Đọc truyện Hồi Ký Của Kẻ Lưu Hành Thời Gian – Chương 51
“ Có vẻ dạo này ai cũng muốn giết anh đấy Tử Duy. “
“ Hửm ? Không chỉ có Người Đẹp ư ? “
“ Đúng vậy, trước đây cũng có một cô gái khác, xinh xắn đáng yêu đã cầm dao đâm vị công tử này. Suýt chết luôn. “
“ Cám ơn cô. Nhưng việc tôi được các cô gái theo đuổi có gì là lạ. “
“ Ý tôi không phải là họ theo đuổi anh, mà là họ muốn giết anh sau khi theo đuổi anh. “
“ Thực ra không có gì là lạ nếu những cô người yêu cũ của tôi muốn giết tôi. Nhưng giờ lại toàn những cô gái mới gặp. Cuộc đời mà không còn được chuyện trò với những bóng hồng dễ thương thật không đáng sống. “
“ Tôi thì nói chuyện với ai cũng thích ! “
“ Anh biết Người Đẹp là ai phải không ? Nếu tôi không nhầm thì anh gọi cô ta là ‘Cẩm Thạch Nâu’ “
“Trên giang hồ kẻ dùng ám khí giỏi thực sự rất ít. Chỉ duy nhất có một người luyện đến mức thượng thừa, mỗi cử động cho dù nhỏ đến đâu cũng là đủ để đoạt mạng mục tiêu. Kẻ đó không ai khác chính là ‘Cẩm Thạch Nâu’ nổi tiếng của Rắn Trắng. Nhưng ai ngờ tên sát thủ lại là một tiên nữ giáng trần. “
“ Rắn Trắng là gì ? Một con rắn thật á ? Tôi chưa bao giờ thấy con rắn nào màu đấy hết, bình thường chúng nó đen đen rồi cứ thè lưỡi thế này này. “
“ Rắn Trắng ngày xưa từng hoành hành khắp nơi, chúng là tổ chức sát thủ tàn bạo nhất trong lịch sử. Năm tên giỏi nhất được được liệt vào hàng Ngũ Quái. Kẻ đứng đầu nhóm này đã ám sát thành công Hoàng Kim Vĩnh Hảo, đứa con trai nối ngôi của Hoàn Kim Du Phong. Thật kì quặc là cả hai người không biết đến chúng sau vụ đó. Rồi một đạo quân được Hoàng Kim tộc sử dụng để tìm kiếm và giết sạch Rắn Trắng. Nhưng kết quả thế nào thì bị Hoàng Kim tộc giấu kín. Tên đứng đầu Ngũ Quái có bị giết hay không ? Rắn Trắng bây giờ thế nào ? Thực lực ra sao ? Không ai trên giang hồ biết được. “
“ Vậy ngoài ‘ Cẩm Thạch Nâu ’ còn ai nữa ? “
“ Để tôi nhớ lại cái đã… “
..
…
….
“ Anh ta đang ngủ à ? “
“ Tử Duy ! “
“ Nói to quá cô nương. Lũ sát thủ đứng đầu chia làm năm cấp bậc, đứng thứ năm là ‘Cẩm Thạch Nâu‘. Thứ tư là ‘Cườm Đỏ’. Thứ ba là ‘Mạ Xanh’. Thứ hai là ‘Lông Vàng’. Và dẫn đầu bọn chúng là ‘Tim Đen’. “
“ Ơ vậy thì anh có liên quan gì đến bọn chúng nhỉ ? Anh hẹn hò với cả bốn người kia à ? “
“ Không.. không có ! Chú nghĩ kiểu gì vậy ? Tôi cũng chẳng biết tại sao tự dưng tôi lại đáng giá đến như vậy. “
“ Vậy thì chắc chắn có kẻ đã thuê bọn chúng giết anh. Với tình sử dài thế này chẳng biết đường nào mà lần. Anh có từng cướp vợ ai không ? “
“ Chỉ một lần. Và họ không hề yêu nhau. “
“ Tôi biết ngay mà. “
“ Tử Duy đâu có làm gì sai đâu ? Nếu họ không yêu nhau thì có người thứ ba đi cùng vui hơn chứ ! “
“ Ý của Linh là tôi đã phá hoại hạnh phúc của họ như là một tên bất lương. “
“ Và sau đó thì ông chồng hay bà vợ kia có thể đẽ thuê những tên sát thủ này để kết thúc anh cho nó xong. “
“ Cũng có thể, nhưng nếu vậy bọn chúng không thèm gửi một trong năm sát thủ giỏi nhất làm gì cho mất công. Hơn nữa người giúp đỡ Lý Hồng ám sát tôi không phải là một con Rắn Trắng. “
“ Cái bà quản gia á ? Sao anh biết ? “
“ Chắc bà quản gia này… không dùng kiếm bạc à ? “
“ Chính xác. Rắn Trắng trang bị tất cả nhân sự bằng vũ khí trác bạc hay là bạc thật. “
“ Tên đứng đầu có phong cách thời trang quá nhỉ. “
“ Bị giết bởi một thanh kiếm tuyệt đẹp cũng không phải là một ý tưởng tồi. “
“ Hay là anh sẽ chết do thận ngừng hoạt động. “
“ Ủa Linh nói gì vậy ? Tôi chưa nghe rõ. “
“ Không có gì đâu Phan. “
“ Còn anh thì sao ? Làm thế nào mà tự dưng Vệ Lan lại quyết định giết anh ? “
“ Chắc tại tôi đã nghe được lũ áo đen và Vệ Lan bàn tính giết Duy. Lúc đó tôi đang ở trên trần phòng cô ấy, thực sự chỉ muốn lấy chút dũng khi mà giới thiệu bản thân thôi ! Chứ cứ gặp mặt Vệ Lan là tôi á khẩu, chân tay bủn rủn hết cả. Cô ấy cứ như có mắt sau gáy, không cần nhìn mà ám khí chẳng biết từ đâu ra bắn đúng chỗ tôi luôn ! Thế là tôi đành nhảy thẳng ra ngoài cửa sổ xuống đường. Bọn họ đeo bám đến tận khi tôi tìm được Linh. “
“ Vậy thì chúng ta phải cám ơn cậu rồi, phải không Linh ?“
“ Cám… cám ơn… anh Phan. “
“ Tôi cũng cám ơn cậu. “
“ Ôi hai người làm tôi ngượng quá. Ôm cái nào ! “
“ Không! Phan ! Không ! “
…
“ Tôi không nghĩ… cậu thả hai chúng tôi ra được không, mười phút rồi đó. “