Đọc truyện Hồi Ký: Lời Hứa 5 Năm – Chương 100: Lời hứa 5 năm và Bi kịch cuộc đời – 42: Tình Yêu Đã Mất…
Hôm sau vẫn đi học, rồi đi làm như mọi ngày nhưng hôm nay P.Anh đã thấy xuất hiện. Thấy Sơn, P.Anh kéo Sơn ra 1 bàn yên tĩnh để nch. Lấy làm lạ Sơn cũng đi theo.
– Chú em có mún bít nguyên nhân cháy nhà ba mẹ k?
Sơn giật mình và hoàn toàn bất ngờ trc câu nói của P.Anh:
– Anh… Anh nói sao? Nhà em sao cháy?
– Nhà chú em bị ngta đốt. Mấy ngày nay a xuống dưới nhờ mấy anh CA điều tra dùm. Mấy anh đấy
xem xét rất kĩ, và chắc chắn rằng bị ngta đốt. Các chốt cửa ngoài bị khóa bằng 1 sợi dây chì khá nhỏ, chú ý lắm mới tìm thấy, và CA cũng tìm thấy 1 can đựng xăng cách đó k xa.
– Vậy có tìm dc hung thủ k anh?
– Được, 2 thằng này nghiện heroin nặng dc ngta cho tiền nên làm vậy.
– Ai sai khiến hai thằng đó hả anh?
– Trịnh Gia. Lần trc anh có nhắc chú em coi chừng nhưng k ngờ lại xảy ra với gia đình em.
“Rầm” tay Sơn đập mạnh vào cái bàn nc.
– Em sẽ trả thù cho cha mẹ.
– Bình tĩnh đi Sơn, anh nói ra k phải để em đi trả thù. Bây giờ xông vào đó chẳng khác e đi tự sát.-Có vẻ như P.Anh nói ra sớm wá.
– Chúng nó giết cha mẹ em, em có chết cũng sẽ trả thù.-Sơn đùng đùng nổi giận, chạy thật nhanh ra lấy xe. P.Anh thấy bộ dạng hùng hổ của Sơn cũng k dám cản. (Sơn lúc đó k còn nể nang ai nữa đâu, xem lại Chap 35: Lần nổi giận thứ hai nhé).
Lên xe thì có dt, dt của 1ng dù Sơn có đang nổi giận cũng phải bình tĩnh lại ngay-Là Hà:
– Anh hả? Khỏe k anh?
– Anh…Anh khỏe, còn em thì sao?
– Hihi. Em vẫn ổn. A hôm nay có đi làm k?
– Anh k có đi. Có gì k em?
– Qua chở em đi chơi dc k?
– Hả?…. Em nói thật k?
– K muốn chở em đi hả? Zi thôi hén…
– Có.. có chứ, chờ anh một chút.
Tắt máy Sơn chạy vội wa nhà Hà, nơi mà biết bao lần Sơn đứng ngoài nhìn vào chỉ mong thấy dc Hà… Tới trc cổng thì thấy Hà đã đứng đó, đón Sơn bằng nụ cười hạnh phúc như ngày nào. Sơn tưởng mình đang mơ chăng? Nếu là giấc mơ xin nó đừng kết thúc….
– Sao hôm nay em dc đi vs anh? Dì k ngăn cản sao? Anh k ngờ..
– Em trốn Dì đó, nhớ Anh wá nên em làm vậy. Hihi.
– Em làm vậy sao dc? Dì la em, anh cũng k vui đâu. Mặc dù anh rất nhớ em, nhưng em đừng làm vậy!
– Hihi. Em nói đùa a tý thôi. Dì cho em đi đấy.
– Thật sao?
– Anh có đi k hay đứng đây nói hoài? Em k dc đi wá 8h đâu.
Nói xong, Hà nhảy lên xe ôm lấy Sơn như ngày nào còn yêu nhau. Từ ngày cha mẹ mất có lẽ đây là ngày mà Sơn vui nhất, vì người mà Sơn yêu đang ở sau lưng Sơn, ôm lấy Sơn, cảm giác thật hạnh phúc.
Rồi hai đứa lại rong chơi trên các con đường mà ngày trc hai đứa từng đi qua, ôn lại kỉ niệm ngày nào. Hà cũng vẫn thế vẫn líu lo sau lưng Sơn như hai đứa chưa bao giờ xa cách. Xem phim, ăn tối, ăn kem… thời gian trôi qua nhanh chóng.
Gần 8h, Sơn phải chở Hà về dù k muốn.
– Hic, gần 8h rồi. Em phải về rồi…-Sơn buồn bã nói vs Hà.
– Mấy hôm sau em lại xin phép Dì đi nữa mà. Anh đừng buồn.
– Nhớ nha, anh chờ em dt rủ đi chơi nha. Hôm nay a vui lắm Hà ah. Àh, quên nữa nãy a P.Anh nói nhà anh cháy là do có ng phóng hỏa, còn điều tra dc chủ mưu là Trịnh Gia đó, nãy a định đi trả thù thì em gọi đó. Nãy mà anh đi sớm hơn 1 chút là k dc gặp em rồi. Cũng hên ghê.
– Thật hả anh? Trịnh Gia trả thù sao? Đáng sợ thật. Mà anh đó, đừng có nông nổi như vậy nữa nhé. Làm gì cũng phải bình tĩnh, nóng giận chỉ hại anh thôi. Mỗi lần anh giận nhìn đáng sợ lắm.
– Uhm. Anh sẽ nghe lời em.
Vòng tay của Hà càng xiết chặt hơn, Sơn cảm thấy lạ nhưng vẫn k nói gì. Đúng 8h, Sơn đã tới trc cổng nhà Dì của Hà.
– Em vào đi. Nhớ là mai mốt xin dc Dì thì dt cho a nhé.
– Uhm. Em biết rồi.
Bất chợt Hà bước tới hôn môi Sơn, một nụ hôn sâu đủ biết tình cảm Hà dành cho Sơn rất nhiều, nhưng Sơn đâu biết rằng đây là nụ hôn cuối Hà dành cho Sơn… những ngày tiếp theo Sơn rất vui vẻ vì tưởng là ch tình yêu vs Hà k bị Dì cấm cản nữa. Sơn như quên đi mối thù của cha mẹ vs Trịnh Gia. Chỉ mong sao Hà gọi dt rủ đi chơi như mọi lần…
Ba hôm sau, buổi trưa Sơn đi làm, thì có 1 cuộc dt, tưởng của Hà ai ngờ là Thành:
– Alô. Mày lên SG thăm tao hả?
– Mày về ST nhanh. Hà có chuyện rồi….
– Mày nói sao? Hà có ch gì?
– Mày về nhanh đi. Kẻo k kịp…
– Tao về liền.
Sơn tắt máy gọi cho Hà thì “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện k liên lạc dc….”
Vội vả chạy vào xin phép BCL về quê có ch gấp. P.Anh thấy có ch k hay nên bảo Sơn lên xe P.Anh chở về vì giờ trưa rất khó đón xe, hơn nữa tâm trạng Sơn đang hoảng loạn mà Sơn chạy xe máy về rất nguy hiểm.
Biết P.Anh là tay đua chuyên nghiệp nên Sơn phóng lên xe NSR của P.Anh chạy về ST. Từ SG về ST 220km chưa kể thơi gian quan Phà Cần thơ vậy mà P.Anh chạy chưa tới 5tiếng đồng hồ (tới phà CT P.Anh xuất trình giấy gì đó mà dc ưu tiên lên Phà liền).
Về đến ST gọi cho Thành thì nó bảo nó đang ở nhà Hà. Vội chạy xuống thì Sơn thấy nhà Hà rất đông, nhưng mặt mũi ai cũng buồn bã, biết có ch k hay, Sơn chạy thẳng vào nhà quên cả phép tắc trc sau. Vào trong nhà trên 1 chiếc ghế bố xếp. Hà nằm đó như ngũ gương mặt em trắng bệch, xung quanh mọi người đang khóc.
– Hà, Hà em tỉnh lại đi Hà, anh về rồi nè Hà, trời ơi. Sao em lại như vậy… Hà ơi Hà….huhu. Sao em bỏ anh lại. Cha mẹ anh vừa mất giờ em cũng bỏ anh đi sao… Huhu..
Sơn lây mạnh ng Hà rồi ôm chặt Hà vào lòng, cơ thể Hà lạnh tanh k 1 chút sức sống. Mọi ng thấy thế lại càng mũi lòng, có ng k cầm dc nước mắt chạy ra ngoài ngồi khóc…
P.Anh và Thành cố hết sức kéo Sơn ra mà k dc. Sơn quay lại hét lên:
– Không ai dc chia cắt chúng tôi nữa. Hà chỉ ngũ thôi, đúng k em? Rồi em sẽ tỉnh dậy mà… huhu…
Câu nói này khiến P.Anh và Thành cũng rơi nc mắt. Hai thằng k kéo Sơn ra nữa để Sơn ôm lấy thi thể của Hà mà khóc…
Bỗng có 1 bàn tay đặt lên vai Sơn. Đó là Ba của Hà:
– Sơn àh. Tới giờ nhập quan cho Hà rồi. Cháu hãy để Hà yên nghĩ đi. Đừng như vậy Hà sẽ đau lòng đó. Lỗi là của người lớn tội cho con Bé…
Nghe vậy Sơn vội buông Hà ra, để mọi ng chuẩn bị khâm liệm và Nhập Quan cho Hà. Sơn dc P.Anh và Thành đỡ ngồi xuống 1 cái ghế đặt ở góc sân ( Người trẻ chết chưa có vk hay ck, quan tài đặt ở ngoài sân)
Các thủ tục dc tiến hành xong. Lúc chuẩn bị đậy nắp quan tài lại thì Sơn nhào đến để nhìn mặt Hà lần cuối… Sơn cũng đội tang cho Hà. Tôi thì 12h mới tới. Cũng chỉ bít an ủi cố gắng động viên Sơn, thiết nghĩ 2
đám tang trong vòng 12 ngày k biết Sơn có vượt qua dc cú shock này k nữa. Đúng là Niềm đau nhân đôi.
Sơn khóc nhiều lắm nhưng ng khóc đau khổ nhất chính là mẹ Hà. Vì mẹ Hà ép Hà lấy con thủ trưởng của Ba Hà nên Hà mới làm vậy ( trc đây Hà có nói vs Sơn rồi nhưng k ngờ Hà lại làm thật).
Sáng hôm sau, 1 lần nữa Sơn lại đưa tiễn ng mà Sơn yêu thương nhất đến miền cực lạc. Quan tài dc đưa vào lò thiêu. K lâu sao ngta đem ra 1 hũ tro cốt của Hà. Sơn nhận lấy và đem về nhà Hà. Lúc về đến nhà Ba Hà nói vs mọi người:
– Đây là di thư của con gái tôi. Khi nó chết nó muốn tro cốt nó dc thả xuống dòng sông quê hương, để nó có thể đi khắp nơi mà nó muốn. Sơn, cháu hãy làm việc này dùm chú nhé. Còn đây là 1 bức thư và cái món quà ( ngôi nhà bằng gỗ có nhạc lúc 8-3-2005 Sơn tặng Hà đó. Ai k nhớ đọc lại phần 1 chap 21: 8-3 mình giận nhau đi.) Hà nhờ chú đưa cho cháu. Bây giờ cháu hãy đưa Hà đến nơi nó mong muốn đi.
Tôi chở Sơn ra sông Maspero (Sông cầu quay). Dừng xe trc trường P1 (nơi gần chỗ Sơn và KBB gặp nhau khoảng 30m). Sơn đi xuống bậc thang thả từ nắm tro nóng hổi của Hà (mỗi lần rãi là những giọt nc mắt của Sơn rơi xuống) xuống dòng sông theo ý nguyện của Hà (theo từ nghĩa hán việt Hà là Sông đó)…
Khi thả xong, Tôi chở Sơn về nhà Hà, để hỏi nguyên nhân vì sao Hà tự tử.
Chú kể: K biết từ đâu mà mẹ Hà (lúc này mẹ Hà nằm khóc trong phòng) nghe dc tin tức là dạo này trên Sài gòn, Hà k những còn quen vs Sơn mà còn tụ tập vs Xã hội đen, thế là mẹ Hà nhất quyết bắt Hà về quê k cho ở trên đó nữa, ngày cuối cùng Hà năn nỉ lắm nên Dì mới cho đi chơi cùng Sơn để chia tay, về Nhà mẹ Hà nhất quyết 30/4 này sẽ đính hôn cho Hà, dù Hà và Ba Hà k đồng ý nhưng mẹ Hà vẫn khăng khăng làm theo ý mình. Hà nhốt mình trong phòng 2 bữa k thèm ra ngoài. Đến ngày thứ 3, Ba Hà dùng chìa khóa dự phòng mở cửa vào thì thấy Hà nằm trên giường, thấy 1 lọ thuốc ngũ Lexo… trên bàn (Lọ thc mà Ba Hà thường uống khi khó ngũ). Tức tốc đưa Hà đi BV nhưng Hà k qua khỏi…
Chào từ biệt Chú ra về, 4 ng chúng tôi về nhà Thành nghĩ ngơi để chút đi về SG. tôi chở Sơn về giữa đường thì nghe tiếng Sơn lẩm bẩm hát ” Và rủi mình cách trở anh để tang em suốt cuộc đời…..”