Bạn đang đọc Học Viện Hoàng Hôn – Chương 30
Trước đây dù có chuyện gì, Ly luôn là người bên nó, nghe nó tâm sự, nhưng giờ…
Phong rủ nó ra thật đúng thời điểm, ánh hoàng hôn lấp lánh trên biển như phần nào xoa dịu cho nó. Nó với Phong ngồi trên bãi cát, không ai nói với ai câu nào, cả 2 chỉ nhìn xa xăm về phía chân trời.
-Vậy…đã gặp dì chưa? – Phong cuối cùng mở miệng.
-Rồi. 1 bà phù thủy. – Nó thở dài rồi kể cho Phong nghe bà Nguyệt đã nói gì.
-Haizzz Chả trách sao con Ly… – Phong nói tới đó thì ngưng vì không muốn làm nó buồn.
-Chị Bạch Sương! – Tiếng kêu làm nó với Phong giật thót, không nhầm vào đâu được, là giọng của Nhật.
Cả 2 quay lại thì thấy Nhật với chị Sương đang ở trên đường. 2 người đó hình như không thấy nó với Phong nên nó quyết định gạt chuyện qua 1 bên để mà….nghe lén. Nhưng đây có lẽ là sai lầm của nó, cuộc hội thoại của Nhật với chị Sương đã xé toạc tim nó ra thành từng mảnh.
-Nhật gọi chị ra đây có chuyện gì cần nói hả?
-Chị, ba em nói nếu em tìm được người mình thích sẽ hủy bỏ hôn ước giữ em với Ngân. Và chị chính là người đó.
-Sa..sao cơ?
-Chị…chịu làm bạn gái em nha. Em biết chị là người đã cứu em khỏi bị thương trong vụ cháy 11 năm trước mà vì thế chị mới bị thương ở lưng. Từ hôm đó em đã luôn tìm kiếm và cuối cùng cũng gặp lại chị. Em…em thích chị.
Nghe tới đó thôi, nó vụt chạy đi, cố ngăn nước mắt. Nó biết chứ, dù là Nhật đã kêu nó làm bạn gái nhưng đó toàn là giả dối, chỉ là 1 vở kịch mà nó đã ngu ngốc chấp nhận diễn cùng. Nó muốn chạy lại kể hết với Nhật, nói rằng Nhật đã lầm rồi, chị Sương không phải là người cậu tìm mà là nó, nhưng nó không muốn phá hoại cái hạnh phúc mà Nhật vẫn luôn tin tưởng. Và nước mắt nó rơi, con tim nó đau nhói. Tay nó nắm chặt sợi dây chuyền Nhật tặng hôm sinh nhật, nó muốm giựt đứt sợi dây ấy và ném đi thật xa. Vậy mà nó không thể nào làm được, nó không thể ném đi vật duy nhất làm nó nhớ tới Nhật được.
-Tuyết! – Phong đuổi theo nó nãy giờ.
Nó định lau đi nước mắt rồi cư xử như chưa có gì thì Phong ôm chặt nó.
-Tại sao cứ phải là tên đó chứ?! Cậu chỉ luôn nhìn về phía đó, sao không phải là tớ?! Hãy nhìn tớ đi mà! Không phải là tớ đã nói tớ thích cậu sao?!
Lời nói của Phong chỉ làm nó muốn khóc thêm. Nó gào lên như 1 đứa trẻ. Nó cũng muốn từ bỏ nhưng không được. Đã từ lâu, con tim nó chỉ có 1 người, và đó không phải là Phong.
———————————————————
-Nghỉ mát? – Nó nghe cái tin đó từ Thanh trong điện thoại. – Chị Sương tổ chức??
-Ừ! Nghỉ mát ở đảo, tuần sau đi, bạn đi chứ Tuyết, ai cũng đồng ý rồi. – Giọng Thanh tuy nghe hớn hở nhưng nó biết Thanh cũng chẳng vui vẻ gì, người Thanh thích là Ly mà.
-Không biết nữa. – Nó thở dài.
-Đi đi, chị ấy bảo phải rủ cho bằng được.
-Uhm, đành vậy. – Nó ậm ừ rồi cúp máy, vùi đầu vô gối mệt mỏi.
Nó ở lì trong phòng từ trưa tới chiều, chỉ để chờ ba nó về. Dù dùng bữa chung với bà Nguyệt với Ly làm nó khó chịu nhưng cái chính nó được trò chuyện với ba.
-Vậy tuần sau con đi nghỉ mát ở đảo với bạn à? – Ba nó cười với nó.
-Dạ, đi cũng khoảng 1 tuần ạ. – Nó cảm giác được ánh mắt khó chịu của bà Nguyệt. – Con không muốn đi nhưng nể tình là đàn chị mời chứ con muốn ở nhà với ba hơn.
-Có sao đâu nào con gái, con cứ đi chơi với bạn đi. – Ông vui vẻ cười. – À mà Ly cũng được mời chứ hả, con học chung với chị mà.
Ông không hề biết chuyện Ly đã sống như 1 người bạn của nó.
-À không, con thấy mệt nên chắc không đi đâu ạ. – Ly không thèm nhìn sang nó.
—————————————————
Nó leo lên xe nhà nó rồi đi tới bến cảng, tụi nó sẽ đi thuyền ra đảo.
Chạm mặt Nhật, tim nó lại nổi sóng, nhưng nó cố bình tĩnh không thì Nhật sẽ dễ dàng nhận ra sự kì lạ của nó. Nó gượng ra 1 nụ cười tự nhiên nhất của nó để chào.
-Khỏe không cô bé? – Nguyên bất ngờ vỗ vai làm nó hết hồn.
-À, chào, anh cũng đi nữa huh? – Lần này thì nó quá quen cái kiểu nói chuyện có tính chất cua gái của Nguyên rồi.
-Tất nhiên, bà Sương bả mời hết lớp bả mà. – Giờ mới để ý nó thấy có rất nhiều anh chị, và cái thuyền tụi nó đi thì to kinh khủng.
-WOAA! – Cái tiếng la hào hứng này là của Thanh, hình như tên này chưa đi tàu ra biển lần nào.
Nó cũng lần đầu tiên đi tàu, nhưng nó không thấy thích thú cho lắm, cụ thể là cái con tàu có cảm giác như lắc lư khó chịu mặc dù nó không hề bị say sóng. Nó thấy Phong đi kiếm nó, định vẫy tay gọi nhưng thấy Ngân níu níu Phong nên thôi.
-Anh Phong, lại đây. – Con nhóc kéo Phong ra mũi tàu, chạy ngang nó, nó cười. – Em đứng đây, anh vịnh em nha, đừng có buông á.
Ngân đứng ở mũi tàu, tay dang rộng bắt Phong phải vịnh nhỏ.
-Oaa, thế này giống Titanic ghê! – Ngân cười hứng khởi.
-Anh chưa muốn chết chìm. – Phong nhăn nhó khó chịu.
Nó phải bật cười vì cái tính trẻ con của Ngân. Đành vậy, nó tự thưởng thức hương biển 1 mình. Đứng mà tay nắm chắc thanh chắn, nó nhắm mắt để cho gió ập vào mặt mang theo vị mằn mặn xộc vào mũi.
-Đúng là sảng khoái thật ha. – Nó mở mắt thì thấy Nhật nhìn nó cười.
-Uhm…
-Hôm qua… – Nhật nhìn biển mà nói với nó. – Tớ đã bày tỏ với chị Sương.
Nó không hề ngạc nhiên vì nó đã nghe được những lời ấy mà.
Tiếng song vổ ầm ầm vào thân tàu, tiếng gió vù vù bên tai, tiếng trò chuyện nào nhiệt xung quanh thật ồn ào nhưng khoảng lặng giữa nó với Nhật sao mà lớn lao quá. Nó không biết phải nói gì, nó có nên hỏi “rồi chị ấy có đồng ý không?” hay là im lặng, bới nếu nó nhận được câu trả lời là có thì chắc con tim tan nát của nó sẽ bị đốt thành tro bụi mất.
-Vậy là tốt quá còn gì. – Nó cũng đành lên tiếng. – Vở kịch kết thúc được rồi nhỉ, tui không còn bất cứ lí do gì để chơi trò nhập vai này nữa phải không?
Nó dứt câu thì bước đi ngay vô trong, không cho Nhật nói thêm. Như thế này là đủ rồi, nó không muốn nghe thêm gì nữa. Điều bây giờ nó cần hẳn là thời gian để dìm sâu tình cảm đơn phương này. Nó sẽ không chen ngang, vì Nhật đã tìm được hạnh phúc của cậu, và nó chỉ là 1 người ngoài không hơn.