Đọc truyện Hơi Ấm Của Anh – Chương 33
Lúc Mạc Tư Nguyên đi ra khỏi quán cà phê mới phát hiện bên ngoài trời đang mưa, bầu trời âm u.
Anh nhìn thoáng đồng hồ đeo trên tay, đợi lúc nhìn thấy rõ thời gian, trong lòng lập tức giật mình.
Nguy rồi!
Không nghĩ tới bất tri bất giác lại nói chuyện lâu như vậy.
Anh vội vã lấy điện thoại từ trong túi quần ra, nhưng khi thò tay vào túi mới phát hiện không thấy điện thoại đâu.
Mạc Tư Nguyên sửng sốt, ngay lập tức quay trở lại quán cà phê tìm kiếm, nhưng nhân viên phục vụ trong quán cà phê lại nói là họ chưa từng nhặt được chiếc điện thoại nào.
Lúc này Mạc Tư Nguyên mới nhớ ra có thể mình đã làm rơi trên đường đi từ cửa hàng trang sức đến quán cà phê này.
Nghĩ đến Tang Noãn còn đang chờ trong phòng nhỏ, trong lòng anh lập tức bắt đầu không ngừng hoảng sợ.
“Tư Nguyên à.”
Cảnh Mộ Viễn lững thững từ nhà vệ sinh của quán cà phê đi ra, ông ta cười vỗ vỗ lên bả vai của Mạc Tư Nguyên: “Chúng ta đi thôi, chú vừa mới gọi điện thoại cho ông nội của cháu, đêm nay chúng ta sẽ bay về thành phố Lịch Xuyên.”
Cuối cùng anh đã quyết định trở về.
Cũng không phải là anh tha thứ cho ba mình, chẳng qua anh cảm thấy Cảnh Mộ Viễn nói không sai.
Cho dù anh không muốn thừa nhận, nhưng người đó cũng thật sự là người thân của anh.
Không thể nhìn mặt mẹ lần cuối đã khiến cho anh vô cùng tiếc nuối, anh không muốn qua nhiều năm về sau, chờ tất cả mọi chuyện đều rõ ràng, lại quay đầu hối hận.
Hơn nữa không phải ông ta đã nói nếu như mình đồng ý, sau khi ông ta mất đi mình có thể trở lại đấy sao?
Mạc Tư Nguyên cau mày.
Nhưng bây giờ không phải là vấn đề trở về hay không, hiện tại Tang Noãn còn đang chờ anh, anh cũng có rất nhiều đồ đạc quan trọng vẫn còn ở nhà họ Tang.
Anh nhìn Cảnh Mộ Viễn, giọng nói ngưng đọng: “Chú Cảnh, cháu phải về nhà họ Tang một chuyến.”
Với tính cách của A Noãn, nếu để cô chờ đợi quá lâu đến lúc không còn kiên nhẫn nữa, đoán chừng sẽ tự mình giận đùng đùng về nhà tính sổ với anh mất.
Anh phải trở về nói thẳng với cô, còn có thể nói rõ ràng hơn.
“Nhà họ Tang?” Cảnh Mộ Viễn sững sờ, bất chợt, lại cười lên: “Tư Nguyên, cháu yên tâm đi, chú đã kêu người ta đi lấy hành lý của cháu rồi, bọn họ cũng sẽ thay chú nói rõ ràng với người của nhà họ Tang là cháu phải đi.
Chuyến bay của chúng ta cũng sắp cất cánh rồi, chúng ta tới đó sẽ không kịp chuyến bay.”
“Cái gì?”
Mạc Tư Nguyên khẽ giật mình, bỗng nhiên, anh bất chợt hiểu ra điều gì đó: “Chú đã cho người đi lấy hành lý của cháu, nói như vậy, từ lúc vừa mới bắt đầu chú đã biết rõ hôm nay cháu nhất định sẽ đi theo chú sao? Vậy coi như nếu cháu không đồng ý, hôm nay chú cũng nhất định sẽ dẫn cháu đi, phải không?”
Ánh mắt Cảnh Mộ Viễn nghiêm túc lại, không trả lời.
Mạc Tư Nguyên bỗng nhiên có cảm giác mình bị lừa gạt.
Sắc mặt anh lạnh lẽo, hít thật sâu, cảm giác ngực đè nén một trận tức tối, anh xoay người đi về hướng ngược lại.
“Tư Nguyên!” Cảnh Mộ Viễn lại đột nhiên tiến lên giữ chặt anh.
Đứng một lúc lâu tại cửa ra vào như thế khiến người khác cũng lập tức vây quanh, vây thành một vòng tròn ở bên cạnh Mạc Tư Nguyên, ngăn cản đường đi của anh.
Vẻ mặt Mạc Tư Nguyên tức giận, anh dùng sức hất mạnh tay Cảnh Mộ Viễn ra, lạnh lùng nói: “Bỏ ra!”
“Tư Nguyên.” Nhưng Cảnh Mộ Viễn hoàn toàn không có ý định buông tay anh ra, ngoan cố lôi kéo cánh tay của anh: “Cháu hãy nghe chú nói đã…”
“Chú lừa gạt cháu!” Mạc Tư Nguyên căm tức nhìn ông ta: “Tất cả mọi chuyện chú nói với cháu hôm nay đều là đang lừa gạt cháu, chính là vì để cho cháu quay về cùng chú.”
Cảnh Mộ Viễn không có lời nào để nói, cánh tay hơi dùng sức, vài người đi theo bên cạnh bắt đầu mạnh mẽ túm lấy anh kéo lên xe.
Mạc Tư Nguyên cố gắng giãy giụa, thế nhưng sức lực một mình anh cũng có hạn, căn bản là không có cách nào thoát khỏi sự trói buộc của nhiều người như vậy, không nhịn được mà hét lên về phía ông ta: “Chú làm cái gì vậy?!”
“Thật xin lỗi, Tư Nguyên,” Cảnh Mộ Viễn nhỏ giọng khẽ nói: “Chú không có lừa cháu, ba cháu thật sự sắp không xong rồi, chú đã đồng ý với ông nội của cháu, hôm nay nhất định phải đưa cháu về.”
Mãi đến tận khi kéo Mạc Tư Nguyên vào trong xe, Cảnh Mộ Viễn khóa chặt cửa xe lại, xác định anh sẽ không mở được, cuối cùng mới yên lòng quay lại gật đầu với tài xế, nói: “Đi thôi.”
Lúc tám giờ rưỡi tối, mưa rơi ngoài phòng đã bắt đầu lớn hơn.
Ngồi ở giữa gian phòng, cả người Tang Noãn đã cuộn thành một đống.
Cô rất lạnh, tất cả ngọn nến đã sớm bị đốt hết, điện thoại di động cũng đã hết pin từ lâu.
Nhiệt độ trong phòng càng ngày càng lạnh, vách tường trong phòng đã bắt đầu thấm nước, tí tách tí tách, ở trong hoàn cảnh yên lặng như tờ này có hơi kinh khủng.
Tang Noãn gắng sức nắm chặt nắm tay, trong hai mắt tràn đầy lửa giận, giống như chỉ cần đụng nhẹ là sẽ nổ tung vang dội.
Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường.
Đã tám giờ ba mươi rồi, cô đã ở chỗ này chờ hơn ba tiếng đồng hồ rồi.
Tang Noãn cố gắng kiềm chế cơn tức giận đầy mình, phải kiềm chế.
Cô tự nhủ sẽ đợi thêm năm phút nữa.
Năm phút cuối cùng, nếu như anh còn không tới…
…
Lúc cửa nhà họ Tang bị Tang Noãn đẩy ra, cơn mưa bên ngoài đã xuống đến mức lớn nhất.
Cả người Tang Noãn bị mắc mưa ướt nhẹp, từng sợi tóc bị mưa làm ướt dán chặt vào gương mặt, toàn thân đầy hơi lạnh, nhưng một chút cũng không che giấu được lửa giận trên người cô, hung hăng hét lên: “Mạc Tư Nguyên, anh ra đây cho em!”
Nhưng cô mới vừa vào cửa, chờ khi thấy rõ có người trong nhà thì lại giật mình.
Trong nhà, ba Tang và mẹ Tang hình như đang nói chuyện với vài người, vẻ mặt nặng nề.
Thấy cô trở về, họ không khỏi kinh ngạc nhìn cô.
Ngồi đối diện bọn họ là ba bốn người đàn ông tuổi trẻ, mặc âu phục.
Bên cạnh còn đặt hai cái rương hành lý thật lớn, Tang Noãn liếc mắt đã nhận ra, đó là của Mạc Tư Nguyên.
“Ba, mẹ…” Trong nháy mắt cơn giận của Tang Noãn biến mất không thấy bóng dáng, trong lòng dâng lên một tia hoảng sợ không rõ, hỏi: “Mạc Tư Nguyên đâu ạ?”
Ba Tang và mẹ Tang đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng ba Tang thở dài, từ trên ghế salon kéo ra một cái chăn bao quanh người cô, thuận tiện đẩy cô đi lên lầu trên: “A Noãn này, con về phòng trước đi.
Có khách tới nhà, chúng ta có chuyện quan trọng phải nói.”
“Mạc Tư Nguyên đâu ạ?” Nhưng Tang Noãn quay ngược lại đẩy tay của ông ấy ra, ngoan cố hỏi: “Anh ấy đang ở đâu?”
Ba Tang mở miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì.
“Ba! Mạc Tư Nguyên đâu!” Thấy ông ấy vẫn không trả lời, Tang Noãn nóng nảy.
Cô vừa quay đầu, lại chạy đến trước mặt mẹ Tang, gấp gáp hỏi: “Mẹ, mẹ nói cho con biết đi, Mạc Tư Nguyên đi đâu rồi?”
“A Noãn,” Mẹ Tang khó xử cúi đầu: “Tư Nguyên đi rồi…”
“Đi rồi?” Tang Noãn giật mình, giống như nghe không hiểu lời mẹ Tang nói, lại nhìn ba Tang và hỏi: “Ba, anh ấy đi đâu rồi?”
Ánh mắt ba Tang phức tạp nhìn cô.
Lúc lâu sau, giọng khàn khàn nói: “Nhà họ Mạc.”
Tang Noãn chỉ cảm thấy trong đầu mình có một quả bom lập tức nổ tung ầm ầm.
Cô không tin mà nhìn qua ba Tang và mẹ Tang, nhất thời không thể phản ứng kịp.
Ngực bị nghẹn lại, trong hốc mắt ngay lập tức có một cảm giác ấm áp dâng lên.
Cô dùng sức hít sâu một hơi, tức giận hét lên với ba Tang và mẹ Tang: “Ba, mẹ! Không phải hai người đã nói để cho anh ấy tự quyết định sao? Tại sao còn đuổi anh ấy đi như vậy?!”
“A Noãn.” Mẹ Tang thở dài: “Là Tư Nguyên tự mình quyết định đi.”
“Không thể nào!” Tang Noãn tức giận hét lên: “Anh ấy đã đồng ý với con sẽ không đi!”
Đầu óc bị kích động, cô chạy đến trước mấy người đàn ông kia, ngẩng đầu lên, cơn giận chất chứa trong lồng ngực thật lâu gần như sắp nổ tung, tức giận hỏi bọn họ: “Là các ông ép buộc anh ấy đúng không? Anh ấy đã đồng ý với tôi là sẽ tổ chức sinh nhật cho tôi, sẽ không đi đâu cả, anh ấy không thể nào lừa tôi!”
“A Noãn.” Ba Tang lập tức tiến lên kéo cô ra, trầm giọng nói: “Thật sự là chính Tư Nguyên muốn đi, vừa rồi cậu ấy đã gọi điện thoại cho chúng ta, chính miệng nói quyết định muốn trở về.
Nếu Tư Nguyên đã quyết định muốn đi, chúng ta sẽ tôn trọng quyết định của cậu ấy.”
“Không thể nào!” Tang Noãn vẫn ngoan cố nhớ kỹ mấy chữ này.
Không thể nào không thể nào không thể nào…
Cho dù trong miệng cô vẫn một mực nói không thể nào, thế nhưng nghĩ đến biểu hiện ngày hôm nay cho tới lúc này của anh, trong lòng Tang Noãn vẫn cảm thấy chấn động như cũ.
Cô siết chặt tay, mặc dù đã cố gắng kiềm chế, cũng không thể ngăn nước mắt chảy ra.
Cô dùng tay ra sức lau đi những giọt nước mắt, Tang Noãn giậm chân thật mạnh, hung hăng nói: “Tên lừa đảo! Con phải tự mình tìm anh ấy hỏi rõ ràng!”
Nói xong không thèm để ý đến tiếng gọi của ba Tang và mẹ Tang, Tang Noãn xoay người, cầm cây dù ở cửa ra vào rồi chạy ra ngoài.
…
Lúc Tang Noãn chạy ra khỏi cửa, bên ngoài đã mưa to xối xả như trút nước.
Đường xá ở bên ngoài tiểu khu tối đen như mực, thỉnh thoảng có mấy chiếc xe lao nhanh qua.
Cô run rẩy che dù, vừa chạy về phía nội thành, vừa bắt taxi ở ven đường.
Cô muốn đi đến sân bay.
Cô phải gặp được Mạc Tư Nguyên.
Chỗ này là vị trí vắng vẻ, bình thường căn bản không có xe taxi nào chạy đến nơi này.
Tang Noãn đứng ở trong cơn mưa lớn.
Từng đợt gió lớn thổi qua người, thổi đến mức nước đọng đầy trên mặt cô.
Cô đưa tay lên lau mặt, hoàn toàn không phân biệt được là nước mưa hay là nước mắt.
“Taxi!”
Có một chiếc xe chạy nhanh qua người cô, cô hét lên.
Nhưng chủ xe hoàn toàn không thấy tiếng la hét của cô, nhấn mạnh chân ga chạy đi xa.
Trong cơn mưa xối xả xen lẫn những cơn gió lạnh thấu xương, thời tiết vô cùng khắc nghiệt.
Tang Noãn gắt gao nắm chặt lấy cán dù, gió lớn thổi cô đến mức nghiêng ngả trái phải, cô cố gắng ổn định cơ thể, giẫm lên bọt nước đi về phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ánh sáng của chiếc xe ở xa xa.
Đúng lúc này, lại có một trận gió cực mạnh thổi đến: “Ào” một trận! Cây dù trong tay Tang Noãn bị gió thổi đến mức bay đi mất.
Cô lảo đảo chạy theo bắt lấy cán dù, nhưng cơ thể nghiêng sang một bên rồi ngã xuống trong cơn mưa.
Hòn đá trên mặt đất cà rách đầu gối và cánh tay của Tang Noãn, cả người cô đều bị dính nước bùn đục ngầu.
Nan dù bị gió thổi gãy nên không thể sử dụng được nữa.
Cô dứt khoát vứt bỏ cây dù, đứng lên và tiếp tục chạy về phía mới vừa rồi.
“Tang Noãn!”
Sau lưng, ba Tang và mẹ Tang đã vội vàng ra khỏi cửa và chạy đuổi theo tới nơi.
Ba Tang cầm áo mưa trong tay mặc vào người Tang Noãn, trong mưa to đầy trời như thế, cách màn mưa hô lên với cô: “Đừng đuổi theo nữa!”
“Mọi người đừng ngăn cản con!” Tang Noãn dùng sức hất áo mưa ra, tránh thoát khỏi tay của ba Tang và mẹ Tang, lảo đảo đi lên phía trước.
“A Noãn.” Giọng nói mẹ Tang gần như cầu xin: “Quên đi, không đuổi kịp đâu, chúng ta về nhà đi con…”
Tang Noãn dường như không nghe thấy gì, cô đẩy mẹ Tang ra, bước một bước xuống đường lớn.
Bên cạnh chợt vang lên một tiếng “Kít”, cô hoảng sợ nhìn sang bên phải.
Ba Tang nhanh tay kéo tay của cô lui về phía sau, lúc này mới khó khăn tránh khỏi chiếc xe hơi kia.
Ô tô chạy ngang qua người cô.
“Taxi!” Tang Noãn nhìn thật kỹ, lúc này mới phát hiện chiếc xe mới vừa chạy qua bên người chính là một chiếc taxi trống.
Trong lòng cô vui mừng, vung hai tay ra đuổi theo chiếc xe phía trước: “Taxi!”
“Tang Noãn!” Ba Tang lại dùng sức kéo tay của cô lại: “Về nhà đi con!”
“Taxi…” Nhưng Tang Noãn hoàn toàn không nghe theo lời ông ấy, cố gắng tránh thoát tay của ông ấy, vội vàng kêu lên: “Thả con ra!”
“Tang Noãn!”
“Thả ra!”
Đột nhiên dùng sức thật mạnh, Tang Noãn vùng thoát khỏi tay của ông ấy.
Nhưng mà quay đầu nhìn lại, chiếc taxi kia mới vừa rồi còn đang ở chỗ ngã rẽ, giờ đã không thấy đâu.
“Con đuổi theo không kịp đâu!” Nhìn theo hướng chiếc xe taxi đã biến mất, ba Tang bình tĩnh thấp giọng nói.
Không đuổi kịp…
Niềm hy vọng vừa mới xuất hiện trong lòng của Tang Noãn chậm rãi tan biến mất.
Bỗng nhiên cô siết chặt nắm tay, ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn về phía đường quốc lộ ở phía trước.
Toàn bộ con đường trống không mà dài dằng dặc, toàn bộ thế giới giống như bị che khuất bởi một lớp sương mù dày đặc của cơn mưa lớn.
Trong ánh mắt cô hiện lên vẻ kiên định, Tang Noãn hất tay ba Tang và mẹ Tang ra, co cẳng chạy về hướng đường lớn ở nơi xa kia.
Ba Tang và mẹ Tang bất ngờ không kịp phản ứng, đến lúc tỉnh táo lại, cô đã chạy qua đường quốc lộ, vẫn còn đang chạy đi xa…
Không được!
Cô nhất định phải đuổi kịp!
Cô có linh cảm rằng nếu như lần này cô không đuổi kịp, cô nhất định sẽ không thể gặp lại anh được nữa..