Hồi Ký: Lời Hứa 5 Năm

Chương 102: Lời hứa 5 năm và Bi kịch cuộc đời - 44 : Trận chiến cuối cùng "Khởi phát" bọc lộ


Đọc truyện Hồi Ký: Lời Hứa 5 Năm – Chương 102: Lời hứa 5 năm và Bi kịch cuộc đời – 44 : Trận chiến cuối cùng “Khởi phát” bọc lộ

– Đi lẹ đi. Hả gì nữa. Về em kể cho nghe.
Vào phòng, mọi ng đông đủ cả, Sơn hỏi:
Sơn : Ch gì đã xảy ra vậy ĐK? Sao thuốc lại mất?
ĐK : Vừa xuống máy bay, thì thằng Tèo đưa a chai nc uống, uống xong thì a choáng ván rồi lăn ra bất tỉnh, tỉnh dậy thì thấy mình ở trong 1 phòng khám y tế, k thấy thuốc và thằng Tèo đâu. Tưởng nó đi đâu anh chờ mãi k thấy nên a gọi cho nó, thì k gọi dc. Biết là có ch nên a tức tốc về đây.
Chú Ba: Giờ việc quan trọng là tìm thằng Tèo hỏi nó cho lẽ.
ĐK : Con xin lỗi chú Ba, anh xin lỗi Phương, việc quan trọng vậy mà a sơ suất…
Phương : Có gì đâu anh, thì nói ông ngoại cho chai khác.

ĐK : 1 chai ông tinh chế gần 5 năm đó. Nên k thể có ngay dc đâu. Mà bệnh tình em thì… Ông đã cân dặn anh giữ gìn cẩn thận vậy mà anh lại làm mất. Anh…
Phương : Số chết có số mà anh. Đừng ủy mị như vậy, Quách Gia còn cần anh giúp sức mà…
Lúc này thì chú Ba có 1 cuộc dt.
– Alo. Tôi nghe.
Nghe dt thì sắc mặt chú Ba biến sắc, mọi ng chỉ chăm chú theo dõi k aj nói thêm 1 lời gì. Cúp máy, chù Ba xoay wa nói.
– Thằng Tèo là tay trong của Trịnh Gia, phái tới đây để theo dõi hoạt động của mình.
ĐK : Cái gì? Thằng đó nó là tay trong của Trịnh Gia sao? Đúng rồi, nó bỏ thuốc mê con nên con mới bất tỉnh. Ai gọi vậy chú Ba?
Chú Ba: Trịnh Lão. Lão ta muốn dùng lọ thuốc ấy buộc ta 3 ngày nữa phải đấu võ 1 trận 1 đối 1, ai thua sẽ rút khỏi CL nhường địa bàn lại cho ng thắng. Chuyện này là chuyện lớn chúng ta cần bạc lại k được khinh xuất. Mấy đứa cũng chú ý cẩn thận.
Tất cà mọi ng đều rất hoang mang. Đây là điều qtrọng ảnh hưởng đến cả Gia tộc nên cần phải suy xét cẩn trọng. Nếu k có lọ thuốc đó bệnh tình của Phương ngày càng nặng có thể nguy hiểm đến tính mạng như mẹ Phương đã bị… Chú Ba cho mọi ng về chờ cuộc họp của Gia tộc rồi quyết định.
Sơn và tôi trở về nhà vs tâm trạng lo âu, k biết rồi mọi ch sẽ đến đâu nữa. Hai thằng k noi gì chỉ ngồi “chờ thời” cơm nc cũng k màn tới. Sơn ngồi xoay xoay cái ngôi nhà gỗ cho nó phát nhạc, cứ hết rồi lại xoay, dc vài lần nữa thì Nhạc k phát nữa.
– Từ hôm đám Hà về tới giờ, mày xoay cái nhà đó cả ngàn lần k hư cũng uổng.
– Chắc nó hết pin để em tháo ra thay pin…

Hai ngày sau thì ÔL về , để họp cuộc họp Gia tộc và quyết định là sẽ đấu 1 trận để phân định thắng thua và người dc chọn k ai khác là Sơn. Gánh nặng dc đặt lên vai Sơn nên áp lực rất lớn. Vs Sơn đây là cơ hội trả thù cho cha mẹ nên Sơn cũng đồng ý. Cuộc đấu dc diễn ra ở võ đài chợ đen nơi mà cách đây k lâu Sơn có dịp ghé qua.
Rồi cái gì đến cũng đến. Sơn, tôi và tất cả người của Gia tộc họ Quách đã có mặt đầy đủ, bên kia Trịnh Gia cũng vậy từ các nguyên lão, các gương mặt chủ chốt điều hành đều đủ cả (thằng Tèo chắc trốn mất biệt rồi). Và khá nhiều quan khách có máu mặt trong giới làm ăn ngầm. Có cả Chủ Nợ cũ nữa. Thấy Tôi và Sơn ổng cũng cười cười rồi kím 1 góc ngồi xem.
Những người quen bít nhau thì tới chào hỏi xả giao, nch làm ăn này nọ. Tôi, Sơn, ĐK và Phương vào trong phòng thay đồ nch.
ĐK : Trận này vì danh dự, vì Sức khỏe của Phương, mày phải cố gắng hết sức mình nhé. Đối thủ của mày rất cứng cựa, nghe nói là cao thủ Taekwondo nhưng có học thêm 1 số võ khác. Mày phải chú ý từng động tác của nó mà tránh đòn rồi phản công nhé.
Sơn : Em sẽ cố gắng hết sức mình vì đây là trận đấu cuối cùng của em để trả thù cho Cha cho Mẹ và cả cho Hà nữa. Nên ĐK cứ an tâm “lo việc” của ĐK cho tốt nhé.
ĐK : Tao biết sắp xếp mà chỉ lo cho sự an toàn của mày thôi.
Phương : Sơn phải cẩn thận nhé. Phương lo lắm Sơn àh. Hôm nay Phương linh tính có ch gì đó k hay sẽ xảy ra…
Sơn : Uhm. Sơn biết rồi, Dù có ch gì xảy ra thì Phương cũng phải sống tốt nhé. Sơn mới yên lòng dc.

Phương : Sơn nói như từ biệt vậy đó. Phương k muốn nghe.
Sơn: Thôi. ĐK và Phương ra ngoài trc đi, em co việc nói vs a Toàn xíu.
Phương và ĐK bước ra ngoài nhường lại căn phòng cho tôi và Sơn.
– Nếu em chết anh hãy hỏa táng và mang em thả theo dòng sông ở quê nhà nhé, để em có thể đi theo cô ấy, kiếp này em không thể chăm sóc cô ấy, khi chết e chỉ muốn ở bên cô ấy thôi. Anh nhé.
Tôi k nói gì, rồi cùng Sơn bước ra ngoài. Tất cả đã bắt đầu cho màn cuối của vỡ kịch kết thúc…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.