Học Viện Milky Way

Chương 22


Bạn đang đọc Học Viện Milky Way – Chương 22

Chap 22:
1 tiếng sau…
Bu tỉnh dậy, dụi dụi mắt. Đây là phòng y tế?
Không phải nhà vệ sinh sao? Đã hết đau bụng nhưng đầu óc vẫn còn mông lung lắm. Đáng ra là nhỏ phải bị tào tháo đuổi nhưng vì thuốc xổ này đã… hết hạn, nên chả hiểu nó lại thành ra thế này.
– Khỏi chưa? – Na mỉm cười.
– Bu chưa chết à? – Bu dụi mắt một lần nữa để nhìn hai con bạn.
Mi dúi đầu Bu một cái rồi nói:
– Sắp 2h rồi đó, Bu có muốn đi học không?
_ _ _
*Tuýt*
Lại tiếng còi chói tai vang lên, các học viên lại lũ lượt trở về lớp học.
Từng tiết học trôi qua thật là thú vị, cái gì cũng dùng bằng laptop hết trơn á, thích thật. Bu vươn vai khi buổi học chiều đã kết thúc.
Chợt nhớ ra mình còn phải đi lau sân bóng rổ, Bu vẫy tay chào Na và Mi:
– Thôi bye nha, Bu có việc rồi, Mi, Na về trước đi.
Nói rồi, Bu chạy vụt đi. Mi kéo lại nói:
– Về chuyện vừa nãy Mi nói với Bu, Bu phải cẩn thận đó…. tên đó thật sự rất đáng ngờ…
– Ừm.. Bu biết rồi! – Bu trả lời, giọng buồn buồn.
– Còn nữa, Bu không thấy trong giờ học, ánh mắt của Sasa nhìn chúng ta rất không bình thường sao? (Sa và Li học cùng lớp với ba người)
– Thôi..
quên chuyện đó đi! – Bu thật sự không thích nhắc đến chuyện này.
– Hay tốt nhất là để Na và Mi đi cùng cho an toàn! – Na cố thuyết phục.
– Không, Bu muốn yên tĩnh một lúc.
Nói rồi, nhỏ quay bước đi. Mi và Na lắc đầu. Thật ra, cả hai không biết rằng Bu đang buồn lắm, buồn khi nghe chính Ken là người đã hại Bu “mình không ngờ anh ta lại là người như vậy”
_ _ _
Sân bóng rổ chẳng có ai ngoài Bu đang đẩy những mánh chổi lau lên cái sàn trơn tuột và “to tổ chảng” =___=
Đang lau, trong đầu Bu chỉ hiện lên câu nói của Mi, khó chịu quá đi! Phải gạt sang một bên mới được. Bỗng nghe thấy tiếng bước chân đến, Bu quay lại, là Han.
Han tiến tới gần Bu, trên người cậu mặc bộ quần áo bóng rổ, quần đùi và áo ba lỗ, trên tay cầm một quả bóng rổ xoay xoay.
– Hây, lại gặp bạn ở đây rồi!

Han nói, tay đập đập quả bóng xuống sàn.
Bu dừng lau, nhìn Han hơi ngạc nhiên:
– Bạn biết chơi bóng rổ hả?
Han bật cười nghĩ thầm “Nhóc ngây thơ thật đó”
– Ừm, mà anh hơn tuổi em đấy, anh học lớp 11. Em muốn chơi không?
Han nói nhưng không nhìn Bu, mà cậu xoay người và khẽ ném một cái. Ở khoảng cách 7 mét, quả bóng bay vào không trung rồi rơi tõm vào rổ.
– Oa, giỏi quá, Bu cũng muốn chơi ^___^
Bu bỏ cây lau nhà xuống, cầm lấy quả bóng và bắt chước Han tung một cái.
*Víu*
– Vào rồi… Oh yeah…
Bu sung sướng hét ầm lên làm Han bật cười:
– Ngốc, quả bóng chui từ dưới lên mà, đâu gọi là vào đâu.
– Ủa, vậy hả? – tiếc nuối, mặt phịu xuống T___T
– Không sao, để anh dạy em ^____^
Han mỉm cười để lộ ra chiếc răng khểnh trông đến là duyên, Bu nhìn Han cười mà khóe miệng nhỏ xinh cũng bất giác cong lên.
– Anh Han cười đẹp thật đó! – nhỏ vừa nói vừa nhìn Han không chớp mắt.
Han hơi bất ngờ vì câu nói rất tự nhiên của nhỏ, cậu đưa tay xoa xoa mái tóc mềm của nhỏ và nói:
– Em hay thật đó. Nào, giờ Bu có muốn chơi bóng rổ cùng anh không?
– Tất nhiên rồi… hì hì…
Han đưa lại quả bóng cho Bu. Một cách chăm chút và thân thiết, cậu đặt tay mình lên tay Bu, chỉnh cho nó giữ quả bóng đúng tư thế.
– Em mới chơi bóng lần đầu hả?
– Vâng ạ! – Bu trả lời.
Thật ra hồi ở trường cấp hai tiết thể dục cũng có ném bóng rổ nhưng mà những tiết đó cả Bu, Na và Mi đều trốn tiết, lười vận động mà, tự dưng hôm nay thấy Han chơi giỏi quá nên Bu nổi hứng thôi. Han nói Bu mới chơi lần đầu nên nhỏ cảm thấy ngại ngại, Han chơi siêu thế mà nhỏ thì…. chậc chậc… thế là mặt nhỏ hơi đỏ lên. Han tưởng Na xấu hổ vì cậu cầm tay nhỏ, vội buông ra và nói:
– Ừm, em mới chơi lần đầu thì học cách ném bóng vào rổ trước nhé. Đầu tiên, em phải hiểu Shoot bóng (ném rổ) là yếu tố quan trọng khi chơi bóng rổ .Vì đó là cách duy nhất để ghi điểm,mà ghi điểm thì mới quyết định việc thắng thua của 1 trận đấu, có nhiều cách ghi điểm như lên rổ, ném tự do, và nhảy ném. Hôm nay anh sẽ dạy em cách nhảy ném cơ bản nhé!
– Vâng ạ! – nhỏ lại cười tươi.
– Trước tiên shoot em phải có 1 tư thế chuẩn bi shoot tốt nhất. Đứng 2 chân ngang vai , khụy gối. Giữ banh trước ngực và chuẩn bị shoot.
Han vừa nói vừa làm động tác.

– Như thế này, hiểu chưa? – Han quay sang nhìn Bu.
Bu gật gật đầu ra chiều hiểu lắm. Nhưng thật ra, nhỏ đang chăm chú nhìn Han “Trời… anh ấy làm động tác đẹp dã man”
– Sau đó, đưa bóng từ ngực lên cao và giữ cho tay không cầm bóng nằm dưới bóng. Lúc đó các ngón tay của tay cầm bóng phải đặt ở phía trên quả bóng. Em làm theo đi. Ồ, không phải, phải như thế này này.
Han lại tiến đến và chỉnh từng ngón tay Bu.
– À… vâng… hihi… em hiểu rồi.
– Nhảy lên và đẩy bóng về phía rổ. Khi bóng rời khỏi tay em vẫn phải giữ tư thế cổ tay ngoắc bóng 1 cách cố định, đừng vội kéo tay xuống liền vì như thế sẽ không đảm bảo độ chính xác cho đường bóng vào rổ. Nào, em ném thử đi!
Giờ Bu đã đứng đúng tư thế (Han uốn mãi mới được). Nhỏ hơi rướng người lên…. và ném…
Không thể tin được, Bu nhắm mắt nhắm mũi ném mà quả bóng… bật lại đằng sau và đâm thẳng vào mũi Han với một lực đủ mạnh để làm cái mũi xinh đẹp của Han chảy máu.
– Á… – Han khẽ kêu lên.
Bu vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra (nhắm tịt mắt mà), nhỏ quay lại thì thấy Han đang ôm mũi ngồi bệt dưới đất.
– Bu ném trúng không vậy? – nhỏ tròn mắt hỏi Han.
Han nhăn nhó trả lời mà cũng phải bật cười:
– Trúng, trúng mặt anh đây nè T___T
– Oái.
Bu la lên rồi nhỏ xồng..
xộc tới chỗ Han ngồi, miệng không ngừng xin lỗi rối rít.
– Anh Han ơi Bu xin lỗi… Bu không cố ý đâu… Anh có đau lắm không?
Nhỏ vừa nói vừa… thổi phù phù vào mặt Han (trời chảy máu mà bà ý thổi) miệng nói:
– Hết đau chưa?
– Ư..m… chưa… – Thật ra chảy có tí máu, nó đã ngừng chảy và Han thì cũng đỡ đau rồi nhưng mà Han làm bộ trêu nhỏ một tí ấy mà.
– Thổi tiếp vậy! – Bu nói và tiếp tục thổi phù phù…
Han chợt thấy tim mình đập rộn lên… khoảng cách này… gần quá.. cái miệng nhỏ cứ tru lên rồi thổi thổi… Cậu vội quay đi
– Thôi, anh hết đau rồi, mình tập tiếp đi! – Han xua tay và đứng dậy.
“Hehe… mình giỏi thật.. mình chỉ thổi mấy cái mà anh ý hết đau luôn” nhỏ nghĩ thầm (tưởng bở).
– Mình chơi tiếp đi! – Bu bắt đầu hăng máu, nhỏ cầm quả bóng vẻ hùng hổ lắm.
Han nhớ đến cái mũi tội nghiệp của mình liền tránh xa nhỏ năm bước, tốt nhất là nên tránh xa… càng xa càng tốt.

_ _ _
Mi và Na tung tăng đi trên dãy hành lang tiến đến phòng 333. Na nghoe nguẩy chiếc chìa khóa trên tay. Cả hai đang đi thì khựng lại. Ken đang đứng trước cửa phòng hai nhỏ, mắt đang nhìn xuống sân trường và tay thì đút túi quần.
– Anh đến đây làm gì? – Mi sẵn có thành kiến với Ken nên hỏi không mấy lịch sự cho lắm. Ken đang nhìn xuống ban công thì chuyển ánh mắt qua nhìn Na và Mi, nói:
– Bu đâu?
“Á à.. tính kiếm bạn tôi gây sự hả?” – Mi nghĩ thầm và nghiến răng ken két. Nhỏ không thèm đáp mà quay sang bải với Na:
– Mở cửa đi!
– À… ừ… – Na hơi bối rối cho chìa khóa vào ổ.
Ken bắt đầu thấy nóng mặt. Nhỏ đó dám bơ cậu mới sợ chứ.
– Tôi hỏi Bu đâu? – Ken hỏi lại, giọng đã gằn xuống hơn.
Nguyên là cậu vừa đi học về liền nhớ ra là con nhỏ Bu đã hứa làm ôsin cho cậu mà giờ này vẫn chưa thấy mặt mũi đâu nên chạy ngay đi tìm. Đứng cửa phòng mãi cuối cùng ba nhỏ đó cũng về nhưng lại không thấy Bu, ấy thế mà lại còn bị bơ nữa chứ, tức chết đi được.
“Anh nghĩ là tôi ngu ngốc nói cho anh biết sao? Đừng mơ” Mi nghĩ bụng rồi định đi vào phòng.
– Ơ… Bu lau sân bóng rổ ý. – Na khờ tưởng rằng Mi không nghe thấy lời Ken hỏi nên… trả lời hộ bạn.
– Ấy! – Mi vội lấy tay bịt mồm Na, nhưng quá muộn, Ken đã nghe thấy.
– Thế à? Cảm ơn! – Ken nhếch mép cười rồi bỏ đi.
Mi tức giận nhìn theo, rồi dúi đầu Na:
– Na khờ quá đi! Sao Na lại nói cho hắn biết chứ? Nhỡ hắn lại đi hại Bu thì sao?
Na chợt giật mình rồi tự cốc đầu mình:
– Ừ nhỉ… giờ… phải làm sao? Oái… đi đâu đấy?
– Đi theo chứ còn sao nữa?
Mi nói rồi kéo Na chạy xuống cầu thang.
_ _ _
– Phù…. mệt quá!
Bu và Han cả hai đều thở phì phò, ngồi trên chiếc ghế băng trong sân bóng rổ. Trên tay mỗi người là một lon nước giải khát, người ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi, tóc cũng bết cả lại.
– Mệt không em? – Han quay ra hỏi thân mật.
Bu cũng nhìn Han và cười hì hì.
– Mệt.. nhưng mà vui. Hihi…
Cả hai cùng bật cười vui vẻ. Bu lấy tay bật nắp lon nước…
*Phụt*
Lon nước ngọt có ga bật lên và nó… phụt thẳng vào mặt Han…
– Ối…! – cả Han và Bu cùng kêu lên.
Nước theo giọt nhỏ tong tỏng xuống tóc, xuống trán, xuống cổ, rồi xuống áo Han… Giờ thì cậu đã thật sự tin rằng… ở gần Bu là… khá nguy hiểm.

Tuy cảm thấy có lỗi lắm nhưng nhìn cái mặt Han lúc này thì Bu không thể nào mà nhịn cười cho được. Nhỏ ôm bụng cười sằng sặc miệng vẫn xin lỗi:
– Xin… haha… lỗi…!
Han ngơ ngác, rồi cũng bật cười.
Đúng lúc đó.
*Rầm*
Ken hung dữ bước vào. Ngứa mắt thật… con nhỏ đó sao mà ngứa mắt thế không biết. Nhìn chỉ muốn đấm cho trận, cười cợt cái gì chứ? Hừ.
– Sao anh lại ở đây? – Bu ngơ ngác hỏi.
Ken không nói gì, lẳng lặng kéo tay Bu một cách hung dữ.
– Đi về!
– Về đâu?- vẫn ngơ ngác.
Ken tức lắm, con nhỏ đó không hiểu hay cố tình không hiểu? (thì đã nói gì đâu mà hiểu???) Được lắm, về phòng cậu sẽ cho cô ta biết tay.
– Không nói nhiều, về dọn dẹp nhà cửa cho tôi.
Bu giằng tay ra khỏi tay Ken, anh ta là cái gì mà bắt nhỏ đi dọn nhà? Là bố nhỏ, hay là mẹ nhỏ? Nhỏ giận dữ quát lên:
– Bỏ tay ra! Anh điên rồi.
Ken quắc mắt lên, cậu lắc đầu rồi lại định tóm tay Bu lần nữa…
– Để cô ấy yên! – Han lúc này mới lên tiếng. Rồi cậu kéo Bu lại phía sau lưng mình. Bu thấy mình có đồng minh thì sướng lắm, nhỏ khoái chí nép sau lưng Han rồi lè lưỡi trêu..
Ken.
Ken như không tin vào tai mình, cậu chuyển ánh mắt sắc nhọn xuống nhìn Han, nói:
– Cậu vừa nói gì?
Han vẫn điềm tĩnh trả lời:
– Tôi bảo cậu thả cô ấy ra.
– Đồ tai điếc! Lêu lêu- Bu chen vào.
Ken thèm mở lời, kiểu này phải động chân tay thật rồi.
*Bốp*
Han lấy tay ôm khuôn mặt vừa bị Ken đấm thẳng một phát.
– Anh… anh… – Bu lắp bắp, nhỏ kinh ngạc vì chuyện vừa diễn ra trước mắt mình.
– Đi!
Một câu gọn lỏn và Bu lại một lần nữa bị kéo đi.
– H..a..n…!!!!
Nhỏ quay lại và nói với theo khi mà mình càng lúc càng cách xa Han… nhưng nhỏ không thể vùng vẫy, không thể chống cự… và bóng Han dần dần biến mất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.