Hồi ký : Chuyện Tình Buồn Của Tôi

Chương 40END - Do Phương viết


Đọc truyện Hồi ký : Chuyện Tình Buồn Của Tôi – Chương 40: END – Do Phương viết

chap cuối:
Từ ngày lên … Mọi thứ đối với mình quá xa lạ,nhà mới,trường mới,phòng mới,cảm giác mệt mỏi và buồn bã khi phải xa anh.
một năm quả thật đó là con số quá lớn đối với mình,nghĩ sao khi mình mới xa anh được vài canh giờ mà mình đã thấy nhớ anh da diết rồi,liệu mình có thể chịu đựng được hết một năm hay không?
Hằng ngày đi học mình cảm giác nó quá mệt mỏi,những ánh mắt của đám con trai cứ nhìn mình từ cổng trường tới khi mình vào hẳn lớp,mình ghét những người nhìn mình với ánh mắt đó,mình chỉ muốn mỗi anh hải được ngắm mình,không muốn cho những người khác nhìn mình,nhưng dù có ghét tới cỡ nào mình cũng không cấm được họ cả.
trường mới mình có nhiều vệ tinh hơn trường cũ,ngày nào đi học mình cũng cảm thấy mệt mỏi với bọn họ,họ vào lớp tặng hoa viết thư tặng mình,mỗi ngày mình cũng phải được mười mấy cái kẹo mút và chục bức thư,mình không đọc những bức thư đó,mà đưa cho cô bạn cùng bàn với những đứa con gái khác,dần dần mình được mang tiếng là “chảnh”
những buổi đi học về mình ăn cơm xong lại lên phòng ngồi học bài,mình muốn cắm đầu vào học để đỡ nhớ anh hơn,nhưng việc họ cũng chỉ giúp mình không nhớ anh một lúc,vì mỗi lần mình rời bàn học mình lại nhớ anh,một nỗi buồn da diết.
Những lúc rảnh mình lại nằm trên giường ngắm nhìn những bức ảnh của anh được mình dán ở khắp phòng,ảnh của anh được mình dán rất nhiều,những cuốn sách,quyển vở,cặp sách,đều có ảnh của anh hết.
cô bạn của mình thì thấy sách vở của mình toàn ảnh của anh thì cô ấy thắc mắc anh là ai,mình cũng nhẹ nhàng đáp lại là “người yêu tôi” thỉnh thoảng cô ấy mang mấy bức ảnh của mấy ngôi sao hàn quốc tới cho mình dán vào vở để thay mấy cái ảnh của anh,nhưng mình cũng chỉ từ chối không nhận,mấy ngôi sao đó có chói lóa,nổi tiếng tới đâu thì cũng không thể bằng anh được,chả có ai có thể thay thế cho anh,và cũng chả có ai có thể làm mình quên được anh.
vì anh là một liều thuốc viện cao cấp còn mình là người đã hút liều thuốc viện đó.
Anh là một liều thuốc viện
Và em là người hút liều thuốc đó

mình rất sợ anh có người khác vì anh giống như một liều thuốc viện vậy,những người con gái nào độc thân mà tới nói chuyện với anh thì rất có khả năng là cô gái đó sẽ có suy nghĩ khác về anh.
Những buổi chiều buồn,mình lại lang thang trên vỉa hè ngắm nhìn cảnh hoàng hôn xuống,ngắm những con chim bay lả đả trên trời cao,rồi bật chợt nhìn thấy một con chim đang bay một mình trên trời cao,“phải trăng con chim đó nó cũng giống như mình,nó bị lạc đàn một mình bay giữa trời cao và đi tìm người thân”
mình cũng như chú chim nhỏ đó,xa anh một mình, lạc giữa biển người mênh mông,nhưng may là tôi vẫn còn mẹ mình…không như chú chim kia không có người thân.
lang thang trên vỉa hè không biết đi đâu về đâu nữa,thỉnh thoảng lại có đôi trai gái đèo nhau đi nhìn họ,sao mình nhớ anh quá,mình nhớ những lúc ngồi sau xe anh ôm chặt lấy anh như sợ anh đi mất,mình nhớ những xáng mùa đông giá rét anh trở mình đi ăn xáng…..ôi những ngày đó chắc còn xa lắm mới tới,miệng mình lại lẩm bẩm bài thơ của phạm hồng đường….
Nỗi khát vọng tôi là mây gió
Để bay đi khắp tất cả thế gian
Để tôi xem phía chân trời xa lạ
Xem làng mạc cả trí sáng văn minh
Tôi muốn làm sóng to trên biển cả
Để nhấn chìm những chiếc lá bẩn dơ
Để xóa đi những dấu vết không lành
Của những kể vô cương mà liều thực
Nhưng tiếng rằng tôi là tôi một chốn
Vẫn lặng yên theo ý nghĩa đơn phương
Vẫn thản nhiên chẳng theo hướng chính đường
Nguyện vọng đơn sơ mà chưa kể đến
Huống hồ gì,ý nghĩa hão huyền kia…..
Từ ngày xa anh midnh bắt đầu thích đọc thơ,chắc là mình chán nên mới vậy

***
Những buổi tối mình thường lên sân thượng ngắm những vì sao và lẩm bẩm bài thơ của phạm hồng đường….
Ai người nhận rõ con tim
Long lanh ánh ngọc,lung linh trên trời
Trái tim lấp lánh sáng ngời
Mà ai sáng lập sao rời tạo nên
Ngắm sao em nhớ anh thêm
Gió thu heo hắt bên thềm lá rơi
Giờ đây hai đứa đôi nơi
Anh ơi giữ trọn tình đời với em.
Bài thơ rất hợp với tâm trạng của mình lúc này,vừa lẩm bẩm mình vừa khóc,giọt nước mắt đau khổ cứ chảy dài trên má mình,bao giờ mình mới được gặp anh đây.
Không biết giờ anh ra sao nhỉ,anh đã ngủ chưa,hay cũng ngồi ngắm trăng và nhớ đến em.

mình muốn mình phải nhớ tới anh nhiều hơn,nên mình đã tìm cách là xăm hình.
mình lấy kim(kim khâu quần áo đó) và tự rạch chữ ,phương “trái tim” hải lên bụng của mình,do tự mình xăm nên rất khó và hơi xấu nữa,nhưng mình vẫn cố gắng viết chữ “Hải” sao cho thật đẹp,mình muốn tự tay mình làm để nhớ anh hơn.
không có một loại thuốc giảm đau nào cả,mình không muốn dùng vì càng đau mới nhớ được lâu hơn.
(cách săm dễ thôi,do ông nội mình bảo là, lấy kim rạch hình mình muốn săm rồi đổ mực vào những đường rạch đó,thích màu gì thì đổ màu mực là được)
Xăm xong mình lấy điện thoại chụp ảnh hình săm rồi gửi cho anh,bị anh chửi te tát mình sợ phát khóc,vừa khóc vừa giải thích cho anh,anh mới không mắng nữa.
***
Một năm đó quả thật mà đói đó là những ngày tháng mệt mỏi,buồn bã,chán nản nhất của mình,nhưng mình vẫn phải cố gắng để chăm sóc sắc đẹp của mình,mình không muốn khi anh gặp mình mà thấy mình xấu hơn lúc trước.
End.
cảm ơn những người đã theo dõi (hồi kí) Chuyện tình buồn của tôi,trong thời gian qua.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.