Học Viện Vampire

Chương 5: Va chạm


Bạn đang đọc Học Viện Vampire: Chương 5: Va chạm

Tuyết…Tuyết trắng xóa…
 
Một nụ cười,một nụ cười ấm áp biết bao…
 
Một bàn tay, nắm thật chặt…
 
Níu giữ!!
 
Một giọng nói,chứa đầy sự ân cần và yêu thương…
 
———- ( Ta là tuyến phân cách của thời gian )
 
Tôi cựa mình trở dậy,nhưng người vẫn rúc rúc vào trong chăn y như một con sâu nhỏ.
 
Au ui….Sao đầu tôi đau thế này!!
 
À…Ngủ hai giấc liên tiếp, lại còn sai giờ giấc nữa đây mà!!Híc…Đau đầu quá đi!!!
 
Tôi mở mắt nhìn quanh…Không phải phòng tôi,không phải nhà tôi, không có mẹ ở đây!!
 
Vậy mà,tôi tưởng là giấc mơ…Là sự thật à??
 
Tôi đặt một tay lên trán,suy nghĩ một hồi lâu thì bỗng nhớ ra…
 
Kiba?Kiba đâu rồi nhỉ??
 
Tôi trùm chăn lên đầu, ngồi bật dậy.Huhu..Kiba đâu rồi nhỉ??
 
Không có Kiba sao tôi biết được phải làm gì?Sao tôi biết được ở đây là đâu chứ??
 
“Con là vampire,con không là con người…”
 
“Con sẽ chuyển về Học Viện Hoàng Hôn…”
 
“Hime,đây là hiệu trưởng của Học Viện Hoàng Hôn – Higashi Fujimoto…”
 
Từng đoạn ký ức ùa về tâm trí tôi.
 
Phải rồi!!Nếu…Nếu đây chính là Học Viện Hoàng Hôn…Thì chắc chắn sẽ có bác Higashi Fujimoto!!
 
Tôi phải đi tìm bác ấy!!
 
Nghĩ là làm,tôi đạp chăn sang một bên,ngồi bật dậy.Nhưng vừa mới ra khỏi chăn được 5s, tôi co người lại.
 
Huhu…lạnh quá…
 
Tôi định mang theo chăn bông ấm áp kia theo…nhưng nó dày quá!!Đi lại vướng víu mất!Chưa kể đến chuyện người ta nhìn vào lại tưởng tôi bị hâm… ( >.

 

Tôi cố gắng đứng lên, tôi lê từng bước từng bước nặng nề ra đến cửa…

 

Hắt xì!Hắt xì!


 

Huhu…Tôi bị cảm mất thôi…Tôi đưa ngón tay cái lên cọ cọ vào hai lỗ mũi.Tay còn lại run run vặn nắm cửa.


 

“Nhân tính quả nhiên không bằng trời tính!!”- Tôi đau khổ nghĩ thầm trong bụng.Tôi đâu nghĩ là ở đây lạnh đến thế chứ,tôi nghĩ là cũng giống như ở thế giới con người thôi!!Huhu…Khổ không cơ chứ??Nhiệt độ thì thấp mà tôi một thân một váy lụa!!Quả nhiên là số tôi đen mà!!


 

Mà…tôi cũng đâu có tự nguyện đến đây đâu!!Là bắt ép!!Phải phải, là bắt ép!!


 

Huhu…Đúng là hại người ta mà!!


 

Mà…bỗng dưng tôi nhớ mẹ quá…Tôi nhớ kỉ niệm với mẹ!Nhớ những lúc tôi và mẹ cùng trêu đùa với nhau!!Hơn nữa,sao mẹ tôi lại bảo tôi phải đến đây nhỉ?Nhưng tôi không bao giỡ nghĩ mẹ có ý xấu,hay là mẹ muốn tốt cho tôi??


 

Thôi thôi…Không nên nghĩ nữa!Không nên nghĩ nữa!!


 

Tôi co người lại, hai bàn tay ôm chặt lấy hai cánh tay,bước từng bước.Cứ đến một phòng là tôi lại ngó vào phòng,nhìn nhìn mọi thứ,rồi xem luôn cả biển đề bên ngoài cho chắc!!


 

Hắt xì!Hắt xì!!


 

Híc..Sao cái sức đề kháng của tôi lại yếu thế cơ chứ??Chắc bây giờ mũi tôi đã đỏ lừ lên rồi!!


 

Đi được một lúc,thì tôi để ý thấy một thứ…


 

A!A!Có người ở kia!!Tôi tự nhủ chắc là học sinh trường này nên tôi nhanh nhảu chạy ra!!


 

“Rầm!!”


 

Au…Chân tôi tê dại đi vì lạnh mất rồi…Híc híc..Nhưng tôi kệ!!Tôi phải hỏi cho nhanh đã.


 

Tôi chạy đến cái bóng dáng cao cao kia.Trời ơi!Có người chạy đến gần mình mà còn không biết mới sợ chứ!!Cứ kè kè bên quyển sách là sao??Ủa?Mà sao cao vậy nhỉ?Thế này thì chắc là đàn anh đàn chị của tôi rồi!!Tôi khẽ giật giật vạt áo sơ-mi trắng của anh:


 

-Xin lỗi…Xin lỗi đã làm phiền anh…


 

Người đó bây giờ mới rời khỏi cuốn sách để mà nhìn tôi.Anh buông cái thứ dày cộp kia qua một bên, rồi gập người xuống,cười hiền:


 


-Có chuyện gì không??


 

Ôi!!Sao mà người này đẹp trai thế không biết!!Mái tóc đen,có phần bù xù nhưng lại càng tăng vẻ nam tính!Mũi cao,đôi môi mỏng..


 

Hít hà…


 

Ủa?Sao người anh có mùi hương dìu dịu thế nhỉ??


 

Tôi bây giờ mới để ý đôi mắt anh…Có màu tím biếc giống tôi nhé??Ui chao ôi sao mà đẹp dữ vậy??


 

Tôi ngẩn người ra nhìn anh…Chắc vì thế mà anh mới vỗ vỗ vai tôi:


 

-Này!Em có chuyện gì cần hỏi tôi??


 

Tôi mới sực tỉnh ra.Tôi lè lưỡi:


 

-À..Em..Em muốn…hơ hơ…Hắt xì!Hắt xì!!..Em muốn hỏi cái…Hắt xì!Hắt xì!!


 

Tôi khó khăn với mấy tiếng hắt hơi của tôi,nói mãi chẳng ra một câu.Bỗng nhiên,ấm áp bao trùm lấy cơ thể tôi.Tôi nhìn sang,là áo khoác dạ!Là của anh ấy sao??Tôi vẫn chăm chú vào chiếc áo thì lại nghe thấy một giọng nói ân cần,nhưng lại chứa chút gắt gỏng:


 

-Biết trời lạnh mà sao mặc mỗi cái váy lụa??Muốn bị cảm sao??


 

Hơ??Sao anh lại trách tôi nhỉ??Tôi và anh còn không quen nhau nhé!!


 

Tôi định thanh minh thì có tiếng bước chân vang lên.


 


A!Là bác Fujimoto!!À không…ở đây chắc là thấy hiệu trưởng Fujimoto…


 

Anh bỗng cười hiền với thầy ấy:


 

-Chào ngài!


 

-Hayashi đó hả?Làm gì ở đây vậy?Nếu về mấy cái hồ sơ của hóc inh mới chuyển về kí túc nam thì mai ta mới đưa được,ta còn chưa cóp bản sao cho cậu!!- Bác cũng cười hiền đáp lại.


 

-Ồ không!Định đọc nốt chương 5 trong cuốn sách này rồi về thôi!Chẳng qua gặp cô bé này!!


 

Giờ thầy ấy mới để ý đến tôi:


 

-Murasaki à?Đã dậy rồi sao?Vào đây với ta!Con đang tìm Kiba đúng không?Nó ở trong phòng ta!!


 

-Dạ không…Không…


 

-Vào đây nào!


 

Bác nói xong rồi kéo tôi đi luôn…Khi tôi quay lại thì cũng không thấy bóng dáng của anh đâu nữa…


 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.