Học Viện Milky Way

Chương 41


Bạn đang đọc Học Viện Milky Way – Chương 41

Chap 41:
Hốt hoảng… Điên dại… Mê man….
Những con người còn lại sợ hãi đến run người, những tiếng hét giờ cũng đã bị tiếng sấm sét át đi… Hắn quỳ xuống, nâng người con gái đó lên. Tất cả diễn ra nhanh quá. Hắn không kịp nhìn thấy gì cả, cho đến khicô bé lao ra.
Teo vừa thoát chết, thoát khỏi cánh tay của Tử thần. Khoảnh khắc đến với hắn chớp nhoáng khiến đầu óc hắn như u mê, có người vừa cứu hắn, có người vừa đẩy hắn ra khỏi tay Thần chết. Không, hắn không tin. Sau bao nhiêu điều hắn làm, sau bao nhiêu rắc rối hắn gây ra, vẫn có người muốn cứu hắn ư? Vẫn có người xem hắn là bạn… không phải thù… Hắn đã sai ư? Là hắn suy nghĩ chưa chín chắn, hay tại hắn lúc nào cũng muốn thể hiện bản thân? Giờ đây, khi vừa đối diện với cái chết, phải chăng hắn mới thấy mình xấu xa tới mức nào… Hắn hối hận. Hắn day dứt. Tại sao lại cứu hắn? Tại sao lại dùng sự bao dung đó làmhắn khó chịu như thế này? Hình ảnh cô bé đó nằm dưới làn mưa với vệt máu loang lổ.. Lần đầu tiên hắn thấy nghèn nghẹn…lần đầu tiên hắn thấy xót xa… lần đầu tiên hắn biết thế nào là tình yêu giữa con người với con người, thứ tình cảm mà trước đây hắn luôn cho là một thứ xa xỉ…
Tất cả đã đi hết, chỉ mình hắn quỳ mọp dưới cơn mưa…
_ _ _
_ _ _
Phòng y tế học viện Milky Way.
Đừng lạ vì sao người bị thương lại không được đưa đi bệnh viện, hay nói chính xáchơn là không cần. Ở đây có đầy đủ các loại máy móc hiện đại, giải thích vì sao phòng y tế mà lại to khủng bố đến thế. Hơn nữa, có cả một đội ngũ y tá và bác sĩ giỏi đề phòng trường hợp bất trắc, khi có người bị thương, lập tức sẽ được cấp cứu kịp thời mà không phải đến bệnh viện cho… tốn thời gian ^^!Tất nhiên cũng chỉ có thể cấp cứu những chấn thương thông thường chứ ví dụ mà bị lòi ruột là vẫn phải đến bệnh viện à nha.
Ai nấy đều lo lắng cho Mi nhưng bị bác sĩ đuổi ra ngoài hết.
Người đã bế Mi vào phòng”cấp cứu” không ai khác chính là Kin. Phía bên ngoài,ai nấy đều hốt hoảng tột độ, lộ rõ cả trên khuôn mặt,chỉ có Kin là mặt không biểu cảm gì hết. Lũ học viên biết chuyện thì ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc,chạy uỳnh uỵch xuống xem thế nào nhưng đều bị Ken và Kun đuổi ra ngoài hết.
– Hức.. hức… hức…
Bu và Na ôm nhau ngồi khóc nức nở, tiện tay mỗi đứa lấy luôn áo hai tên bên cạnh mà lau nước mắt và xì nước mũi khiến Ken và Kun khó chịu muốn chết.
– Huhu… sao.. hức… sao Mi lại nhào ra cứu hắn ta để cả cái cành cây nó đập vào người cơ chứ? _ Bu ôm mặt khóc rống lên.
– Mi sẽ không chết.. hức… đúng không?
Na cũng gào lên rất kinh khủng.
Bọn hắn chỉ thở dài nhìn nhau, Kin tuy không biểu lộ ra sắc mặt nhưng trong lòng hắn đang nóng như lửa đốt.”Cô nhất định phải tỉnh lại, đồ ngốc!” Hắn chỉ biết nắm chặt chiếc vòng cổ và cầu mong điều gì đó…

Một tiếng sau, Na với Bu tưởng khóc hết nước mắt được rồi thì ông bác sĩ cuối cùng cũng chịu bước ra. Nhìn mặt ổng còn lạnh hơn cả mặt Kin ý chứ. Cả lũ vừa lo sợ vừa hồi hộp chuẩn bị nghe kết quả từ bác sĩ.
Na nhào ngay đến lay lay cổ ông bác sĩ rồi hòi dồn dập:
– Thế nào rồi? Mi có chết không? Có chết không?
– Ax.. khụ… khụ….
Mặt ổng tím tái tưởng chết đến nơi khi bị con nhỏ Na bóp cổ không thương tiếc.
– Buông ra! Cô có để ông ấy nói không? Hay muốn ông ấy cũng nhập viện luôn hả? _ Kin giằng tay Na kéo ra, trong ánh mắt hắn là một ngọn lửa đầy tức giận khiến Na phải rùng cả mình. Lại thêm một lần nữa hắn không làm chủ được bản thân.
Na đang ngơ ngác thì được một bàn tay khác kéo vào lòng:
– Bình tĩnh đi! _ Kun xoa đầu nhỏ khiến nhỏ tủi thân quá khóc nức lên, xì đầy nước mũi vào cái áo siêu nhân của hắn. Haizzz
Lấy lại được hơi thở rồi ông bác sĩ mới từ tốn nói (người ta đang sốt ruột chết đi được mà ổng còn bày đặt)
– Bạn các cô cậu… haizzz… _ ổng thở dài thểu não.
– Bạn tôi làm sao??? _ tất cả “bạn của Mi” đều đồng thanh.
– Bạn cô… haizzz _ ổng ôm đầu đau khổ. Rồi như ức chế quá ổng hét toáng lên _ bạn các cô cậu bị gãy xương bả vai không chết nhưng vừa đặt nằm lên giường bệnh chuẩn bị phẫu thuật thì tự dưng bật dậy lấy cái tay không gãy mà cào mặt tôi kêu không cho tôi động vào người cổ… Người đâu mà dã man đau như thế mà tỉnh ngay được lại còn đánh người ta nữa chứa! _ ổng tuôn một tràng.
Cả lũ ngớ người. Ổng lại tiếp:
– Xong rồi! Bây giờ thì vui rồi nhá, tiêm thuốc mê mãi mới có tác dụng tôi mới làm việc được. Giờ cổ ngủ rồi, lát vào mà thăm, tôi đi!
Nói rồi ổng khó chịu bước đi.
– OH YEAHHHHHHH!!!!!!!!!!

Ổng vừa đi xong thì cả lũ thi nhau hét toáng lên, đứa này nhảy vào ôm cổ đứa kia muốn nghẹt thở luôn. Ôi bọn nó vui quá mà! Mi vẫn còn đánh ông bác sĩ này là tốt rồi. Mà kể con bé cũng gan thật, gãy xương chứ có phải đùa đâu mà vẫn còn như thế được. Cả lũ sung sướng hú hét ầm ĩ khiến ông bác sĩ phải quay lại làu bàu :”điếc cả tai!”
Một lúc sau nữa thì mấy cô y tá cũng đi ra và nói:
– Cô bé tỉnh rồi đó, các em vào thăm đi!
– Vâng ạ!
Thế là cả lũ khoác vai nhau bước vào. Mi nằm đó, trên chiếc giường màu trắng tinh,mái tóc hoe vàng xõa ra trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng nhợt nhạt. Một bên cánh tay phải bó bột trông đến tội. Nhỏ nhắm hờ mắt vẻ mệt mỏi. Cả lũ chần chừ không biết có nên đến gần không vì sợ nhỏ này lại điên lên mà oánh cho thì chết. Nhỏ này tính khí thất thường lắm, không ai biết được trong cái đầu kia nhỏ đang nghĩ gì đâu.
– Không mau qua đây còn đứng đó! _ nhỏ ra lệnh trong khi mắt vẫn nhắm.
– Ơ.. tôi đi tắm đây, nãy đánh nhau người bẩn quá! _ Ken với Kun tính bài chuồn trước, trông cái điệu bộ nhỏnày như chỉ trực xông vào táng người ta vậy.
– Ấy đến giờ ăn rồi, tôi phải đi… tuýt còi đây! _ Bu cong mông chạy lẹ.
– Na đi lấy đồ ăn cho Mi nha!_bà này cũng chuồn trước.
– Ờ, em nghỉ nha, anh có chút việc! _ Han cười cười.
– Các người… biến hết đi!!! _ Mi từ trên giường quăng hết gối xuống.
“Biết ngay mà!” _ bọn kia nghĩ bụng rồi chuồn lẹ.
Vậy là trong phòng chỉ còn Mi và Kin.
– Sao anh không đi luôn đi! _ Mi khó chịu nói.
– Ơ… tôi… _ Kin lúng túng không biết nói gì.

Định bước đi nhưng không nỡ, muốn quay lại thì không đành, rốt cuộc không biết làm thế nào cả.
Mi thở dài rồi nói:
– Thôi anh ngồi xuống ghế đi!
– Ừ..m..
Kin ngồi xuống cái ghế cạnh giường bệnh. Tự nhiên không khí chùng hẳn xuống, khôngai nói câu gì, cả hai cứ yên lặng như thế cho đến khi Mi hỏi:
– Cô gái hôm trước… là ai thế?? _ hỏi xong câu này Mi mới thấy ân hận, không đâu lại hỏi chuyện riêng tư của người ta.
– Cô gái nào?
– Là cô gái hôm đứng với anh ở đằng sau học viện ấy!_ đã đâm lao thì đành theo lao vậy, Mi ngoảnh mặt đi nơi khác để che giấu khuôn mặt đang dần chuyển sang sắc đỏ
– À, đó là cô gái đã lớn lên bên tôi từ nhỏ, nhà cô ấy ở ngay cạnh nhà tôi.
– Thế à.. _ Mi nói bằng một thứ giọng rất nhẹ, ánh mắt nhìn xa xăm.
Lại không biết nói gì nữa.
Bỗng nhiên…. Rầm….
Cánh cửa phòng y tế bật mở.
Đứng sừng sững trước cửa phòng là Teo, Chen, và Dark, trông thằng nào thằng nấy hung tợn lắm.
– Cút! _ Kin lia đôi mắt sắc lạnh thản nhiên nói.
Bọn hắn vẫn đứng trơ ra, mắt dán vào cô bé đang nằm trên chiếc giường bệnh.
– Tao nói cút! _ Kin gằn từng chữ, hắn sắp sửa lao ra chiến với bọn này trận nữa.
– Khoan đã! _ Teo quắc mắt ra hiệu.
Rồi hắn lạnh lùng tiến đến gần phía Mi nằm, ánh mắt gằn lên những tia màu đỏ.

– Tránh ra! _ Kin quát.
– Tôi sẽ không làm hại cô ấy!_ Teo nói.
Mi ra hiệu cho Kin lùi lại phía sau, rồi Teo vẫn tiếp tục tiến tới chỗ Mi, hắn đi đến sát bên giường bệnh và nhìn Mi chằm chằm. Mi cũng dùng đôi mắt thách thức nhìn lại hắn.
– Tỉ tỉ! _ bất chợt, hắn quỳ mọp xuống bên chiếc giường bệnh làm ai nấy sững sờ há hốc mồm.
Hắn dập đầu đúng ba phát rồi ngước lên, rưng rưng nói:
– Kể từ ngày hôm nay, hãy cho phép đệ gọi tỉ là đại tỉ, được không? Đệ không biết phải nói gì, nhưng đệ chỉ biết rằng, đệ đã rất….đệ rất bối rối khi tỉ cứu đệ.. Tỉ biết đấy… đệ… _ Có vẻ hắn rất khó khăn mới nói được câu này _ đệ cảm ơn tỉ!
Mi ngớ người nghe hết câu hắn nói thì suýt mắc nghẹn. Nhỏ ngây người ra giây lát mà không biết phải nói gì.
– Tỉ, nếu tỉ không coi đệ là đệ thì đệ sẽ quỳ ở đây mãi mãi _ ánh mắt hắn toát lên vẻ kiên định và trung thành.
– Ơ… nhưng.. anh hơn tuổi tôi mà… _ thì ra nãy giờ nhỏ thắc mắc chuyện này.
– Có hề gì, đệ muốn coi tỉ là tỉ tỉ của đệ, mãi mãi…
Nghe xong lời hắn nói, Mi vui lắm, nhỏ không ngờ mình có thể cảm hóa được một con người dữ dằn như thế.
– Ok_ nhỏ nháy mắt cười _ đệ mau đứng dậy đi!
– Ôi tỉ chấp nhận rồi sao? Ôi vui quá! _ hắn reo lên như trẻ con. Rồi quay lại với tên Chen và Dark, hắn nói _ còn không mau quỳ xuống nhận đại tỉ?
– Đại tỉ!!! _ cả hai thằng kia cùng quỳ xuống chống một tay giống Teo, điệu bộ hết sức trung thành.
Khi Mi xông ra cứu Teo Dark cũng ngạc nhiên lắm nên hắn không lạ gì khi Teo hành động thế này. Còn Chen thì lúc đó đi uống trà nóng với Kun nên không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng Teo đã ra lệnh thì làm sao hắn dám không nghe? Thế là một cảnh tượng cực kỳ cảm động đã diễn ra tại phòng y tế.
– Được rồi, đứng lên cả đi mà! _ Mi mỉm cười nói.
– Cảm ơn tỉ tỉ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.