Bạn đang đọc Học Viện Hoàng Hôn – Chương 37
Mùi thuốc e tê xộc vô mũi nó, nó biết ngay nó đang nằm trong bệnh viện rồi. Nó mở mắt từ từ, chói lóa vì ánh đèn.
-Tuyết…mày tỉnh rồi hả? – Đập vô mắt nó là cái khuôn mặt đẫm nước mắt của nhỏ Ly.
-Hôn mê được 1 tuần rồi đấy. – Phong đặt tờ báo xuống nhìn nó.
Gượng ngồi dậy, xoa xoa cái đầu được băng bó, tay phải nó chạm trúng sợi dây chuyền đặt trên giường.
-Phong, chuyện gì đã xảy ra? Tớ bị đập trúng đầu rồi ngất luôn.. – Nó đeo lại sợi dây đã được sửa.
-Thì tụi tớ gọi cho ba Nhật cầu cứu, khi tới nơi thì thấy Nhật bị đập tơi tả nhưng không nguy đến tính mạng. – Phong dừng tại đó, cậu không muốn kể thêm là dù Nhật có chịu đòn cỡ nào cũng không buông nó ra. – Mà sao cậu lại nhớ được hết sau khi bất tỉnh những 1 tuần lận?
-Không chỉ nhiêu đó. – Nó nhìn sang Ly với ánh mắt khó hiểu. – Tớ không còn mất trí nhớ nữa,
-Ồ, ra thế à? – Bà Nguyệt đứng dựa lưng ngoài cửa, nhìn nó với vẻ mặt khinh thường.
Bà Nguyệt bước lại Ly, tặng con nhỏ 1 cái bạt tay vào mặt!
-Vô dụng. Chỉ tại mày nhiều chuyện mà kế hoạch không hoàn thành.
-Mẹ thôi đi! – Ly lấy tay ôm bên má đỏ tấy lên của nhỏ. – Con chịu đựng đủ rồi! Suốt bao năm qua lớn lên trong cách dạy dỗ của mẹ con thiệt chịu không nổi nữa. Nếu mẹ muốn cái gia tài đó đến vậy thì mẹ tự đi mà lấy, con không cần nó đâu, trả lại cho Tuyết đi!
-Mày…Tao nuôi mày lớn đến thế này không phải để mày tạo phản…
Cánh tay bà Nguyệt đưa lên định đánh Ly 1 cái nữa bị chặn lại bởi Phong.
-Thưa bác, xin nhớ đây là bệnh viện ạ. – Giọng Phong điềm tĩnh khiến bà Nguyệt phải rút tay lại.
-Dì Nguyệt. – Nó bước xuống giường. – Muốn làm gì thì tùy dì, con không can thiệp vào bản di chúc nữa. Nhưng mong dì đừng gây khó dễ cho ba và Ly nữa.
Nó kéo Ly đứng sau nó, nhìn thẳng vào bà Nguyệt lạnh lùng. Thất thế, bà Nguyệt bỏ đi. Ly vẫn đứng đó sụt sùi.
-Ba sao rồi? – Nó hỏi Ly, tay lau nước mắt cho con nhỏ.
-GÌ CƠ?! – Nó hét lên, mặt tái mét.
-Tình trạng ông Hoàng đúng là vậy, cú sốc quá lớn đã ảnh hưởng rất xấu tới tim của ông. – Vị bác sĩ nói với nó. – Hiện giờ chỉ cần 1 cú sốc nữa thôi thì…
Chân tay nó rã rời, đứng còn không vững. Bám vào thành giường, tay nó run run, mệt mỏi vì đầu còn đau, nó gục xuống.
—————————————————-
-Ba chắc ba sẽ ổn chứ? – Nó kéo chiếc va li đi bên cạnh ông Hoàng.
-Được rồi, không phải lo quá vậy đâu con gái, điều đáng lo là mọi việc đều phải nhờ con với Ly đấy. – Ông Hoàng nhìn nó trìu mến.
-Dạ, ba yên tâm, Ly đã được học hành nghiêm túc để có thể tiếp quản mà phải không, con cũng sẽ giúp nó mà. – Nó đưa cái va li cho ba nó.
-Uhm, vậy ba đi đây. – Ông Hoàng hôn nhẹ lên trán nó.
-Dạ. – Vẫy tay chào, nó quay lưng đi.
-Vậy vừa ý dì rồi chứ? Cả tập đoàn này giờ đã nằm trong tay Ly rồi đấy. – Nó lạnh lùng nhìn bà Nguyệt đang ngồi đọc báo.
Không nói gì, bà Nguyệt chỉ ngước lên cười thỏa mãn. Nó trở về phòng, nằm phịt xuống giường thở dài.
[Cũng may ba có người quen bên Mĩ, gởi gắm cho họ chắc không sao]
-Như vậy có được không? – Ly đứng nép ngoài cửa phòng nó. – Thuyết phục ba trao quyền điều hành tập đoàn cho tớ với lí do bệnh tình của ông, rồi lại bảo ba sang Mĩ tĩnh dưỡng cho sức khỏe. Thế chẳng khác nào hoàn thành 1 phần torng di chúc.
Nó ngồi dậy, nhìn thẳng vào Ly vô cảm khiến Ly chợt giật mình.
-Đừng hiểu lầm tôi làm điều này vì cậu, vì sợ dì Nguyệt. Tôi vẫn chưa tha thứ cho cậu chỉ vì những lời của cậu ở bệnh viện đâu, cậu biết rõ để điều hành cả 1 tập đoàn to lớn thế này là 1 cực hình, vậy nên nhớ đây là sự trả thù của tôi. Trong di chúc dù ghi là trao tài sản cho cậu nhưng có đề cập đến tôi sẽ nhận 1 số tiền, với tôi thế là đủ, tôi không có hứng thú với cả gia tài và cái tập đoàn đâu. – Nó nằm xuống lại, quay mặt vô tường – Giờ thì làm ơn ra khỏi phòng tôi.
Cánh cửa khép lại sau lưng nó, bên ngoài, Ly vừa chạy vừa bật khóc. Nằm trên giường, nước mắt cũng lăn dài trên gương mặt đau khổ của nó.