Học Viện Vampire

Chương 16: Nguy hiểm trong gang tấc


Bạn đang đọc Học Viện Vampire: Chương 16: Nguy hiểm trong gang tấc

Chu … Chuyện gì vừa xảy ra ??
Tôi … Yori … Chuyện gì đã xảy ra chứ ??
Có phải, Yori … Cậu ấy vừa kéo tôi xuống bể của đài phun nước không ??
Khó … Khó thở quá …
***
Yori đứng bên trên bờ, đôi tay đưa ra trước miệng bể nước, lẩm nhẩm đọc gì đó.
Một câu thần chú !!
Có lẽ nó đã nằm trong một cuốn sách dày cộp nói về phép thuật của vampire …
Yori – với đôi mắt vô hồn – cứ nhìn vào bể nước kia, cái bể nước không nhìn thấy đáy mà đáng lẽ ra nó phải rất nông, đứng chỉ đến bắp chân ! Cô nhìn xoáy sâu vào cô bạn xấu số đang vùng vẫy trong nước …
Bộ đồng phục học viện đã lem nhem đâu đó một vài giọt nước, riêng chiếc váy thì bị thẫm ướt một khoảng lớn.
Yori vén một bên tóc ra sau mang tai, đôi môi chúm chím đó hồng khẽ mấp máy : ” Thật … ngu ngốc …”.
***
Lạnh !
Thật sự rất lạnh !!
Lại rát khó thở … Tôi, có lẽ sắp chết đuối …
Mà tôi … lại không biết bơi !
Nhưng tại sao nhỉ ?? Đáng lẽ ra cái bể này phải nông chứ !! Đài phun nước … sao có thể sâu như thế này ? Tôi … không cảm thấy được đáy bể.

Tôi nhắm tịt mắt lại, vì cứ mỗi khi mở mắt ra, cảm giác đau rát vô cùng lại tràn vào hai võng mạc, hai đôi mắt của tôi !
Tôi liên tục vùng vẫy trong nước rất mạnh, thậm chí tôi còn nghe được tiếng của bọt, của bong bóng trong nước rất rõ.
Bờ kia … mặt đất kia … Sao mà xa khỏi bàn tay tôi quá …
Tôi đã mệt, hai tay hai chân tôi không còn cảm giác được gì nữa rồi …
Đến … Đến giới hạn rồi …
Không lẽ … tôi phải chết ở đây sao ?
Tôi khẽ mở he hé đôi mắt, mặc kệ cái cảm giác ran rát đang bắt đầu lan ra. Khó chịu thật !!
Đôi mắt tôi mờ dần … mờ dần …
Vụt !
Ùm !
Tôi gắng mở mắt ra một lần nữa …
Một bóng người, cao ráo, với mái tóc đen, và … đôi mắt tím độc đáo …
Tôi ngất lịm đi …
————- ( Ta là tuyến phân cách của thời gian )
” Cộp … Cộp … Cộp “
Huh ?
Tiếng bước chân ?

Ai … Ai thế ??
Tôi nhắm mắt … vừa định mở ra thì một cơn gió lùa vào, rít lên !
Lạnh ! Lạnh muốn chết !!
” Tóc tách … Tóc tách “
Tiếng nước ?
Quần áo của tôi … ướt sũng ?? !!
Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy ??
Một đợi gió nữa lại xông vào ! Tôi run lên bần bật … Bấu chặt lấy áo của ai đó.
Hả ? Áo ?
Tôi hơi hơi ngước mắt lên …
” Lạnh ? “
Tôi gật gật đầu:
– Lạnh …. Em lạnh lắm … anh Kaito!
Anh ôm chặt tôi hơn trong vòng tay, vẫn bước đi bình thản, chậm rãi, hệt như phong thái của anh.
Tôi rúc mặt vào ngực anh, bàn tay bấu chặt lấy vải áo của anh, không thương tiếc chút nào mà làm nhàu một khoảng chiếc áo.
Tôi hơi hơi xoay đầu, cố xem xem tôi đang ở đâu …
Hành lang … Với chiếc đèn be bé tỏa sáng ra màu vàng cam rực rỡ, ấm áp, nằm ở hai bên lối đi nhưng trên trần nhà, thắp sáng cả hành lang rộng hun hút. Hai bên, cửa sổ mở toang ra 1 cánh, tạo cơ hội cho cơn gió mùa lạnh ùa vào …
À … Tôi đang ở trong biệt thự của thầy hiệu trưởng …
Còn anh ? Vẫn bế tôi trên suốt hành lang rộng và dài …
Một chút … Cho dù chỉ là một chút xíu, tôi vẫn cảm thấy thật ấm áp…
Nhưng, đã có chuyện gì ? Tôi đã bỏ lỡ cái gì sao ? Sao tôi và anh lại thành ra thế này ??


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.