Học Viện Gold Rainbow

Chương 27: Đền Bù


Đọc truyện Học Viện Gold Rainbow – Chương 27: Đền Bù

Mình đã trở lại rồi đây mọi người ơi và có thêm chap mới rồi này, vui lắm á nha! Và mình xin nhắc lại Facebook mình là Song Tử (Anh Đào Nhỏ) có hình cô gái ngồi dưới tán cây anh đào, kết bạn tám chuyện hen! Mà thôi nói nhiều nữa sợ bị quánh lắm, đọc thôi nào!

Sunny và Rain ở trong công viên giải trí chơi tới tối thui tối thủi mới đi về nhà.
Ở biệt thự Chocolate
Sunny rón rén, đi chầm chậm và hết sức nhẹ nhàng vì sợ 2 nhỏ kia phát hiện. Nhưng không có ai thương bạn í hết nên đã để cho Anna và Sandy bay lại hỏi tới tấp (Tg: Hí hí). May mắn thay là ngày mai không có đi học chứ không là Sunny bị 2 đứa kia đè cho cạn kiệt sức lực khỏi đi được luôn. Anna và Sandy dù đã biết trước rồi nhưng cứ xúm vô mà nói hoài làm cho Sunny chóng hết cả mặt.
Bên phía Rain cũng không kém gì bên đây mà còn tệ hại hơn gấp mấy lần nữa kìa, làm ảnh cũng te cái mà tua giống mấy người ăn xin á!
Em là dãy phân cách thời gian, vào sáng ngày mai
Anna đang ngủ ngon ở trong phòng thì có tiếng “Rầm”. Vâng đó chính là tiếng cái cửa iu dấu va chạm vào cái tường đấy ạ, và thủ phạm không ai khác chính là Sandy.
_Như ơi, dậy đi! – Sandy lay người Anna đang nằm trên giường
_Hửm… Mấy giờ rồi? – Anna dụi mắt nói
_5 giờ rồi, dậy đi! – Sandy nói tiếp

_Trời hôm nay có sập hay Trái Đất có nổ tung hay không mà sao mày dậy sớm thế! – Anna tỉnh luôn
_Mày giỡn hoài, còn nhớ là hôm nay phải làm gì không? – Sandy nghiêm nghị
_Làm gì? – Anna chưa tỉnh cho lắm thì phải
_TRỜI ƠI, HÔM NAY LÀ NGÀY ÔNG LONG ĐÃI TỤI MÌNH ĐI ĂN BÙ LẠI CÁI VỤ KIA ĐÓ! – Đany hét lên
_Rồi rồi, nhưng trưa mới đi mà bây giờ dậy chi – Anna lấy tay áp vào tai để không bị hư tai
_Tao thích được không? – Sandy chống nạnh nói
Cũng nhờ câu nói của Sandy đã làm cho cô mém tí nữa là an tọa luôn ở nền đất “êm ái” rồi. Sandy thấy vậy thì nói thêm vô:
_Mày sửa soạn rồi xuống nấu đồ ăn sáng cho tao nhanh lên! – Sandy
_Ok, đợi tao xíu! – Anna bay vào nhà tắm làm VSCN
5 phút sau Anna bước ra với bộ đồ vô cùng giản dị nhưng vẫn lộ ra vẻ đẹp “nghiêng thùng đổ thúng” của cô: áo thun ngắn tay, rộng dài tới đầu gối màu xám, quần thun ôm dài qua đầu gối 1 khúc màu trắng, giày búp bê màu đen, tóc xoã vén qua 1 bên. Sandy kéo Anna thẳng xuống bếp rồi bỏ cô ở trỏng ra ngoài ngồi xem TV. Biết bả xem cái gì hôm, hoạt hình của mấy đứa con nít á, haha! (Sandy: *cầm xe… đồ chơi ném*/ Tg: *né* + *lè lưỡi*).
Lát sau, có 1 giọng nói trong trèo, thánh thót vang lên:
_Ái ơi, xuống ăn nè! – Anna dọn đồ ăn ra bàn
_Ok! – Sandy vọt lẹ xuống
Bữa sáng gồm có bánh mì, trứng chiên và thịt xông khói cùng với 1 ly sữa nóng. Đang há miệng định ăn thì có tiếng nói:
_Sao hôm nay dậy sớm vậy? – Sunny vừa đi vừa nói
Anna không nói gì, chỉ nhún vai rồi chỉ qua Sandy, Sunny lập tức hiểu vấn đề. Rồi cả đám ngồi ăn và nói chuyện (Tg: Ê, coi chừng nghẹn chết không có chỗ chôn đâu nha, hết tiền mua đất rồi, haha!).
Chào mừng các bạn đã gặp lại mình – dãy phân cách thời gian và đây là lúc 10h trưa
Sandy đã thay 1 bộ đồ khác: áo sơ mi không tay màu hồng và quần jean trắng, giày cao gót 5p, tóc bới lỏng. Anna nói với Sunny:
_Trưa nay mày tự lo đồ ăn đi nha! – Anna
_Tại sao? – Sunny thắc mắc

_Tụi tao bận đi đòi nợ rồi, bye ha! – Sandy nói
Cô bị Sandy lôi lên xe mình rồi chạy đi để lại Sunny đang ngỡ ngàng.
Trên xe
Sandy vừa lái xe vừa gọi điện cho Rain:
_Alo! – giọng Rain còn ngái ngủ
_Lô lô cái gì, đi ra quán “Lite” nhanh đi! – Sandy nổi cáu
_Đi chi? – Rain ngáp 1 cái
_Còn nói vậy nữa hả, đừng có nói là quên cái vụ đền cho tụi tui rồi nha – Sandy quát vào điện thoại
_Í, tui quên mất, tới liền, tới liền! – Rain vội vàng
Sau khi cúp máy, Sandy liền hừ 1 cái rồi chạy xe tiếp.
Quán “Lite”
(Tg: À, cái này cũng nổ luôn nha, không có thật đâu!)
Anna và Sandy bước vào là bao nhiêu ánh mắt bay thẳng vào cả hai, ngưỡng mộ, trái tim còn có cả ganh tỵ nữa. 2 đứa lựa 1 cái bàn trong góc gần cửa sổ ngồi. Sau đó Rain cũng đã tới, mồ hôi đầy trên trán vì phải chạy gấp. Anna vẫy tay ra hiệu cho Rain đi tới. Ngồi không được bao lâu thì có anh phục vụ đi tới hỏi:

_Quý khách ăn gì ạ? – Mắt nhìn chăm chăm vào Anna và Sandy
_Cho tôi cơm chiên dương châu, sườn xào chua ngọt, cá nướng, gà chiên nước mắm, canh chua cá lóc, nước ngọt, kem ly, bánh tráng miệng,… – Sandy nói 1 lèo
Anh phục vụ viết lia lịa đến nỗi gãy cả bút, phải lấy bút mới ra viết liền. Anna thấy vậy thì lắc đầu nói:
_Kêu nhiều thế ăn hết nổi không? – Anna lén nhìn qua Rain
_Kệ, không hết thì bỏ – Sandy nói luôn (Tg: Trời ơi, mấy nước khác thiếu đồ ăn trầm trọng mà má bỏ đi như vậy đó hả?)
_Ông trả nổi không Long? – Anna hỏi Rain
_Ờ… được… được mà – Rain nói mà mặt tái mét
Quả đúng như câu nói:” Đừng đánh giá 1 quyển sách qua vẻ bề ngoài”, nhìn xuống cái ví mà lòng đau như cắt, Rain nuốt nước mắt ngược vào trong. Không chỉ có Rain bất ngờ đâu, những người ngồi gần đó đang vui vẻ ăn mà bị nghẹn đến nỗi đi cấp cứu luôn đó! Nhưng Sandy đâu có thèm quan tâm, vì bả muốn đốt ví người ta thôi. Đồ ăn vừa mang lên là Sandy bay vào ăn như bị bỏ đói lâu ngày vậy á! Anna thì ăn ít vì thấy ngại quá trời.
Sau khi ăn xong
Đến chỗ tính tiền thì Rain cứ lưu luyến nhìn cái thẻ của mình, đưa mà nắm chặt tới nỗi cô ở trong quầy thu ngân giựt mãi mới ra. Nhưng công nhận là nhìn cái mặt của Rain vô cùng mắc cười tới nỗi Sandy nằm lăn bò càng ra mà cười, còn Anna ráng nín cười đau hết cả ruột. Rain thấy vậy càng nổi điên thêm. Rồi cả 3 đi về nhà của mình. Rain tự nhắc nhở mình rằng: “Đừng bao giờ mời cái con heo kia đi ăn nữa” và trách rằng sao hồi đó mình ngu dữ vậy! (Tg: Giờ mới biết có hơi muộn không?/ Rain: Mi… mi…/Tg: Quê cái mà xệ, blè).
Hết chap rồi mấy bạn ơi. Vì hôm qua mới vừa làm lễ tổng kết nên mình vô cùng bận rộn, không đăng truyện được, xin lỗi nhiều lắm. Mình sẽ cố gắng đăng truyện thường xuyên nên đừng nãn nha. Hãy đón xem chap 27 hen!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.