Học Viện Milky Way

Chương 32


Bạn đang đọc Học Viện Milky Way – Chương 32

Chap 32:
Cuộc sống vẫn diễn ra tại học viện Milky Way như thế, và hôm nay, Bu, Na, Ma cũng vào lớp học với niềm hưng phấn kì lạ, chắc tại hôm qua bắt được tội phạm!
– Hi!_ vừa ngồi xuống bàn, con bé Sasa đã giơ tay “Hi!” Bu với nụ cười trên môi làm Bu thấy rùng cả mình.
Mới hôm qua còn tức giận thế mà hôm nay đã tươi cười dễ sợ. Chắc là nhỏ đó biết lỗi rồi chăng? _ Bu nghĩ bụng, nhỏ cũng mỉm cười đáp lễ.
Tiết đầu là tiết Anh Văn do giáo viên bản xứ dạy, đó là Mr.John, một người đàn ông cao lớn tuổi khoảng 40. Ông ta khá là vui tính nhưng lúc đã nổi giận thì cũng vô cùng đáng sợ.
– Stand up! _ giọng chua loét của con nhỏ Sa cất lên đủ để đám học viên giật mình đứng dậy.
– Hello everybody! Sitdown, please!
Mr.John bước vào lớp và nở nụ cười thân thiện.
Buổi học bắt đầu rất sôi nổi và thú vị vì ông John rất thoải mái mà. Bu, Na, Mi đều rất chăm chú học bài. Đang cặm cụi ghi chép, nói đúng hơn là đánh máy thì Bu nghe thấy tiếng gì đó phát ra ở dưới chân mình. Nghĩ đó là tiếng… dép loẹt xoẹt nên Bu cũng không để ý nhiều nữa.
Mr.John vẫn hăng say giảng bài, thỉnh thoảng cả lớp lại bật lên những tràng cười sảng khoái
– Homes a family quote:
“Having somewhere to go is home” ~ “Theres no place like home”
You have a sweet home + You have someone to love = Blessing (=Happiness)
Home is the place where we can relax and be ourselves. Home is the place where we can return weary after a days work and refresh ourselves surrounded by our family_ Mr.John vẫn hào hứng giảng bài.
Chợt có cái gì đó… chuyển động dưới chân Bu, cùng với tiếng gì đó nghe là lạ.
– Ê… Mi với Na có nghe thấy tiếng gì không?_ Bu không khỏi thắc mắc quay sang hỏi hai cô bạn ngồi kế bên.
Nhưng Na, Mi đang đeo tai nghe để nghe bài đọc nên cũng chẳng để ý gì.
Bu liền tháo tai nghe ra để nghe kỹ xem là cái gì thì…..
– Chít… chít… chít….
Bất ngờ một con chuột chạy ra ngay đúng lúc Bu cúi đầu xuống. “Vật thể” đó rất to với bộ lông xám xù lên đủ để một cô bé như Bu phát khiếp.
– Á…á…á…
Bu hét ầm rồi nhảy dựng ra khỏi chỗ của mình, chân dậm huỳnh huỵch xuống đất:
– Đừng có ám tao… đừng có ám tao…
Sa, Li, Nu thấy thế thì cười khúc khích với nhau. Còn cả lớp thì nhìn Bu như nhìn người ngoài hành tinh, hoặc là như một đứa dở hơi mới xổng trại.
– What happened?_ John hơi khó chịu đẩy đẩy gọng kính.
Bu vẫn chưa hết sợ, nhỏ run run nhìn thầy:
– M..o..u..s..e…
– Mouse?_ ông thầy hỏi lại, vẻ nghi ngờ _ where?
Vừa nói, John vừa bước xuống chỗ Bu. Bu sợ sệt chỉ tay xuống gầm bàn:
– Here!
Sau một hồi cúi đầu xuống xem xét cái “mouse” mà Bu nói thì John vẫn chẳng thấy con chuột đó đâu.
– Its not here! _ John nhún vai nói với Bu.
Không thể, sao có thể như thế được? Rõ ràng là có con chuột to bằng cả… cục gạch lù lù ờ đó cơ mà, sao giờ lại biến mất.
– No. Iam sure that it was here. Maybe it runed away, sir! _ Bu đang cố giải thích với John là có thể con chuột đó đã chạy mất rồi.
John liền ngắt lời, vẻ nghiêm nghị hiện lên trên nét mặt:
– Stop! Your story was so interesting! There was a mouse in our classroom, and just only you saw him. You think i will believe you? (Dừng lại, câu chuyện của em hay thật đó, có một con chuột trong lớp chúng ta và chỉ có mình em trông thấy nó, em nghĩ rằng tôi sẽ tin em sao?)
Bu xanh mặt, cả Na và Mi..
cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì thật ra hai chị ý học dốt tiếng Anh nên chẳng hiểu mấy ông bà kia nói cái gì, chỉ biết lắc đầu nhìn nhau.
Bu đang nghĩ cách giải thích thì Mr.John quát lên:
– Get out! _ vừa nói ổng vừa chỉ tay ra cửa.
Bu không biết làm thế nào, đành phải vác mặt, lững thững bước ra, nhưng nhỏ lại thấy có điều gì đó không bình thường. Ngay lập tức nhỏ nhìn về phía Sasa, cô ta đang giơ tay bái bai nhỏ. Chợt nhận ra mọi chuyện, Bu tức run người, nhỏ chỉ muốn đấm cho cô ta một trận.
– Quick!_ Sa nhìn Bu rồi cười đểu.
Hừ, được lắm. Ôm cục tức, nhỏ lặng lẽ bước ra ngoài, nhưng vẫn nói vọng lại với Sa:
– Stupid!
– What???_ ông John cứ tưởng Bu nói mình nên nổi trận lôi đình.
– Oh no, i… _ Bu vội vàng định giải thích.
– Shut up! _ ổng bắt đầu điên lên rồi đấy_ Get out, now!!!!
Híc, không còn cách nào, Bu lại tiếp tục bước đi trong ánh mắt chế giễu của các học viên trong lớp. Nhục, qúa nhục… ôi điên mất!
– Wait! _ bất chợt ông John lên tiếng làm nhỏ mừnh húm, tưởng là ổng tha cho nhỏ.
Bu liền quay lại cười cười với ông thầy.
– Come on! _ ổng ra hiệu.
Bu vui sướng bước lại chỗ ông thầy, tưởng chỉ cần xin lỗi là xong.
– Take it! (cầm lấy!)_ vừa nói, ổng vừa đưa cho nhỏ quyển sách, ý nói nhỏ phải cầm quyển sách đứng giơ hai tay lên trời.

Huhu. Đúng là số bọ xít. Cả lớp được dịp cười um lên còn nhỏ thì mừng hụt, đành lững thững bước ra ngoài, tay cầm quyển sách giơ lên trời. Ôi đúng là mỏi muốn chết!
_ _ _
Cuối cùng thì tiếng trống hết giờ cũng giải thoát nhỏ khỏi hình phạt kia. Lúc này thì cánh tay nhỏ chỉ muốn rụng xuống, rã rời, Na và Mi cũng chỉ biết ái ngại nhìn nhỏ. Bu đau khổ nằm vật xuống bàn. Quay sang nhìn thì bọn Sasa cũng đi đâu mất tiêu rồi.
Giờ Hóa, cả bọn được lên phòng thí nghiệm. Phòng thí nghiệm khá rộng, trên mỗi bàn có bày rất nhiều loại hóa chất gì đó xanh, hồng, đỏ, vàng, tím,…. cùng nhiều đồ dùng thí nghiệm khác nữa, có cả mấy cái tủ to đùng bên trong có nhiều máy móc và thiết bị hiện đại. Đặc biệt hơn là còn có cả chuột bạch để thí nghiệm. Trông thấy lũ chuột bị giam trong lồng mà Bu lại tức điên lên. Hừ, sao ở đâu cũng gặp chuột hết vậy? Nhỏ liền dứ dứ nắm đấm vào mặt lũ chuột:
– Chúng mày cứ chờ đấy, lũ chuột đáng ghét ạ!
Mỗi học viên được khoác trên mình chiếc áo blu trắng trông như của mấy ông bác sĩ vậy, nhìn ai nấy đều ra dáng lắm.
Lớp sẽ phân làm nhiều nhóm để thí nghiệm, lẽ dĩ nhiên là Na, Mi, Bu sẽ ở một nhóm, nhóm kế bên là Sa, Li và Nu.
Đang loay hoay đổ chất này vào chất kia theo hướng dẫn của cô giáo thì Li ở bên cạnh kéo tay Na và nói bằng giọng nhỏ nhẹ:
– Bạn có thể ình mượn lọ HCl được không? Bên của mình hết mất rồi.
– Ừm _ Na suy nghĩ một lúc rồi nhỏ cũng gật đầu và đưa cho Li lọ HCl.
Mi và Bu đang mải làm thí nghiệm nên không để ý chuyện này. Li mượn được một lúc thì cũng đem trả cho Na.
– Xong rồi, cảm ơn bạn nhiều nha!
– Ừm. Không có gì! _ Na tươi cười rồi cầm lấy cái ống nghiệm có chứa HCl.
Xong xuôi, nhỏ đặt cái ống nghiệm vào chỗ cũ. Nhỏ này với Bu không giỏi hóa nên toàn đứng xem Mi làm, Bu hỗ trợ, còn Na thì đứng để hai đứa kia sai vặt thôi, Mi giỏi hóa nhất mà.
– Na! Đưa ống HCl đây!
Nghe Bu nói, Na liền hồn nhiên đưa cái ống nghiệm kia cho Bu. Bu lấy kẹp kẹp cái ống nghiệm lại rồi định cho vào nước. Na chăm chú nhìn, Mi thì đang ghi chép gì đó nên không để ý lắm.
Ghi chép xong, ngẩng lên thì đã thấy Bu sắp đổ cái chất nước vào cái chất ở trong ống nghiệm rồi. Mi giật mình hốt hoảng, giữ lấy tay Bu lại rồi nói:
– Bu làm cái gì vậy? Mi nói là HCl chứ không phải là bột Natri.
Bu vẫn ngơ ngác chưa hiểu gì thì Mi đã giải thích:
– Nước tác dụng với bột natri sẽ gây nổ đó, biết không? Không phân biệt được thế nào là bột và thế nào là dung dịch à?
Bu hoảng sợ bỏ cái ống nghiệm kia xuống rồi lau mồ hôi, chỉ suýt nữa thôi thì…. Nhỏ quay sang trách Na:
– Sao Na lại lấy bột Natri cho Bu hả? Suýt thì chết rồi!
– Ơ… đó là HCl mà… _ Na vẫn ngơ ngác, rõ ràng là nhỏ lấy đúng chỗ rồi mà.
– Haizzz… không giải thích nữa, lần sau chú ý hơn đi! _ Mi càu nhàu một lúc rồi quay ra làm thí nghiệm tiếp.
Na vẫn đang trong trạng thái trên mây. Lúc Li đưa cho Na cái ống nghiệm, Na cũng cảm thấy có gì đó..
khang khác nhưng nhỏ cũng chẳng để ý lắm. Lẽ nào… Nghĩ thế, nhỏ quay sang len lén nhìn Li, Nu, Sa. Nhỏ thấy ba nhỏ đó cũng đang làm thí nghiệm rất nghiêm túc. Thấy thế, Na liền lắc đầu, phủi hết mấy ý nghĩ không tốt vừa rồi đi.
– Không thể nào, bọn họ không đến nỗi xấu xa thế đâu, chắc tại mình nhầm thôi!_ nói rồi, Na nhún vai, quay lại với công việc làm chân sai vặt, nhưng lần này thì cẩn thận hơn.
Sa, Li, Nu đang làm thí nghiệm nhưng thật ra ba nhỏ đang vô cùng tức tối. Tức thật! Suýt thì thành công rồi. Sa tối sầm mặt, nhỏ cứ vùng và vùng vằng, không may lỡ tay làm đổ hai ống dung dịch gì đó vào nhau… và….
…Bùng….
Một tiếng nổ vang lên, nhưng không lớn lắm khiến cả lũ học viên phải quay lại nhìn xem chuyện gì đã xảy ra. Cuối cùng thì chỉ thấy ba khuôn mặt đen xì của ai đó cùng mái tóc dựng ngược hết cả lên, trông vừa đáng thương vừa tức cười.
Lần đầu tiên rơi vào hoàn cảnh dở khóc dở cười này, Sa, Ly, Nu không biết làm gì ngoài việc cảm thấy sợ hãi và tức giận. Ly đã mất đi vẻ hiền lành giả tạo mà thay vào đó, nhỏ quay sang lườm Na bằng ánh mắt đay nghiến và rít lên:
– Na, cô được lắm, rốt cuộc thì cô đã đưa cho tôi lọ gì hả?
Nhưng chưa kịp để Na trả lời thì cô giáo đã xách cổ ba nhỏ đi vì cái tội không thực hiện đúng yêu cầu trong khi cô đã nhắc đi nhắc lại là phải tuyệt đối cẩn thận, may mà vụ nổ này không nguy hiểm đến tính mạng.
Ba nhỏ kia đi rồi mà Na vẫn còn ngơ ngác:
– Ơ… mình đưa nhầm sao? Ô… sao ống HCl lại ở đây nhỉ? Mình nhớ là mình để kia cơ mà!
(Bà này ngây thơ thật)
_ _ _
Giờ giải lao 30 phút, Tin hộc tốc chạy vào nói với Bu:
– Hội trưởng!! Mấy tên mới chuyển đến lại gây sự ở lớp 11ak30 ạ!
– Sao? Lại là bọn hắn!
Bu nhanh chân chạy biến đến lớp 11ak30 xem chuyện gì đã xảy ra. Mấy tên này thật là lắm chuyện mà, cứ như bọn hắn không gây sự thì không chịu được ấy. Bu lôi cả Na và Mi đi cùng, có thêm đồng đội vẫn hơn mà.
Đến nơi, cảnh tượng vẫn lộn xộn như hôm trước, nhân vật chính vẫn là ba tên Teo, Dark và Chen.
Bu vừa hoảng sợ vừa tức giận khi thấy Teo đang bóp cổ một cậu học viên và xách cậu ta lên như xách một con thỏ vậy. Kun và Ken thì đang đối phó với hai tên còn lại nên không ra tay cứu cậu học viên kia được. Mấy học viên khác đứng xem chỉ nhìn nhau chỉ chỏ chứ chẳng ai ra can ngăn cho rách việc.
Trông sắc mặt cậu nam sinh kia thật khó coi, chắc cậu ta đã ngạt thở lằm rồi, chân cứ giãy đành đạch lên. Bu hốt hoảng xông đến, kéo tay Teo lại, mắt nhỏ long lên xen lẫn nỗi sợ hãi:
– Thả cậu ấy ra!
Teo cứ như không nghe thấy lời nhỏ vậy, hắn vẫn tiếp tục bóp cổ cậu học viên kia. Cứ thế này chắc cậu ta tắt thở mất.
– Mau buông ra, không thì đừng trách tôi…
Bu còn chưa nói xong thì Mi đã xông ra, đạp thẳng một phát vào đầu tên Teo, rồi nhỏ phủi chân và khoanh tay đứng nhìn.
– A..a..a..a..a..a
Teo rên oai oái, hắn đưa tay lên ôm đầu, nhờ thế mà cậu học viên kia thoát chết, cậu ta lấy lại hơi thở rồi chạy mất dạng.
– Cô dám… _ Teo giơ nắm đấm lên định đánh Mi nhưng nhỏ cứ vênh mặt lên không sợ gì hết, sẵn sàng đánh trả, điều đó làm hắn tức điên lên.
– Ồ… thì ra lại là mấy cô em sao?_ hắn cười khẩy rồi ngồi thụp xuống một cái ghế với cái điệu bộ vắt chân lên bàn.
Hắn thật là đáng ghét, hắn tưởng hắn là ai chứ? Hừ… Hắn suýt thì cướp đi mạng sống của một người mà còn vênh váo được như thế.

Bu tiến tới, giơ tay định tát cho hắn một phát thì bị tên Dark giữ chặt tay lại. Mi thấy thế liền xông ra định đấm cho Dark một trận. Hắn buông Bu ra và rất nhanh, tránh được cú đấm của Mi. Cả hai định oánh nhau tiếp thì Bu quát lên:
– Thôi đi!
Bị mất hứng, Mi với Dark phụng phịu rồi cũng kiếm một cái ghế ngồi xuống, miệng than vãn:
– Thôi thì thôi, đang hay thì…..
Bu không để ý đến hai người đó nữa mà nhỏ quay sang nói với Teo:
– Tôi cảnh cáo anh, lần sau đừng có gây sự nữa, không thì đừng trách tôi!
Teo cười khẩy, rồi hắn lôi trong túi ra một cái kéo. Bu giật mình tưởng hắn định ra tay “ám sát” nhưng không, hắn tháo giày ra và… cắt móng chân. Hắn không thèm nhìn nhỏ và nói:
– Thì sao? Cô sẽ làm gì được tôi? Tôi cũng nói cho cô biết, đến cả Hiệu trưởng còn không dám động vào bọn tôi đâu. Em còn non và xanh lắm em..
ạ!
Nói rồi, hắn quay sang Chen và ra lệnh:
– Chen đâu, thuốc lá!
Chen nghe thấy liền lon ton chạy ra, lấy trong bao một điếu thuốc và đưa vào mồm Teo.
– Thằng ngu, cắm ngược rồi!_ Teo cáu.
– À.. em quên! _ Chen cười xòa rồi cầm điếu thuốc xoay ngược lại.
– Bật lửa! _ Teo vẫn ra lệnh hết sức ngắn gọn.
– Dạ đây ạ!
Chen rút cái bật lửa trong túi ra nhưng…
– Bật lửa hết ga rồi thưa đại ca.
– Cút ngay cho tao! _ Teo giận dữ suýt thì phang cả cái ghế vào đầu Chen, may mà hắn chạy kịp.
– Không cần bật lửa, có cái này đây rồi! _ Vẫn là tên Dark thông minh lôi ra một bao diêm và quẹt quẹt.
Nhưng Dark cứ quẹt mãi mà diêm chẳng cháy. Lũ học viên đứng che miệng cười. Teo tức quá nhưng thấy mọi người chế giễu hắn, hắn đành chữa ngượng bằng cánh… quăng điếu thuốc đi, nói:
– Không hút thuốc nữa! Hại sức khỏe.
Bu đứng chứng kiến nãy giờ thấy không chịu được thêm nữa, nhỏ lên tiếng:
– Các anh muốn gì? Chơi cà carô hay vật tay?
Ba tên đó mới nghe thấy thế thì xanh mặt lại. Không, lần này phải sáng suốt, không thể chơi mấy trò đó được. Quá tam ba bận, lần này mà còn thua thì bọn hắn đúng là mất hết cả thể diện của phái nam nhi. Cả ba tên nhìn nhau rồi quyết định chụm đầu vào hội ý.
2 phút sau.
Bọn hắn quay ra, miệng cười gian gian.
– Các anh muốn chơi gì cứ nói, nhưng với điều kiện, nếu thua thì từ nay các anh không được gây sự nữa, nếu các anh không giữ lời hứa thì các anh là một lũ hèn, sẽ bị cả cái học viện này khinh bỉ _ Bu nói một tràng dài, nói xong nhỏ còn phải nghỉ một lát để lấy sức.
Bị đánh trúng lòng tự trọng của phái nam nhi, ba tên đó đồng loạt nhổ nước bọt đánh toẹt rồi nói:
– Ta đây nam tử hán đại trượng phu, đã nói lời là giữ lời, chỉ cần cô em thắng được bọn ta lần này thì bọn ta thề sẽ không gây sự nữa.
– OK. Chơi gì nào?_ Bu có vẻ đã phấn khởi hơn, ít ra thì vẫn còn tia hi vọng nếu thắng bọn hắn.
– Bài!
Chen nói rồi hắn tung bộ bài tên không trung như trong phim mấy cao thủ chơi bài vẫn làm, có điều…. toàn bắt hụt. Sau đó hắn lại phải cúi xuống nhặt từng lá bài.
– Thế nào? Chơi chứ? _ Dark hất hàm hỏi Bu.
Chết cha. Bọn hắn chọn đúng cái không phải “chuyên môn” của Bu. Nhỏ có biết chơi bài đâu, chơi toàn thua thôi à, mà nhỏ cũng chỉ biết chơi mỗi trò tiến lên. Làm thế nào đây? Không lẽ chịu thua sao? Nhỏ toát mồ hôi.
– Sao? Sợ rối à? _ Teo hỏi đầy thách thức, hắn đã cắt móng chân xong và đang xoay xoay cái kéo trên tay.
Bu dồn hết IQ vào bộ não (chứ không thì dồn vào đâu (_ _”) ) và cuối cùng nhỏ cũng nghĩ ra cách.
Lấy giọng nghiêm nghị, nhỏ nói:
– Hôm nay tôi hơi mệt!
Nghe thấu Bu nói thế thì ba tên kia phá ra cười sằng sặc.
– Haha.. này cô em, đừng lấy lí do củ chuối như thế, nếu cô em sợ thì cứ nói ra. Thôi, đã vậy thì không chơi nữa, từ bây giờ bọn anh làm gì thì cũng đừng can thiệp vào.
Bu trợn mắt lên nói:
– Hôm nay tôi mệt thật, nhưng không có nghĩa là không chơi, tôi có thể bảo bạn tôi chơi hộ, được chứ?
Cái người mà Bu nói đến không ai khác chính là Na. Nhỏ này thuy ngây thơ hiền thục nhưng mà lại là vua bài trong lớp. Không hiểu sao nhỏ rất có duyên với bài, chia bài lúc nào nhỏ cũng nhận được bài cực đỏ. Chơi tiến lên thì một phát ba con 2, chơi phỏm thì ù luôn ngay từ lúc chia, còn chơi tấn thì lúc nào cũng có Át chủ. Haiz… đỏ bạc thì đen tình mà. Nói tóm lại là Na đã ra tay thì gạo xay ra cám.
Ba tên kia thấy Bu nói thế thì thận trọng hỏi:
– Bạn cô… là con trai hay con gái?
– Con gái.
Ba tên nhìn nhau, cười một điệu rất “dê”, rồi gật đấu cái rụp, không quên nói thêm:
– Thua sẽ phải cởi áo!
Na bị Bu và Mi đẩy ra “sàn đấu”. Nhỏ đỏ mặt, run run nói:

– Na sợ lắm, Na không chơi đâu.
Mi thấy Na nhụt chí liền nắm chặt vai Na, nhìn thẳng vào mắt rồi nói bằng giọng kiên quyết:
– Chúng ta là ai? Là học viên của học viện Milky Way, phải dũng cảm lên chứ.
Na vẫn lắc đầu, rơm rớm nước mắt. Mi vẫn không buông tha:
– Na, hãy nhìn xem_ Mi chỉ tay về phía Kun, hắn cũng đang nhìn Na bằng ánh mắt khó hiểu _ Na phải chứng minh cho hắn thấy Na không dễ đối phó chứ, cứ coi mấy tên kia như là tên Kun là được.
Na nghe thế thì quyết tâm ngùn ngụt, gật đầu vén áo bước ra đấu trường. Mi và Bu đập tay nhau “Yeah”, miệng cười sung sướng.
…Tuýt…
Trận đấu bắt đầu!!!
15 phút..
sau.
– Tao cấm mày khóc _ Lần này, Dark không cho Chen cơ hội để khóc nữa mà hắn bịt ngay miệng Chen lại.
Tan học, về đến KTX, Teo điên lên đạp cửa cái rầm rồi xông vào phòng, hắn hét lên:
– Tao điên mất… Sao có thể… Sao chơi đủ trò mà không thắng được con nhỏ đó ván nào…. Tức… tức quá….
Dark và Chen cũng thở dài:
– Haizzzz… lại một lần nữa không được xem cởi áo…
Teo vẫn chưa hết tức. Hắn muốn đập, muốn quăng, muốn phá cái gì đó. Nhưng nhìn quanh trong phòng cái gì cũng đắt tiền, hắn không dám đập. À. Kia rồi, quăng cuốn sách thì chắc không vỡ được. Hắn điên tiết phi ngay cuốn sách xuống dưới sàn với lực vô cùng, vô cùng mạnhm Nào ngờ, trong cuốn sách đó lại kẹp cái đồng hồ hắn mới mua, thế là vỡ tan!
Hắn gào lên:
– HÃY ĐỢI ĐẤY!!!!!
_ _ _
Tuy chỉ mới quen nhau nhưng bây giờ, Han đã có một chỗ đứng nhất định trong lòng của bộ ba Mi, Bu và Na. Ba cô nhóc cứ bám riết lấy Han mà nũng nịu, coi Han như anh hai vậy, đặc biệt là Na, cô bé có vẻ quý Han lắm.
Điển hình như trong giờ ăn trưa bây giờ, cả bốn lại ngồi cùng bàn với nhau. Han ngồi cạnh Bu, đang tính gắp cho Bu miếng trứng thì chợt Na và Mi nháy mắt nhau, phải rồi, phải ngăn chặn “đôi” này mới được. Na liền nhõng nhẽo:
– Anh Hannnnn…..
– Hử?_ Han quay sang cười cười.
Còn Mi thì ngay lập tức gắp miếng trứng ở bát của Bu sang bát mình.
– Nè, làm gì vậy?_ Bu tức xì khói.
Mi nhồm nhoàm ăn, không thèm quan tâm đến lời Bu nói.
Thế là thế nào? Tự dưng đi cướp đồ ăn của người khác. Bu hằm hằm mặt định xông vào cho Mi một trận thì Han đã xoa đầu nhỏ rồi cười cười:
– Không sao, để anh gắp cho em miếng khác. ^____^
“Ôi, anh ấy cười dễ thương quá đi *____,*” Bu ngơ ngẩn mấy giây nhìn Han.
– Chà, em thèm ăn đến vậy sao? Nước miếng chảy ra rồi kìa. _ vừa nói Han vừa lấy khăn lau miệng cho Bu khiến nhỏ đỏ hết cả mặt, hix, lần sau phải bỏ cái tật thấy trai đẹp là chảy nước miếng mới được.
Na, Mi không ngờ lại làm cho đôi trẻ thân mật nhau hơn. Lúc Han chuẩn bị gắp cho Bu miếng trứng khác thì Mi gắt lên:
– Bu không có tay à? Sao cứ để người khác gắp cho hoài vậy? _ nhỏ nhăn nhó nói như bà cụ non.
Bu tưởng nhỏ ghen với mình nên cười tít mắt sung sướng. Nhưng chưa cười được bao lâu thì nhỏ lập tức bị kéo ra khỏi ghế bởi bàn tay của Mi và Na.
– Bu sang ghế bên kia ngồi đi! Để Mi ngồi đây!_ Mi vừa tích cực kéo áo Bu vừa nói.
– Nè… Mi chơi bẩn nhá, chỗ này phải để Na ngồi chứ! _ Na cũng gằm ghè nhìn Mi.
Bu chả hiểu gì, tự dưng đang ăn mà bị hai con nhỏ dở hơi này phá khiến nhỏ bực cả mình, định oánh nhau với hai con bạn “dại trai”, nhưng chợt nghĩ phải giữ hình tượng Hội trưởng của mình, đành cắn răng sang ghế bên ngồi.
Nhưng sau khi Bu “ra đi” thì cuộc chiến tranh chỗ vẫn tiếp tục, khiến Han phải can ngăn:
– Dừng tay nào các em, ngồi chỗ nào mà chẳng như nhau!
Hai đứa đang cãi nhau nên đang sôi máu, chả để ý gì đến xung quanh, Mi và Na cùng quát:
– Như nhau cái đầu anh ý!!!_ rồi lại đánh nhau tiếp.
– Mi quá đáng vừa thôi nhá, chỗ này đáng ra phải dành cho Na từ đầu chứ.
– Nè ai bảo thế hả? Anh Han thích Mi ngồi cạnh cơ……
– Na chứ.
– Mi chứ……
-@;)-~/:、;^-9;/_-|*’&‘>|…
Han đành thở dài, nhấc ghế lên chuyển sang ngồi cạnh Bu. Cả hai mỉm cười nhìn nhau rồi tiếp tục gắp cho nhau ăn. Còn hai cô nàng kia thì mải đánh nhau quá quên cả việc chính luôn. (_ _”)
Kế hoạch 1: Thất bại.
Sau một hồi đánh nhau sưng đầu mẻ trán, cả hai đang lườm nguýt nhau thì quay ra đã thấy đôi trẻ vẫn đang tíu tít ăn uống vui vẻ bên nhau rồi. Hai cô nàng giật mình rồi lại ngoảnh mặt nhìn nhau, gật đầu lộ rõ vẻ quyết tâm, lần này không thể hành động thiếu suy nghĩ như vậy được.
Ăn xong, Han bảo đi mua đồ ăn vặt cho cả bọn. Ba nhỏ gật đầu cười sung sướng. Còn lại ba đứa ngồi một bàn, Na, Mi ngồi một bên, Bu ngồi bên đối diện, hai bên gườm gườm nhìn nhau, cả hai bên đều đang suy nghĩ rất mông lung.
Bu: “Ghen chứ gì, hô hô anh Han quý mình nhất mờ” _ khoái trí.
Na, Mi: “Bu ngố, cứ thế này thì hai người đó sớm muộn gì cũng thích nhau thôi, phải ngăn cản mới được.”
Han trở lại ghế ngồi bên cạnh Bu, mang theo nhiều đồ ăn vặt: bim bim, nước giải khát, kẹo mút,… Định ngồi cạnh Bu nhưng bắt gặp ánh mắt ăn tươi nuốt sống của Mi và Na nên đành ngồi cách Bu ra một ghế, lúc đó hai cô nàng kia mới..
gật đầu mỉm cười. Còn Bu thì thấy hơi hụt hẫng trong lòng, tại sao anh ấy không ngồi cạnh mình chứ?
Không khí bất thường mang đầy mùi binh đao khiến Han rùng mình phải lên tiếng trước.
– Hì hì… các em mau ăn đi!
– Vâng ạ! _ cả ba giật mình cười trừ ^____^
Bu đang định với tay lấy cái kẹo mút nhưng vì gói kẹo để xa nên Bu không với được, thấy thế, Han liền lấy giúp Bu rồi tươi cười chìa ra cây kẹo:
– Cho em nè!
Bu sung sướng đón lấy. Kẹo mút hình trái tim ặc ặc… Bu hoa cả mắt cứ nhìn cây kẹo. Thực ra gói kẹo có rất nhiều hình khác nhau nhưng Han tình cờ bốc được cây kẹo hình trái tim chứ không phải cố tình gì, nhưng điều đó lại khiến ba cô bé kia suy nghĩ nhiều. “Không lẽ anh Han thích Bu?” _ Mi và Na nhíu mày, quyết định cướp cái kẹo từ tay Bu. Mi rướn người ra rồi giật lấy.
Nhưng Bu giữ chặt quá khiến Mi không giật được. Cả hai cứ giằng co cái kẹo đáng thương. Na thấy Mi như thế liền chung tay góp vui, nhưng nhỏ lại kéo cái kẹo về phía mình chứ chẳng giúp gì được Mi.
– Buông ra! _ Mi nói

– Không buông! _ Bu gân cổ.
– Của Na! _ Na cũng xen vào.
– Còn đầy kẹo kia kìa sao hai người lại cướp của tui? _ Bu ức chế nói.
Xem ra tình hình sẽ còn căng thẳng nếu Han không lên tiếng:
– Anh lấy ỗi đứa một cái là được chứ gì?
Nói xong, Han cầm lên hai cái kẹo chìa cho Mi và Na. “Sao lại là hình tròn và hình ngôi sao mà không phải hình trái tim?” _ Mi và Na nghi ngờ nhìn Han.
– Không, em thích cái này! _ cả ba đều nói.
Han thật sự bối rối, cậu chẳng hiểu cái kẹo đó khác nhau ở chỗ nào. Cậu đành giả bộ thở dài:
– Các em mà không thôi đi thì từ lần sau anh sẽ không ăn cùng các em nữa đâu, không mua quà cho các em nữa.
Nghe thế, cả ba nhỏ đều thấy mềm lòng, nhưng ai nấy vẫn giữ khư khư cây kẹo, không chịu buông ra.
– Mi, Na, sao các em cứ tranh của Bu vậy? Anh không chơi với các em nữa_ Han nói rồi định bỏ đi.
Na và Mi nghe thế thì vội vàng buông tay ra, cười hì hì, kéo Han ngồi lại. Han lúc đó mới ngồi xuống, còn Bu thì bảo toàn được cái kẹo hình trái tim. Nhưng nhỏ không ăn ngay mà cứ ngồi ngắm cây kẹo và cười cười.
“Anh Han lại còn bênh Bu nữa kìa!” _ Mi và Na lại quay ra nhìn nhau với ánh mắt nghi ngờ.
Kế hoạch 2: thất bại.
_ _ _
Ở một cái bàn bên góc khác.
Ken, Kun và Kin đã trông thấy tất cả những diễn biến của sự việc vừa rồi. Đáng ra hôm nay bọn hắn sẽ bắt mấy con nhỏ kia phục vụ trong giờ ăn nhưng biết chắc rằng mấy con nhỏ ghê gớm đó sẽ chẳng để yên, không thu được lợi lộc gì mà có khi còn sứt đầu mẻ trán thêm ấy chứ. Thế nên mới không bắt mấy con nhỏ đó làm phục vụ nữa.
Nhưng chẳng hiểu sao nhìn thấy mấy con nhỏ đó tranh nhau “anh Han yêu quý” mà bọn hắn thấy khó chịu, tất nhiên là trừ Kin ra. Đẹp trai ư? Tất nhiên là bọn hắn đẹp hơn rồi. Học giỏi ư? Bọn hắn cũng đâu có kém ai? Thế mà cái thằng Han đó lại được mấy con nhóc kia tranh như tranh của quý vậy, còn đối với bọn hắn thì suốt ngày đấm với đá. Tự đem ra so sánh một hồi, cuối cùng là bọn hắn từ khó chịu chuyển sang giai đoạn tức giận. Hừ… sao cái thằng Han đó lại hơn hẳn bọn hắn vậy nè. Muốn sang cái bàn bên kia gây sự một trận nhưng chẳng kiếm được lý do nào, đành ngồi ôm hận tức tối mà lườm nguýt về phía bên kia.
Ở bàn của Han, Bu, Na, Mi.
Bây giờ trên miệng mỗi người là một cái kẹo mút. Nhưng Bu đã lấy cái khác ngồi mút còn cái kia thì nhỏ giữ làm “kỉ niệm”, điều này làm Na và Mi càng thêm nghi ngờ về mối quan hệ giữa Han và Bu.
– Anh Han có anh chị em gì không?
Thấy Bu và Han cười nói vui vẻ với nhau, Mi đành nói xen vào. Mặt Han thoáng chút buồn, nhưng rất nhanh cậu lại lấy lại nụ cười cố hữu trên môi và nói:
– Không, anh là con một.
– Ồ, sao giống em vậy nè! _ Bu cười híp mắt với Han, vậy là nhỏ đã biết thêm một điểm tương đồng nữa giữa Han với nhỏ.
Thế là Bu lại quay sang Han buôn đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, nào là nếu có thì anh thích có em hay có anh chị, anh thích em trai hay em gái, anh có thấy buồn không….. bla bla bla….
Vậy là kế hoạch 3 cũng thất bại thảm hại, không đâu lại gợi chuyện để cái miệng Bu có dịp hoạt động hết công suất. Na và Mi chỉ biết lắc đầu thở dài nhìn nhau.
Nói nhiều quá khiến Bu khô hết cả cổ. Nhỏ tiện tay với lấy chai nước giải khát để uống, nhưng vặn mãi mà cái nắp nó chặt quá, vặn không ra, thế là..
Han lại một lần nữa vặn giúp Bu, trong khi Mi và Na thì méo cả mặt.
Bu cười tươi nhận lấy chai nước từ tay Han, nhưng chưa kịp uống thì…. Xoẹt… có ai đó đi qua va và Bu khiến chai nước đổ lênh láng xuống đất, đổ lên cả áo Bu.
– Ya… sorry nha, mình không cố ý… hì hì,..
Ngẩng mặt lên thì hóa ra lại là Lily và Nunu, Sasa không đi cùng bọn chúng vì nhỏ đó bị phạt không được xuống canteen mà. Ngoài hai nhỏ đó còn có Teo, Chen, Dark đi cùng, ba tên đó còn cười đểu rồi hiên ngang bước qua, chắc bọn chúng cũng vừa ăn xong.
– Mấy người không có mắt à?
Chưa để Bu phản ứng, Mi đã ra tay mắng giúp Bu, dám động vào bạn nhỏ sao? (hồi nãy còn cãi nhau ầm ĩ).
Đáp lại lời Mi, bọn chúng chỉ cười hô hố rồi Nu chỉ vào mắt mình và nói:
– Mắt cô có vấn đề sao? Không nhìn thấy cái gì đây à mà còn hỏi.
Mi cười khẩy:
– Hờ… tôi tưởng đó là hai cái đèn pin lắp trên trán cô.
– Cô…
Nu tức tím mặt, hai bên gằm ghè nhau dữ dội. Bu thì vẫn đang còn chưa hết ngỡ ngàng bởi nguyên chai nước lạnh đổ vào người khiến nhỏ rùng mình, cơ thể lạnh toát. Thấy tình th không mấy tốt đẹp, Han liền đứng ra giải quyết:
– Thôi…. Mi, em đừng gây chuyện nữa… dù gì thì người ta cũng xin lỗi rồi.
Mi đập bàn cái rầm làm cả bọn giật bắn mình bởi hành động quá khích:
– Xin lỗi kiểu đó mà được à?
– Mi… Mi… bớt giận…bớt giận…
Na lấy cái quạt giấy ở đâu ra quạt quạt vào mặt Mi, còn Han thì ra hiệu cho Mi bằng mắt ý nói Mi hãy nhịn đi. Na còn nhét ngay mấy miếng bim bim vào mồm Mi để nhỏ không nói được nữa.
– Thôi, chúng ta đi, đứng đây làm gì cho bẩn mắt.
Buông lại một câu mỉa mai, cả bọn kia lũ lượt kéo nhau đi, tên Chen còn nhanh tay cuỗm đi mấy gói bim bim to đùng rồi cười hề hề. Mi bị Na nhét bim bim vào mồm nên không chửi được nhưng nhỏ suýt thì nghẹn chết!
Han quay sang hỏi Bu:
– Em có sao không?
Rồi cậu lấy giấy giúp Bu lau áo.
– Em không sao.
“Anh ấy quan tâm đến mình kìa” Thích thú với suy nghĩ vừa rồi, Bu hào hứng cúi xuống nhặt lên chiếc vỏ chai trống không đem đi vứt mà lòng không hề oán trách lũ người kia tẹo nào.
Nhưng lúc Bu cúi người xuống nhặt, cái cổ áo trễ xuống, để lộ ra một vết sẹo không lớn nhưng dài, màu trắng nhờ nhờ. Han ngồi kế bên nên đã trông thấy (trời ổng cứ nhìn cali gì vậy nè)…. Và trong khoảnh khắc, cậu chợt sững lại…. Người cậu cứng đờ như hóa đá… Tim cậu bỗng đập mạnh một cách kì lạ. Bu, cuối cùng thì anh cũng tìm ra em rồi. Cậu vui sướng đến quên cả mình đang ở đâu, đang làm gì. Cậu kéo Bu lên rồi ôm chầm lấy nhỏ, xiết chặt. Bu, em có biết anh đã tìm em lâu lắm không? Cuối cùng thì em cũng xuất hiện, từ lần đầu tiên gặp em anh đã thấy em rất giống mẹ anh rồi, giống cả đứa bé gái 4 tuổi trong bức ảnh mẹ đưa cho anh… Anh đã không phụ lòng bố mẹ rồi… Anh đã tìm được em..
Han ngây ngất trong niềm hạnh phúc. Cậu không biết rằng có rất nhiều con mắt kinh ngạc đang nhìn cậu.
Na tròn mắt nhìn, Mi nghẹn bim bim, Bu run run người khi bỗng dưng bị ôm, đây là người con trai thứ hai sau bố nhỏ ôm nhỏ. Còn một người nữa, đó là Ken. Hắn nắm chặt tay khi nhìn thấy cái cảnh đó. Khó chịu. Hắn thật sự thấy khó chịu. Không nói không rằng, hắn đập bàn một cái rồi đứng lên bỏ đi. Kun lắc đầu:
– Thằng này lại làm sao rồi!
Bỗng điện thoại của Han rung lên trong túi quần. Cậu vội buông Bu ra và nghe máy trong khi Bu vẫn chưa hết đỏ mặt.
– Alô con nghe đây bố! _ giọng Han không giấu nổi sự vui mừng.
Nhưng niềm vui đó đã tắt ngay sau khi cậu nghe điện thoại. Buông lơi chiếc điện thoại xuống, cậu vội chạy luôn đi một cách hốt hoảng.
Bu, Na, Mi vẫn chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ kịp “Ơ….. ơ….” mấy tiếng thì bóng Han đã đi xa mất rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.