Hội Chứng Stockholm

Chương 18


Đọc truyện Hội Chứng Stockholm – Chương 18

“Cửu gia…” Bộ dạng Lý Vinh muốn nói lại thôi.

“Biết đứa bé đấy là con của ai.”

Lý Vinh gật đầu: “Là… của Vũ Nhu” Anh ta đã lấy băng ghi hình trước cửa nhà, phát hiện sáng sớm Vũ Nhu ôm đứa bé đó xuất hiện trước cửa nhà mình.

“Hai người rốt cuộc sao lại thế này?”

“Bọn em… chỉ là tình một đêm thôi.”

“Tình một đêm” Rõ ràng Lục Cửu không tin, cố ý nói trúng vào chỗ yếu: “Vậy thì ai vẫn giữ hình chụp chung của hai người trong ví tiền.”

“Em… Vũ Nhu, cô ấy không thích em.”

“Cậu không cố gắng thì sao mà biết cô ấy không thích cậu.”

“Giờ thì tốt rồi, cô ấy có con với người khác, cậu vui không?”

“Em…”

Lục Cửu ấn điện thoại nội bộ: “Kêu Vũ Nhu tới gặp tôi.”

“Cửu gia?”

“Nghe đây, đây là cơ hội cuối cùng của cậu.”

“Đã lâu không gặp, Vũ Nhu.”


“Đã lâu không gặp, Cửu gia” Vũ Nhu cười yếu ớt đáp lại. Thật kỳ quái, mặc dù cô ở trong giới này nhiều năm, nhưng lại không có vẻ phong trần chút nào. Nếu không nói đến nghề nghiệp của cô, có lẽ đại đa số mọi  người sẽ cho rằng cô là mỹ nhân thuộc thành phần tri thức.

“Mặt mũi sao lại nhợt nhạt vậy.”

“Không phải Cửu gia biết hết rồi sao.”

Lục Cửu thả lỏng người dựa lưng ghế ngồi: “Nhưng tôi càng muốn biết rốt cuộc cô và Lý Vinh sao lại thế này.”

“Lý Vinh… Tôi và Lý Vinh không có chuyện gì cả.” Ánh mắt của cô có chút hoảng loạn.

“Vũ Nhu, cô là người thông minh, không thể nào không biết Lý Vinh thích cô.”

Nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén của Lục Cửu, Vũ Nhu trả lời: “Thế thì sao, người như tôi không xứng với anh ấy.”

“Xứng hay không xứng, không phải chỉ có cô có quyền quyết định, cô từng hỏi Lý Vinh chưa?”

“Cửu gia, từ năm hai lăm tuổi tôi đã lăn lộn trong giới này, đến bây giờ đã mười ba năm, trong mười ba này tôi đã không nhớ nổi mình từng lên giường với bao nhiêu người.”

“Lý Vinh là phụ tá đắc lực của Cửu gia, anh ấy rất sạch sẽ, tôi biết anh ấy không phải là người có những mối quan hệ linh tinh.” Vũ Nhu nở nụ cười chua xót: “Cho nên anh nói xem, người như tôi sao xứng với anh ấy.”

“…” Lục Cửu ôm trán, hai người này đúng là dành cho nhau mà, đều suy nghĩ cho đối phương.

“Kỳ thực, đêm đó, tôi rất vui.”

Lục Cửu đột nhiên nghĩ đến một cái khả năng “Đứa bé kia…”

“Là của Lý Vinh.”

“!”


Lúc tôi ở cũng Trái Thà (? Pink ko chắc lắm) thì phát hiện mình đã mang thai. Tôi không nghĩ tới chỉ có một đêm hôm đó mà lại mang thai.

“Tôi từng nghĩ sẽ bỏ cái thai đi, nhưng tôi luyến tiếc.”

“Trái Thà…”

“Anh ấy biết đứa trẻ không phải của mình, không chấp nhận được.”

“Vì sao không nói chân tướng cho Lý Vinh.”

Vũ Nhu lắc đầu.

Lúc này, cửa phòng trong bật mở, Lý Vinh vọt ra, biểu tình phẫn nộ hiếm thấy.

Vũ Nhu đứng lên, rất kinh ngạc: “Lý Vinh “

“Vì sao gạt anh, vì sao có con của anh cũng không nói cho anh biết?”

“Em…”

“Anh muốn một lời giải thích” “Đừng nghĩ nói cho có lệ!”

Lục Cửu đứng lên: “Nơi này để lại cho hai người, có chuyện gì thì nói ra hết đi.”

Lâm Ngải kéo tay Lục Cửu, vẻ mặt hạnh phúc thỏa mãn nhìn Vũ Nhu: “Hãy cho phép em gọi chị là chị Vũ Nhu, đừng làm chuyện khiến mình hối hận, nhân sinh rất ngắn ngủi, chúng ta cũng chẳng sống được lâu, không phải sao.”

Vũ Nhu nhìn hai người đang nắm tay nhau, gật gật đầu: “Cảm ơn “

Lúc hai người đi ra, Lâm Ngải có hơi lo lắng.

“Lý Vinh có thể đánh chị Vũ Nhu không?”

“Không đâu, nhưng Lý Vinh sẽ khiến Vũ Nhu phải đau lòng.”

“Hy vọng bọn họ có thể ở bên nhau.” Lâm Ngải thì thào tự nói.

“Đi thôi, chuyện này không phải người ngoài chúng ta có thể nhúng tay vào.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.