Đọc truyện Học Viện Glamour – Chương 6: Khai giảng
Cuối cùng thì cũng đến ngày chính thức khóa học. Các bạn học sinh càng lúc càng đông. Họ nói cười với bạn bè, có người còn dùng cả phép thuật của mình nữa, tôi cứ đứng đó nhìn….
-Đi nào! – Vân Du kéo tôi đi. Giống như lời Thái Ny nói, đồng phục năm nay là váy dành cho nữ. Chọn màu đen và đỏ làm chủ đạo, bộ váy ngắn tới gối, với những họa tiết lạ mắt trên thân áo khiên bộ váy càng thêm bắt mắt. Ngay sáng sớm đãcó người gõ cửa phòng rồi đưa cho chúng tôi đồng phục, đường nhiên, không ai khác, người đó là Thái Ny, cô bạn đa – zi – năng của tôi.
————————-
Chúng tôi bước vào lớp, biết bao con mắt cứ dán vào tôi như thể tôi là một con quái thú vậy. Tôi cúi mặt. Phòng học làm bằng gỗ, hoàn toàn bằng gỗ nhé! Khá bí ẩn, ma mị, một số món đồ trang trí là quạ, lọ thuốc,…..nhìn giống với những gì tôi nghe kể trong truyện phép thuật. Bàn ghế khá cũ kĩ nhưng rất đẹp. Tôi thật sự thích nơi này rồi.
-Vân Du~ – Tôi nghe thấy tiếng ai đó gọi con bạn của tôi, ngước mắt nhìn. Đó là một cậu con trai, dáng cao, da ngăm, mái tóc nâu bồng bềnh trong gió, đôi mắt buồn thoáng chút vui tươi đang vẫy tay chào bạn tôi.
-Chào, Ken! Dạo này thế nào? – Vân Du nắm tay tôi chạy lại chỗ cậu bạn đó. Tôi cười mỉm.
-Bình thường! À mà……..bạn mới sao? – Cậu ta chỉ tay vào tôi.
-Ừ! Bạn cùng phòng, tên là Lâm Vi!
-Chào cậu, tôi là Ken, rất vui được làm quen! – Ken giơ tay phải ra, nháy mắt. Khuôn mặt hút hồn nhìn tôi.
-Rất vui được làm quen! – Theo lệ, tôi bắt tay cậu ấy. Tuy khá ngượng nhưng rất vui, tôi lại có thêm một người bạn nữa. Hjhj
-Năm nay đồng phục đẹp quá! Bọn con trai nhìn thật cuốn hút! – Vân Du vờ té xỉu. Tôi không đỡ mà cho cậu ta “té tự do”
-Đau quá!!! – Vân Du ôm đầu, mặt nhăn nhó nhìn tôi và Ken. – Đồ đáng ghét!
-Tớ xin lỗi!! – Tôi ôm miệng cười. Vân Du đứng dậy, phủi bộ váy.
Cạch…..
Tiếng mở cửa khiến tôi giật mình quay lại. Bước vào đầu tiên là một cô gái với mái tóc vàng óng ả, điệu đà, khá cao, gương mặt thanh tú, điệm nhấn là chiếc môi đỏ mọng. Theo sau là hai cô gái, một cô với mái tóc hồng ngọt ngào, dáng nhỏ nhắn, khuôn mặt tươi cười nhìn mọi người khác hẳn với hai cô gái kia. Cô gái còn lại với chiếc kính mỏng, tóc đen búi cao, trên tay là một đống sách nặng cồng kềnh.
Cô gái đầu tiên bước đên chỗ tôi nhìn lướt qua rồi dừng lại chỗ Vân Du.
-Chào….Chuột chũi! Haha! Lâu rồi không gặp nhỉ! – Cô gái đó chống nạnh, hống hách lên tiếng, Ken định can ngăn nhưng Vân Du kịp chặn tay lại.
-Chào cậu! Mùa hè vui không? Tớ thì có bạn mới rồi đó nghen! – Vân Du nhí nhảnh.
-Con nhỏ này sao? – Cô gái đó chỉ sang tôi – Tầm thường! – Nhếch môi.
-Ừ! – Vân Du có vẻ khó chịu. Tôi bước ra trước.
-Xin lỗi! Nhưng chúng tớ đang nói chuyện mà! Nếu biết lịch sự thì cậu có thể khoa ăn cơm hớt được không? Đợi chúng tôi nói chuyện hết đã! Ok chứ? – Tôi tươi cười nói chuyện. Cô gái đó có vẻ khá cáu gắt.
-Mày là ai mà dám nói với tao như vậy? Mày nên nhớ, đụng tới Doãn An này thì tao chắc chắn một điều, mày khó mà sống lành lặn nơi đây! – Doãn An trừng mắt nhìn tôi.
-Tôi là Lâm Vi, học sinh mới chuyển vào, Doãn An là cậu hả??? – Tôi chớp mắt, cô gái đó chống nạnh. – Tôi không cần sống lành lặn đâu! Đối với tôi, cuốc sống lành lặn là cuộc sống nhàm chán. À! Mà tôi đang nói chuyện rất lịch sự với cậu, sao cậu lại dùng từ ngữ đó nói với tôi. Khác xa so với vẻ ngoài xinh đẹp cả cậu nhỉ! Thật mất hình tượng quá! – Tôi khoanh tay đứng nhìn biểu hiện của cậu ta.
-Mày……….Đợi đó đi! – Cậu ta quay ngoắc đi. Hai cô gái phía sau đứng lại chào tôi. Nhiều ánh mắt kinh ngạc đưa về phía tôi, những lời bàn tán xầm xì khó chịu vang lên làm tôi nhứt hết cả đầu.
-Chào cậu, tới là Bảo Tuệ! rất vui được làm quen! – Cô gái đeo kinh mỉm cười nhìn tôi.
-Tơ là Anh Đào! Hjhj! – Cô gái với vẻ loli cười tươi.
-Rất vui được làm quan hai cậu! Tớ là Lâm Vi! – Tôi cúi đầu.
-À! Về chỗ ngồi đi! Sắp reng chuông rồi!
Bảo Tuệ và Anh Đào về chổ ngồi, tôi, Vân Du và Ken cũng loay hoay tìm chỗ trước khi chuông reo.
-Nè, nè! Lúc nãy cậu đúng là Superperper Woman luôn! – Vân Du ngồi cạnh tôi, cười như điên.
-Có gì mà súp pờ, chuyện đó là điều đương nhiên mà, cậu ta sai thì tớ sửa thôi!
-Nhìn cậu lúc đó ngầu lắm đó! – Ken ngồi phía sau chồm ra nói chuyện.
-Hai người làm quá à! Hjhj. – Cả bọn nhìn nhau cười.
————————
Cô giáo cuối cùng cũng vào lớp. Đó là một người phụ nữa trung niên, mái tóc kha khá tóc bạc, chiếc kính bóng loáng, bộ áo choàng phủ hết cơ thể, dáng vẻ nghiêm trang mỉm cười.
-Chào các em! Ta sẽ là giáo viên quản nhiệm lớp này! Cứ gọi ta là cô Stephen! – Cô đi đên từng bàn. – Giờ các em hãy tự giới thiệu bản thân mình xem nào! – Cô gõ vào chiếc bàn đầu tiên. – Em trước!
Người ngồi bàn đầu đứng dậy, đó là một cậu con trai với đôi kinh dày cộm, mái tóc ngố tàu miệng lấp ba lấp bấp.
Rồi từng người một đứng lên giới thiệu. Sau tôi là Ken, sau Ken là một chàng trai khác, là một………………………….cool boyyyyyyyyyyyyyy…………………
Khi cậu ta đứng dậy, mọi ánh mắt trong mắt trong lớp chăm chú nhìn vào cậu. Mái tóc đỏ cá tính, đôi mắt đen dài quyến rũ, dáng cao, da ngăm ngăm, nhìn điển trai hơn cả Ken của chúng tôi.
Nghe giới thiệu thì tôi mới biết cậu ta tên là Khải Minh. Nghe cái tên thật là cuốn hút người khác mà. Tôi thật sự không phải loại hám giai đâu nhưng nhìn cậu ta thực sự rất đẹp đó. Mọi ánh sáng nhưng hội tụ vào cậu ta vậy (trong mấy cuốn tiểu thuyết kể về chàng trai đẹp như vậy đó).
Sau đó là một vài người nữa. Khi tất cả học sinh đã giới thiệu xong, cô giáo đẩy gọng kinh rồi nghiêm giọng nói.
-Chúng ta đi học phải tuân theo qui định, các em có lẽ đã xem qua nó, còn nếu chưa thì sau giờ học đến gặp cô. Chúng ta không phải đến đây chỉ để học những môn học thường như con người mà……………………học luôn cả phép thuật. Ở đây, có nhiều bạn có phép thuật nhưng không biết sử dụng hoặc không có phép thuật. Cô trò ta sẽ bắt đầu bào học vào tiết đầu ngày mai. Còn hôm nay……………….Các trò cứ thoải mái đi nhưng…….không được quá ồn ào. – Cô vừa nói xong thì ai nấy mặt mày rạng rỡ, quay qua, xúm lại nói chuyện với nhau.
Cô giáo cũng nói chuyện với các bạn rất thân thiện.
Tôi thích nơi này rồi.
———————
Trong lớp đó, cũng có một người đang dõi theo cô gái có đôi mắt đang chuyển dần sang sắc tím vì niềm vui kia. Ánh mắt đó vẫn rất xa lạ nhưng……..lại mang một chút ấm áp, buồn nhạt khó tả…..