Đọc truyện Học Viện Ngôi Sao – Chương 18
– Mọi người, hôm nay nhân ngày bang chủ bang phó chúng tôi trở lại và Diablos lại đón chào thêm một thành viên mới, chúng tôi sẽ bao trọn cả bar nhé! – Hà bước lên lớn giọng làm các thành viên khác gào thét, hú hét ầm ĩ vì vui mừng, khiến cho cả 4 người nào đó ngồi trong góc khuất cũng phải khẽ nhăn mặt vì ồn ào quá sức.
Ngọc ra hiệu cho một anh bồi bàn bước đến. Có lẽ là đã có lệ từ trước nên không cần đợi cô mở miệng, anh ta cũng đem đến một chai whisky và bốn chiếc ly. Hà bật nắp chai rượu, rót ra ly rồi đưa cho Đan một ly, kèm theo một cái hất cằm. Hiểu ý cô, Đan nhận lấy ly rượu đưa lên cao trước mặt mọi người.
– Mọi người, ly rượu này tôi nâng lên, chúc sức khoẻ và mong sau này sẽ được chiếu cố. – Đan nhoẻn cười. – Cạn ly!
– CẠN LY! – Phía dưới, ai nấy cũng đều đã có rượu trên tay, giơ lên hô vang.
Uống một hơi cạn ly rượu, Đan quay sang nhìn đám bạn, thấy cô em gái mình đã biến mất. Hà và Ngọc đặt những chiếc ly đã cạn lên chiếc khay của anh bồi bàn. Hiểu ý, Đan cũng đặt ly lại lên khay rồi nối gót theo 2 người kia. Cả ba đều không bận tâm có bốn ánh nhìn vẫn đang hướng về phía mình mãi.
__ __ __
Trong một căn phòng tối lờ mờ ánh sáng kì ảo của ánh trăng, có bóng một thiếu nữ đang ngồi bên cửa sổ, đôi mắt u buồn hướng ra phía xa xăm. Mái tóc cô xoã xuống phủ kín đôi bờ vai, và ánh trăng thì rơi xuống kín khắp người cô, khiến cho dáng vẻ ấy thêm mong manh và cô độc.
“Cạch” – cánh cửa phòng bật mở, bước vào là ba thiếu nữ xinh đẹp khác chính là gồm có Đan, Hà và Ngọc. Theo sau họ là một anh chàng điển trai khác, chính là Chris.
Ngọc hạ ô xuống, kéo cụp lại. Đan và Hà cũng bỏ kính ra khỏi gương mặt mình. Tất cả cùng hướng ánh nhìn về phía cô gái kia. Thật chậm rãi, cô gái ấy quay lại nhìn họ, ánh mắt chứa một nỗi sầu khó tả.
– Một tuần nữa. – Giọng nói của nó cất lên, nghe thật nhẹ tựa lông hồng, nhưng lại ẩn chứa một nỗi buồn lớn và dường như hơi vô cảm.
Ngọc nhanh chân bước đến ngồi bên cạnh nó, trút tiếng thở dài sầu não:
– Haiz… tao nhớ nó quá!
– Đã 8 năm rồi nhỉ? – Đan chậm rãi bước tới cùng Hà. – Thời gian trôi qua tưởng là lâu nhưng hoá ra lại nhanh hơn chúng ta vẫn tưởng.
Hà khẽ gật đầu như đồng tình với câu nói của Đan.
– Linh Linh, chị đừng buồn nữa. – Chris cũng bước tới vài bước cùng với lời an ủi. – Chúng ta sẽ sớm trả thù được thôi mà.
Nó quay ra ngoài cửa sổ nhìn ánh trăng sáng dịu nhẹ, cất tiếng thở dài khe khẽ.
– Ngô Thiện Ân, còn 45 giây nữa để chạy đấy.
Chris giật mình nhìn nó. Anh không ngờ bà chị này lại quái ác tới vậy, tính đến từng giây. Dù không nhìn thấy nhưng Chris có thể cảm nhận được rằng lúc này, trên môi nó là một nụ cười mà đối với anh chỉ có thể diễn tả bằng một từ: thú tính.
– Ch… chị Linh à… em xin lỗi mà… – Chris bước giật lùi ra sau.
– Còn 35 giây. – Hà tinh nghịch nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, đôi môi lẩm nhẩm đếm từng số.
– Em biết là em sai rồi. Chị tha cho em đi. – Chris vẫn tiếp tục nài nỉ, như thể đối với anh, 35 giây kia vẫn còn là quá nhiều thời gian.
– 30 giây. – Hà tiếp tục nói. Còn nó thì im lặng.
– Chị Linh à…
Nó vẫn im lặng.
– 25 giây.
Lúc này, đôi mắt nó mới liếc về phía Chris. Nhìn anh, nói cất giọng đều đều:
– Lí do mày xin lỗi là gì?
– Dạ? – Chris tròn mắt nhìn nó rồi cười xuề. – À… hì hì… em cũng không biết…
Đan trố mắt nhìn anh, nói mà như hét lên:
– Hả? Thế mày xin lỗi làm cái gì vậy?
– Thì tại chị Linh tự dưng đe doạ tới mạng sống của em nên…
– Ba, hai, một. Hết giờ! – Chris chưa dứt câu, Hà đã chặn ngang. Câu nói của cô khiến anh tái mặt.
“Vụt”
“Phập” – một con dao đâm thẳng vào tấm lịch dày cộp treo trên tường phía sau Chris. Đan, Ngọc và Hà nhìn anh bằng ánh mắt gian xảo khiển mồ hôi lạnh của Chris thêm rịn ra.
Nó đứng dậy, bước đều về phía Chris, giọng nói lạnh băng:
– Chị mới biệt tích có 3 tháng mà mày đã để Diablos dính vào rắc rối rồi à?
– Chị… chị biết chuyện rồi à? – Không dám trả lời câu hỏi đầy sát khí kia, Chris liền hỏi ngược lại nó.
Nó túm lấy cổ áo Chris, gằn giọng:
– Mày nghĩ chị là ai? Vì vụ lùm xùm đó nên chị mới phải quay trở lại đấy.
– Ax… em xin lỗi mà… – Chris nhăn mặt. – Em nghĩ mình tự giải quyết được nên mới không nói với chị.
Nó thả tay ra, xoay người bước trở lại bên cửa sổ. Bàn tay thon thả vuốt ngược mái tóc bên trái trán.
– Mày nghĩ chứ không phải chị nghĩ.
Không gian giữa năm người chìm vào im lặng. Bọn họ đều đang theo đuổi suy nghĩ riêng của mình. Việc mà nó vừa nói tất nhiên có liên quan tới bang Diablos, thậm chí còn có ảnh hưởng lớn đến danh tiếng sau này của cả bang.
Khoảng 1 tháng trước, trong bar Demoni đã xuất hiện vụ lộn xộn giữa các thành viên trong bang với nhau. Nguyên nhân chính là vì họ phát hiện có kẻ trà trộn vào bang làm gián điệp và bán thuốc phiện cho một số người ở các bang khác. Vụ việc làm cho tình hình nội bộ rối ren mất 1 tuần, gây ra chấn động lớn đối với toàn bộ thế giới ngầm, bởi ai cũng biết tuy Diablos dù giết người không ghê tay nhưng không bao giờ có chuyện làm
ăn phi pháp như mại dâm hay thuốc phiện cả, cùng lắm chỉ là… tàng trữ vũ khí mà thôi. Uy tín của Diablos sau đó bị giảm đi có chút đáng kể nhưng nhanh chóng được Chris gây dựng lại. Còn “con gián” kia thì anh vẫn chưa tìm ra vì nó lẩn quá nhanh, tung tích cũng không rõ.
– Lần này chị bắt Đan gia nhập cũng
là vì thế. – Nó đột nhiên cất tiếng làm tất cả thoát khỏi dòng suy nghĩ. – Chị ấy có mạng lưới thông tin khá rộng, kết hợp với khả năng của mày chắc chắn sẽ tìm ra thôi Ân.
– Phải đó! Linh nói đúng ghê. – Đan nghịch ngợm nói. – Nữ sát thủ Amisa có khá nhiều mối quen chắc sẽ giúp được chút ít đấy.
– Mày thì ghê rồi! – Hà vỗ vai Đan. – Ghê gớm lắm cơ!
Đan lập tức quay sang liếc xéo:
– Mày nói giọng gì đấy? Khinh nhau à?
Ngọc đứng dậy chạy đến bên cạnh Đan cười hồn nhiên:
– Nó không khinh mày đâu Đan à, chỉ là xem thường mày thôi!
Ngọc vừa dứt lời, lập tức xuất hiện vụ ỏm tỏi đinh tai nhức óc giữa 3 cô gái với nhau. Bên cạnh đó, Chris thỉnh thoảng còn đổ thêm tí dầu vào lửa để cháy cho to nữa, thế mà anh vẫn cứ cười hơ hớ vậy.
Nó không để tâm mọi người đăng trêu đùa vui vẻ, đôi mắt lại hướng ra ngoài cửa sổ, ngón tay gõ nhịp nhịp trên thành gỗ.
– Hừm… sâu bọ thì cần phải được diệt sạch.