản ánh cho Cô Chú bít. Cô chú khuyên nhủ đủ điều mà k dc. Yến ngày càng cố chấp đến lúc gặp Sơn.
Từ đó về sau Yến đã chịu học tập, ngoan ngoãn hơn, Cô chú rất hài lòng về sự thay đổi đó…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.