Bạn đang đọc Học Viện Vampire: Chương 14
Yori đút ngón tay vào chiếc vòng bằng i-nốc được dùng làm móc chía, xoay xoay, nhỏ nhẹ hát lên một bài hát …
“Love in your eyes
Sitting silent by my side
Going on, holding hands
Walking through the nights …
Hold me up, hold me tight
Lift me up to touch sky
Teaching me to love with heart
Helping me open my mind
I can fly…
….”
– Proud of you – Fiona Fung
Tôi đi song song với Yori, cả hai cứ im lặng như vậy …
Khá là ngột ngạt!!Nhưng tôi cũng cảm thấy khá là dễ chịu … Yori … có giọng hát thật hay … Trong trẻo, dịu dàng, êm dịu …
Tôi vỗ vỗ vai Yori, cười thật tươi:
-Cậu hát hay thật đó!!Cậu có đi học hát ở đâu không thế??
Yori một bên tóc qua mang tai, ngừng xoay chùm chìa khóa:
-Ừm … Mình ấy à??Chẳng đi học hát ở đâu cả … Hồi bé mình đã rất thích hát rồi !
Tôi gãi gãi đầu:
-Bạn là nhân tài thật đấy!Không đi học hát mà hát cũng tầm ca sĩ nổi tiếng thế giới rồi đó!
Yori hơi cụp mắt xuống:
-Không hẳn … Không hẳn như cậu nghĩđâu … Ừ thì đúng là hồi bé mình thích hát nhưng không tài nào hát được … Mất một năm để mình khổ công cho giọng được trong như bây giờ!!
-Vậy sao?Nhưng lí do gì để cậu làm thế??
Yori lúc này mới kinh ngạc nhìn tôi:
-Điều đó có lẽ là vì mình thích hát thôi!!
Tôi gật gù:
-À thì ra là vậy …
Yori nắm chặt tay lại, thở dài một hơi rồi nắm lấy tay tôi:
-Thôi nhé…Mình đi đưa chìa khóa cho thầy giáo!!Cậu về ký túc trước đi!
Nói xong,Yori liền buông tay tôi ra,chạy vụt vào dãy hành lang dành cho thầy cô…
Tôi nói với theo:
-Ơ…Ơ kìa…
Chết rồi!!Tôi làm gì có phòng ký túc xá!Còn chưa hỏi thầy Fujimoto nữa!!
Haizz …
Chắc tôi lại phải làm phiền thầy rồi …
Tôi lon ton chạy lên tầng 3, tìm cánh cửa gỗ với hình trạm trổ tinh xảo …
“Phòng hiệu trưởng … Phòng hiệu trưởng …”
Tôi vừa đi vừa lẩm nhẩm 3 từ đó.
“Bộp!!”
“A…”
Tôi ngã sầm xuống sàn, khẽ rên lên một tiếng rồi thầm rủa cái người vừa va vào mình …
“Em có vẻ rất đãng trí nhỉ??Đã đâm vào tôi bao nhiêu lần rồi??
Tôi ngước mắt lên nhìn, kinh ngạc pha lẫn bối rối, đôi mắt tôi rụt rè nhìn anh …
Anh đỡ tôi dậy, để tôi đứng đối diện nhìn anh …
Tôi ấp úng, tay gãi gãi cái mái bằng che đi cái trán:
-Anh…Anh Kaito…em…
Lúc này đây, tôi thầm rủa mình…Lúc nãy đi sao không có nhìn đường … Đã đâm vào anh rồi còn rủa anh nữa!!
Vạn lần ân hận!Vạn lần ân hận!
“Em có vẻ rất đãng trí nhỉ??Đã đâm vào tôi bao nhiêu lần rồi??”
“Em có vẻ rất đãng trí nhỉ??Đã đâm vào tôi bao nhiêu lần rồi??
“Em có vẻ rất đãng trí nhỉ??Đã đâm vào tôi bao nhiêu lần rồi??
….
Câu nói đó của anh liên tục tua đi tua lại như một cuốn phim bị hỏng …
Chẳng lẽ… trong mắt anh chỉ toàn ấn tượng xấu về tôi ??
Huhuhu….
Anh cười phì khi nhìn thấy bộ dạng lúng túng đầy thảm hại này của tôi, xoa đầu tôi cười cười:
-Vậy giờ lại đi kiếm hiệu trưởng nữa hả??Ông ấy đi vắng từ sáng rồi còn quên khóa cửa nên anh mới phải lên khóa cửa dùm…
-Vậy sao?? – Tôi ủ rũ …
Anh bỗng chốc trở nên đăm chiêu, hơi hơi cau mày suy nghĩ …
-Mà chẳng thấy chùm chìa khóa của ngài hiệu trưởng đâu cả!!Nên anh mới phải dùng tạm chiếc sơ cua của mình!!Mà chắc ngài cầm theo chìa khóa rồi…
Tôi chẳng nói gì chỉ chăm chú đến anh…Rồi bỗng sực nhớ ra một chuyện quan trọng …
“Anh…Anh có biết phòng ký túc của em ở đâu không??”
Anh nhìn tôi cười hiền:
-Em sẽ không ngủ ở ký túc!Em ngủ ở đây…Giống anh và Kiba!!
-Kiba cũng ở đây sao??Cả anh..nữa?
-Ừ…Mà đây là chìa khóa phòng em!-Anh rút từ túi áo ra một chiếc chìa khóa bằng bạc nhỏ xinh, đặt lên lòng bàn tay tôi …
Tôi cười thật tươi:
-Cảm…Cảm ơn anh…