Học Viện Hoàng Hôn

Chương 25


Bạn đang đọc Học Viện Hoàng Hôn – Chương 25

Đã gần đến kì thi mà cái thư viện nó vắng như chùa bà đanh. Có mỗi đám tụi nó ngồi 1 cái bàn, trừ Nhật với Thanh nhàn rỗi ngồi chơi thì 3 đứa còn lại chú tâm vô ôn luyện. Lâu lâu lại có tiếng thở dài của 2 kẻ chán đời.
-Nè, 2 người rảnh quá sao không đi chỗ khác đi, chui vô thư viện làm gì? – Nó nói mà không thèm nhìn lên.
-Ờ..thì… – Nó hỏi thôi chứ nó biết tỏng thằng Thanh bám đuôi con Ly rồi.
-Tớ chả có gì làm cả nên đi theo thôi. – Nhật chống cầm.
Nhật làm nó ớn lạnh cả sống lưng, không nhìn lên chứ nó biết Nhật ngồi nhìn nó chằm chằm với ánh mắt dò xét, không thoải mái chút nào.
Rầm! Tiếng cửa thư viện mở toang. Ầm ầm ầm! Tiếng bước chân của 1 đám học sinh.
-Tiểu Tuyết! Hãy giúp chúng tớ ôn thi! – Nguyên 1 đám trong lớp nó náo động cả thư viện, thôi rồi, địa ngục mới là đây.
Nó thở dài chấp nhận, mà có không chịu thì không yên được đâu. Thế là thời gian ôn tập của nó bị chiếm mất vì cái bọn không học cũng vào được trường này, nó đành để tối về kí túc xá mới học.
Cái bảng xếp hạng của trường:
Hạng I – Minh Anh Nhật, Hạ Tiểu Tuyết
Hạng II – Huỳnh Vũ Thanh.

Hạng III – …
Không có ai xem, đơn giản vì học sinh trường này khônng hứng thú với chuyện học hành trừ mấy đứa nhà nghèo. Vậy mà không biết thế nào cái thông tin nó đồng hạng nhất với Anh Nhật lại lan nhanh kinh dị. Thế là nó lại được ngưỡng mộ kèm ghen ghét.
Trên bàn nó, bánh kẹo, hoa, thú bông, kem, đồ ăn, blah blah, chất thành đống. Mấy thứ này cả lớp trả ơn nó vì đã làm gia sư. Tất nhiên là nó mừng lắm, nhất là nhận được đồ ăn, đỡ phải tốn tiền mua.
-Yeah, kiểu này ăn mừng được rồi! – Ly hớn hở.
-Ăn mừng gì? – Thanh không hiểu.
-Thì mừng Tuyết đây được hạng nhất chứ gì, hiếm lắm mới có người ngang hàng với Nhật đấy. – Phong giải thích. – Với lại ngày mai là….
-A a a, vậy đi nha, mai mở 1 buổi tiệc nhỏ ở nhà ăn ha, Tuyết, mày phụ trách nấu nướng há. – Ly chặn họng Phong, không cho cậu nói lời nào.
-Hả?! Gì kì vậy??- Nó nhăn nhó nhưng cũng chẳng phản kháng vì nó biết nếu giao con Ly nấu chắc banh luôn cái bếp.
———————————————————
-Thiệt là phiền phức quá đi. – Chị Tâm phàn nàn.
-Chị nãy giờ có làm cái gì đâu mà than hoài vậy. – Chính xác thì bà chị này chỉ ngồi làm cảnh chứ chả động tay động chân gì.
-Cần giúp 1 tay không? – Phong bước vô.
-Đúng lúc thiệt, chị Tâm chả chịu làm gì cả. – Nó gặp được cứu tinh rồi.
-Tuyết nè.. – Phong gọi nó khi mọi thứ đã chuẩn bị xong.
-Huh?
Phong lấy trong túi quần ra 1 cái hộp nhỏ, tính đưa cho nó nhưng bị chặn lại bởi cái tiếng léo nhéo của con Ly ở ngoài. Tuyết vội đi ra, cơ hội vụt mất, Phong đành cất cái hộp đi, lòng thất vọng.
Nó vừa bước ra khỏi cửa nhà bếp thì…Bụp bụp bụp. 1 mớ dây kim tuyến bay tứ tung làm nó giật mình. Có cái bánh kem to đùng đặt trên cái bàn. Nó còn đang ngẩn ngơ thì Thanh, Nhật, Ly đồng thanh hát bài Happy Birthday.
-Coi cái mặt mày kìa Tuyết. Quên chính sinh nhật của mình. – Ly kéo tay nó đi ra.

-Ờ ờ… – Nó không biết nói gì vì đúng là nó quên thiệt. Nó vui tới mức muốn khóc luôn ấy chứ, đây là lần đầu tiên nó được tổ chức sinh nhật mà.
-Hehe, quà của tao là cái bánh kem đó đó. – Ly nhí nhảnh.
-Huh??!! – Nó không tin vào tai mình, Ly mà làm được cái bánh to vậy.
-Thật ra là Thanh đã giúp tao. – Ly chạy lại khoác tay Thanh, tự hào. – Tụi tao làm hồi tối hôm qua, mượn cái nhà bếp ở đây.
-Tội nghiệp. – Nó nhìn Thanh. – Chắc là vất vả lắm nhỉ.
-Hìhì, cũng không hẳn. – Thanh ngượng chín mặt vì dù cậu thích Ly nhưng phải công nhận sức tàn phá nhà bếp của nhỏ này kinh thiệt.
Cả đám ngồi lại nhập tiệc, cười đùa vui vẻ. Nó chưa từng cảm thấy ấm áp như thế này bao giờ, mọi người sum vầy, ăn uống, trò chuyện cùng nhau. Nó nghĩ nếu là 1 gia đình thì sẽ có cảm giác ấm cúng y như thế này.
-Tuyết, tặng nè! – Thanh lôi ra 1 bó kẹo lollipop khổng lồ. – Không biết tặng cái gì nên…
Cậu nhóc này đúng là dễ thương y như trẻ con. Nó cười rồi nhận lấy bó kẹo. Tiếp theo là Nhật.
-Đầu tiên, – Nhật đưa nó 1 cái hộp to. – Cái này là của Bạch Ngân, con bé nghe sinh nhật bạn nên nhờ gửi cái này.
Nó mở ra, bên trong là 1 chiếc váy dạ hội màu xanh cùng với 1 tấm thiệp. “Thấy chị nghèo quá, tặng bộ này để chị có cái mặc khi dự tiệc chớ. p/s : thật sự bộ váy chị mặc lần trước tuyệt lắm đấy.”. Nó cười thầm, nhận ra dù Ngân có vẻ kênh kiệu nhưng thật ra là 1 cô bé ngoan.
-À… – Phong định mở miệng, cầm chắc cái hộp trong tay.
-Còn đây là quà của tớ. – Lần thứ 2 bị chặn họng, ngực Phong như thắt lại khi Nhật lấy ra 1 cái hộp quà nho nhỏ.

Bên trong là 1 sợi dây chuyền có mặt là 1 bông tuyết nhìn rất đẹp. Phong nắm chặc tay, cơ hội của cậu chắc là vụt mất mãi mãi rồi.
Còn nó, không thể nào nói nên lời, nó nên vui hay buồn đây? Dù gì đi nữa, tình cảm đơn phương của nó không hề được đáp trả.
-Tớ tình cờ nhìn thấy nó trong 1 cửa hàng, nghĩ có lẽ sẽ rất hợp với bạn nên mua. – Nhật gãi gãi đầu.
-Ê Phong, quà của mày đâu? – Ly vỗ vai Phong.
-Ý, hình như để quên ở nhà rồi. – Phong đáp tỉnh rụi, chôn giấu cảm xúc của cậu.
-Trời, cái thằng này…- Ly nhịp nhịp chân, chống nạnh.
-Rồi rồi, bình tĩnh, có sao đâu. – Nó cười. – Được tổ chức thế này tao mừng hết lớn rồi.
Phong ngồi gục xuống trên chiếc ghế trong phòng cậu, lôi ra cái hộp mà cậu không có cơ hội tặng. Chiếc vòng tay với những hạt màu xanh biếc nằm bất động trong đó. Cái hi vọng nhỏ nhoi đang hấp hối trong con tim khốn khổ của cậu. Đóng nắp hiếc hộp, Phong đặt nó vào 1 góc sâu trong tủ. Ngã người nặng nề lên giường, giọng cậu run run.
-Đáng ghét…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.