Bạn đang đọc Học Viện Milky Way – Chương 48
Cháp 47:
Ngồi trong xe, Mi, Na, Bu không ngừng đưa mắt nhìn ra ngoài, nơi học viện Milky Way đang dần khuất đi.
– Cô chủ, đừng buồn!
Tiếng bác tài xế khiến cả ba quay trở về với thực tại.
– Bác ơi… _ Na ngập ngừng trong tiếng nói run run.
– Cô chủ vui lên đi, không học ở đây thì ta học ở chỗ khác _ Bác quản gia nhoẻn miệng cười. Sau một thời gian không gặp, mấy cô chủ của ông trông gầy hơn mất rồi.
Im lặng.
Suốt quãng đường đi, đưa mắt nhìn ra khỏi xe, cảnh vật xung quanh hiện lên thật rõ nét. Những tòa nhà cao ốc hiện đại, những khu giải trí, shopping, đông vui và tấp nập. Đã bẵng đi một thời gian cả ba không được tiếp xúc với thế giới xung quanh rồi. Nhìn thấy cảnh vật như vậy tâm trạng cũng đã khá hơn…
– Chúng cháu chào bác! _ bước ra khỏi xe, cả ba cúi đầu chào bác tài xế, bác cũng gật đầu rồi vẫy tay chào. Tuy ba cô bé là cô chủ của ông nhưng cách cư xử lịch sự thì cả ba đã được dạy dỗ từ nhỏ nên kể cả đối với những người làm cũng đều lễ phép.
– Ông bà chủ còn bận việc chưa về được, khoảng 1 tuần sau sẽ có hồ sơ cho các cô chủ vào học trường mới, trường Barbie!
– Vâng ạ! _ cả ba trả lời nhưng thực ra trong lòng chẳng quan tâm lắm.
– Tôi phải đi rồi, cô chủ vào nghỉ ngơi đi nhé! _ bác lái xe nheo mắt cười rồi chậm rãi lái xe đi.
Khi bóng bác đã đi khuất, cả ba mới quay lại thở hắt ra:
– Haizzzz…
Trước mặt cả ba bây giờ không phải là ngôi học viện xinh đẹp nữa mà là ngôi biệt thự mà cả ba vẫn sống chung.
– Vui lên nào, chúng ta về đến nhà rồi! _ Mi cố nở một nụ cười vỗ vai hai con bạn.
– Ừ! _ hai đứa nó “ừ” mà cái mặt bí xị.
Pô… píp… po… pi… pô..
– A lô!
Thật là bất ngờ vì cả ba cùng nhận được điện thoại cùng một lúc.
Đầu bên kia:
– Các cô… ờ… về đến nhà chưa? _ giọng bọn hắn vang lên, ngập ngừng, mới xa có tí mà đã nhớ đây mà!
Cả ba đứa nhìn nhau bối rồi rồi không ai bảo ai đều bước ra một chỗ … nói chuyện riêng cho nó riêng tư.
Chả biết mấy ông bà ý nói những gì mà năm phút sau mới cúp máy.
Bỗng giọng thánh thót từ đâu vang lên:
– Ôi mấy em đã về rồi đấy ư? Sao không bấm chuông mà đứng ngoài cho nắng vậy nè! Trời ơi mấy cô chủ về rồi, ôi vui quá xá là vui…
Chị giúp việc từ trong nhà nhảy chân sáo bước ra, trên người còn đang mặc một chiếc tạp dề.
– Ôi chị Mika dễ thương của bọn em!
Mấy đứa nó phấn khởi lao vào ôm lấy Mika, chị giúp việc như người thân trong nhà vậy, là người mà cả ba rất yêu quý.
– Chị đang nấu cơm nè, mà nấu gần xong rồi, vào rửa mặt mũi thay quần áo đi mấy đứa, để chị xách đồ vào cho.
– Dạ thôi khỏi ạ, bọn em vào đây!
Nói rồi ba con nhỏ trở lại trạng thái “nhắng nhít tít mù”, chạy biến vào trong nhà, chị giúp việc mỉm cười nhìn theo.
Không biết tại sao mấy đứa nó đang buồn mà tự dưng hớn hở như Thị Nở thế nhỉ?
_ _ _
Hai ngày nữa lại trôi qua. Trong hai ngày đó cả ba chỉ có ăn, ngủ, chơi, rồi lại ăn. Nỗi nhớ trường cũng đã vơi đi phần nào. Ba đứa ở nhà chơi vui lắm =.= Không bị phá đám, không phải giải quyết cái gì, không phải cãi nhau… Nói thế thôi chứ ba đứa nó ở nhà cãi nhau còn dữ hơn, xem ti vi cũng cãi nhau để chọn kênh, đánh cầu lông cũng cãi nhau xem ai làm trọng tài, ăn cũng tranh nhau…. khiến chị Mika phàn nàn suốt, nhưng như thế chị lại thấy thật vui…
* * *
Học viện Milky Way.
Cạch!
Cửa phòng ban giám hiệu mở ra, một chàng trai cao lớn bước vào.
– Hội trưởng Han, có chuyện gì vậy?
– Thưa hiệu trưởng, chuyện hôm trước em nói với Hiệu trưởng…
– Tôi không đồng ý!
– Sao ạ?
Hiệu trưởng nở nụ cười, vui vẻ lôi trong chiếc cặp ra một cái phong bì. Han sững người:
– Đây là…
Hiệu trưởng cười tươi, trông bà mới đẹp làm sao, bà đưa chiếc phong bì vào tay Han, nói:
– Hội trưởng, tôi không đồng ý cho em nghỉ học, chuyện gia đình em tôi đã biết rồi. Đây là phần thưởng cho học sinh xuất sắc của học viện. Em nhận lấy đi. Tôi cho em nghỉ có phép trong vòng một tuần, một tuần sau quay trở lại và học tiếp.
Han mở to mắt nhìn chiếc phong bì trên tay, bàn tay cậ run run, cậu không biết phải nói gì, chỉ có thể lắp bắp:
– Hiệu trưởng… em…
– Thôi em mau ra ngoài đi, em có thể nghỉ từ hôm nay.
Han xúc động nhìn Hiệu trưởng, hồi lâu mà vẫn ngây ra, cho khi vang lên tiếng nói lanh lảnh:
– E hèm, Hội trưởng có thể để tôi nói chuyện với Hiệu trưởng một chút không?
Han quay lại, cả hai mỉm cười. Han cúi đầu chào Hiệu trưởng, rồi cậu bước ra ngoài.
– Hihi mẹ, con vừa lập được danh sách những học viên vi phạm kỷ luật trong ngày hôm nay cho học sinh xuất sắc của học viện. Em nhận lấy đi. Tôi cho em nghỉ có phép trong vòng một tuần, một tuần sau quay trở lại và học tiếp.
Han mở to mắt nhìn chiếc phong bì trên tay, bàn tay cậ run run, cậu không biết phải nói gì, chỉ có thể lắp bắp:
– Hiệu trưởng… em…
– Thôi em mau ra ngoài đi, em có thể nghỉ từ hôm nay.
Han xúc động nhìn Hiệu trưởng, hồi lâu mà vẫn ngây ra, cho khi vang lên tiếng nói lanh lảnh:
– E hèm, Hội trưởng có thể để tôi nói chuyện với Hiệu trưởng một chút không?
Han quay lại, cả hai mỉm cươi
(còn nữa)