[Hồi Ký] Cấp 3, Anh Và Em

Chương 59: Bị úp


Đọc truyện [Hồi Ký] Cấp 3, Anh Và Em – Chương 59: Bị úp

Hôm sau lếch cái chân đau đi học, cứ cà nhắc mà vào lớp thôi, chứ đi bình thường đau méo tả được. Ngồi an phận thủ thường tại bàn, mặc cho bọn bạn nó đang đùa giỡn bên cạnh, muốn tham gia mà không được. Chán lắm cơ.

Ra chơi thì Linh qua lớp kím, qua làm gì thế nhỉ, chữi nữa hay sao?

_Chân anh sao rồi?

_Bình thường, chẳng sao -tôi lạnh nhạt đáp.

_E xin lỗi, e không nghĩ là a bị đau thật -Linh thấp giọng.

_Vậy à, không sau, với lại bạn e quan trọng hơn a mà -tôi nói bực tức

_E xin lỗi, nhưng Kiên là bạn thân của e, e tưởng a ghét Kiên nên mới làm vậy.

_Hừ a không cần phải làm vậy vì 1 đứa a ghét.

_E xin lỗi a…

_Xin lỗi thì được gì?

_Em…

_Thôi bỏ đi, chuyện cũng qua rồi. -tôi nói

_Vậy a còn giận e không?


_A không giận mấy chuyện tào lao như vậy -tôi nói.

_Vậy được hìhì- e nhảy tới ôm tôi.

_Như con nít vậy.

_Kệ e.

Tôi và Linh hòa nhau như thế đấy, tuy ngoài mặt tôi vẫn bình thường không có gì khó chịu, nhưng trong lòng dần tạo 1 khoản cách với Linh, để sau này lỡ có chuyện gì đó thì cũng không có hối hận. Nhưng cuộc đời thì lắm bất ngờ, không ngờ Linh lại phản ứng 1 cách rất ư là nguy hiểm cho tôi =]]

Mấy ngày sau thì chân tôi khỏi, vẫn đi chơi với e bình thường, ít có sự xuất hiện của thằng Kiên trong cuộc sống riêng của 2 đứa tôi. Có lẽ vì vậy mà tôi lơ là cảnh giác, mấy hôm nay tối nào cũng về trễ vì phải ra công trường xem cái nhà hàng của tôi được xây dựng đến đâu rồi, lại còn đi chơi với Linh nữa, do đó toàn về nhà khi gần 10h đêm thôi. Do có nói chuyện này với cô Lan nên tôi có sẵn chìa khóa để vào nhà nhé, chứ đâu ai thức chờ tôi về nổi.

Một tối tôi tung tăng đạp con chiến mã ngựa sắt về, lúc này vừa mới đi chơi với Linh, còn được e hôn nữa nên tâm hồn phơi phới lắm, không ngờ hiểm họa luôn đến từ đằng sau. Cái đcm nhà nó toàn chơi cắn lén thế kia thì cái bằng 4 đẳng của tôi chỉ có nước đem đi đốt bỏ mà thôi =]]

Thả hồn vu vơ vào gió, lẩm nhẩm những câu hát không đầu không đuôi. Tôi không để ý đến phía sau lưng cho lắm, vì đường xá khu này khá là đông xe cộ, chẳng lẽ nó đánh mình được… Ai ngờ nó đánh được thiệt:(((

Tiếng bô xe xé nát màn đêm, một, hai rồi ba bốn tiếng bô hòa vào nhau, chắc là đang đi bão thôi, tôi nghĩ là vậy vì có hai chiếc vượt qua mặt tôi lạng lách này nọ

“Trẻ trâu” tôi nghĩ

Bốp! Rầmm

Một cú đập từ phía sau vào đầu tôi, khiến tôi ngã xuống đường, choáng váng. Đau thật, chẳng biết nó đập bằng cái gì mà đổ cmn máu luôn vậy hic. Nhìn bảng số xe thì không thấy, chắc nó tháo từ đời nào rồi. Đen thật.

Lếch về nhà với cái đầu máu, gọi thằng A qua băng bó giúp.

_M nghĩ là ai chơi m -nó hỏi

_Méo biết nữa, t nhớ đâu gây thù với ai đâu?

_M nghĩ kỉ lại coi.

_Không… í à có 1 thằng -tôi chợt nhớ ra

_Ai?

_Thằng Kiên.

_Thằng bạn con Linh ghệ m á hả -thằng A hỏi

_Ừ chính nó chứ không ai, t nghĩ là nó.

_Được rồi, gọi aB đi -nó kêu

_Gọi lão làm gì? -tôi thắc mắc


_Kêu lão cho lính hộ tống m, sẵn lùng mấy thằng chơi m luôn.

_Hay m-tôi khen nó, xong phone aB luôn.

Lão cũng ok, kêu tôi cứ đi học bình thường, luôn có người theo tôi 24/24 với khoảng cách an toàn.

Vài ngày im ắng, định kêu aB rút quân thì chợt có biến. Đang đi bộ gần khu vực hồ Linh Đàm thì có mấy thằng xuất hiện, trước mặt 3 thằng, sau lưng 5 thằng nữa. Bọn nó đeo túi đựng vợt tennis, chắc có hàng trong đó.

Móc dt nhá máy cho aK, anh này là 1 trong số ae được aB cho đi bảo vệ tôi. Thấy biến chắc chắn xảy ra, tôi vội rảo bước nhanh ra khỏi khu đen tối sau lưng, đi tới bãi đất trống gần công trường xây nhà hàng của tôi. Thoáng thấy aK đứng 1 mình trước mặt, tôi vội chạy lại chổ a, móc cây baton ra thủ.

Đúng như dự đoán, đám kia tay cầm hàng đuổi theo tôi, thấy tôi với aK đứng đó lẻ loi thì bao vây lại.

_M chạy đi con, t xem m chạy tới đâu- 1 a trẩu lên tiếng.

_Hừ chó bầy à, để t xem tụi m mạnh mới đâu -aK nói

“Bốp bốp” aK vỗ tay, ngay lập tức các ae khác xuất hiện, gần cả 30 người, tay cầm tuýp, mã với kiếm nhật. Đám trẩu kia thấy số lượng bên tôi áp đảo, ngay lập tức buông vũ khí đầu hàng.

Đúng là thanh niên lúc này manh động thật, nhưng cũng không thiếu đám giang hồ nữa mùa như bọn chúng.

Dắt tụi nó vào sâu trong công trình, dập 1 trận nhừ tử. Xong rồi hỏi chuyện tụi nó

À mà quên, muốn giải quyết mọi việc thì tốt nhất nên có bằng chứng nhé, thế là nhờ aB quăng cho cái máy ghi âm, ngon rồi.

aB bước lại gần 1 thằng, vung tay đấm vào mặt nó 1 cái

_Ai sai bọn m đánh e t

_Dạ e xin lỗi e không biết đó là e a ạ -cu cậu líu ríu trả lời

_M có nói nhanh không -aB hỏi


_E xin a, e không nói được…

_Ê K xử nó -aB quay qua aK kiu

Tức thì aK đeo nấm đấm tay gấu vào, đấm cho 2 đấm vào ngực, cu cậu hộc máu. Chưa dừng lại, aK lấy muối xát vào vết thương của nó khiến nó khóc hét lên. Nhờ vậy mà đám trẩu còn lại xanh cả mặt.

aB bước qua thằng thứ hai

_Ai sai m đánh e t?

_Dạ…

_M thấy thằng kia rồi đó, khôn hồn thì mau trả lời.

_Dạ là a Kiên con ông A nhờ e xử e a ạ- cu cậu nói

_Lý do? -tôi hỏi

_Tại vì a giành bạn gái với a kiên -nó trả lời tôi.

Hừ hóa ra đúng là do thằng Kiên làm, kì này m chết với t Kiên à.

Nhờ aB giải quyết đám kia, tôi thì bỏ về suy tính kế hoạch giải quyết thằng Kiên, phải làm cho nhanh vì còn có 1 tuần nữa là tết đến rồi, còn ăn tết nữa mà. Nhưng cũng chẳng thể nào tin được mọi chuyện nó xảy ra theo chiều hướng tồi tệ đối với tôi. Đúng là người tính không bằng máy tính mà =]]

“bất ngờ và bất bình”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.