Đọc truyện Hồi Ký: Lời Hứa 5 Năm – Chương 1: cậu bé sơ sinh 2kg2.
Năm 198x. Tại một bệnh viện ở tỉnh miền tây, một cậu bé ra đời do sinh thiếu tháng nên nặng 2kg2. Cậu bé đc đặt tên là Nguyễn Hoàng Sơn ( nhân vật chính của chúng ta đấy các bạn). Do sinh thiếu tháng nên cơ thể Sơn rất yếu hay bệnh hay đau, cha mẹ đã cố gắng chạy chữa nhưng vẫn k có gì khả quan. Những ngày tháng đầu đời Sơn lun gắn mình vs giường bệnh. Hầu như tháng nào Sơn cũg phải vào đây đóng góp cho BV xây dựng và nuôi các Bs y tá ở đây (hehe)
Năm lên 6 tuổi cơ thể Sơn nhỏ bé như đứa bé 4 tuổi. Vào lớp 1 các bạn Sơn thấy vậy nên thường bắt nạt, hắt hủi, cô lập…. làm cho Sơn mắc phải bệnh trầm cảm ( hay còn gọi là tự kỉ, K biết may mắn hay sao mà từ lúc đó Sơn đã có thể trí nhớ khá tốt) ba mẹ lại phải chạy khắp nơi nghe nói ở đâu có thầy chữa bệnh hay cũng đến xjn chữa trị nhưng vẫn tốn công. Thế rồi việc học của Sơn bị gián đoạn 1 năm ( đúp lv 1)
Một hôm. Nghe ở huyện MX ( gần cầu Mỹ thanh 1 ) có 1 ông thầy thuốc ng Hoa có tiếng “mát tay” nên mẹ Sơn xuống tìm xin thầy chữa trị, ông thầy này rất cổ hủ chỉ chữa bệnh cho ng Hoa. Mai mắn mẹ Sơn cũng là ng Hoa nên 2 mẹ con mạo muội tới tìm.
Đến nơi Sơn thấy đây là 1 ngôi nhà cổ kính kiểu như 1 ngôi chùa nhỏ, mái ngói đỏ lót gạch tào. Có khu vườn khá rộng. Đón chúng tôi là 1 Bà lão( BL) rất phúc hậu và hiền từ.
Mẹ S: chào chị. Xin cho hỏi thầy Hai có nhà k ạh?
BL: Có. Ổng đang ngoài vườn có việc. Chị tới đây có chuyện gì k?
Mẹ S: Dạ, k giấu gì chị cháu nhà tôi bệnh đau từ nhỏ nay mắc thêm bệnh trầm cảm chữa trị nhìu nơi nhưng đều k khỏi. Nay tôi tìm tới đây mong dc thầy Hai chữa dùm. Tôi đội ơn Ông bà nhìu lắm.
BL: Uhm, tôi hiểu. Mà t cũng k bít ổng chữa k nữa. Nhìn đứa bé trong sáng dạ nhỉ?
BL nhìn Sơn và nói. Một lúc Sơn chạy ra vườn tìm j chơi thì thấy 1 ông lão (ÔL) cao lớn, da dẻ hồng hào đang đi 1 bài quyền gì đó mà Sơn cứ chăm chú nhìn theo k rời mắt. Khi hết bài quyền ÔL liền nhìn nó và nói.
ÔL: cháu là ai? Đến đây có v gì?
Sơn : Dạ, cháu theo mẹ tới đây để chữa bệnh ạh.
ÔL : cháu là người Hoa àh? Chỉ là ng Hoa ta mới chữa thôi. Còn lại thì về đi.
Sơn : Dạ ông ngoại cháu là ng Hoa gốc ạh.
ÔL: Vậy ạh. Thế cháu thấy bài quyền ta đi thế nào?
Sơn : Dạ. Cháu k bít nó thế nào nhưng cháu có thể đi lại những gì thấy dc ạh.
ÔL: đâu, đi thử lại ta coi nào.
Sơn liền múa lại bài quyền khi nãy mà nó thấy và ông lão cũng ngạc nhiên quan sát. Kết thúc bài quyền ông lão liền hỏi nó.
ÔL: cháu thực sự chỉ nhìn 1 lần ah?
Sơn : Dạ. Đây là lần đầu tiên cháu đến đây ạh.
ÔL: khà khà. Tốt lắm. Vào nhà đi cháu.
Nói xong 2 ng đi vào trong nhà. ÔL thay đồ ra và bắt mạch cho Sơn ( năm 199x mà làm j y học tiên tiến dc chứ). Bắt mạch xong ÔL liền nói.
ÔL : Thể trạng cháu rất kém vì mắc bệnh đã lâu nên việc chữa trị phải lâu dài. Có lẽ phải ở đây lâu đó nhưng ta sẽ cố gắng chữa cho cháu. Yên tâm đi.
Mẹ Sơn nghe thế cám ơn rối rít rồi từ biệt gđ ÔL về quê bán hết nhà cửa rồi về gần nhà ÔL mua đất cất nhà để tiện chữa trị cho Sơn. Thế mới bít cha mẹ thương con như thế nào.