Đọc truyện Học Viện Dị Nhân Toàn Năng – Chương 4: Kí Ức Và Bản Thân
Lúc ta còn nằm trong bụng mẹ ta, ta như có một năng lượng mạnh mẽ chạy trong người, thấm trong từng mạch máu, từng tế bào. Ta tự giác đào thải và thanh lọc cơ thể bằng nguồn năng lượng đó.
Dần dần ta mạnh lên, ta nghe được những nỗi khổ của mẹ, nghe được cả lời mắng nhiếc sỉ vả người ta dành ẹ. Hóa ra là vậy, ta chưa sinh đã là một tội lỗi…
Một ngày ta cảm nhận được 1 nguồn năng lượng mới đang được cơ thể hấp thụ nhanh chóng. Trước đó ta nghe được tiếng mẹ nuốt nghẹn một thứ gì đó, thứ đó còn ấm nóng và rõ ràng… Đó là 1 quả tim! Không hiểu sao lúc ấy trái tim ta đau ghê gớm, đau như bị 1 bàn tay thô bạo bóp nghẹt. Cảm giác tội lỗi xen lẫn quen thuộc tràn ra trong lòng. Như nói cho ta biết quả tim mà mẹ nuốt vào là của cha ta!
Ồ… Mẹ khóc ư? Mẹ tại sao phải khổ cực như vậy? Ta đã là 1 tội lỗi, 1 vết nhơ trong bộ tộc thì khắc chết ta đi. Ta siêu thoát, biến mất khỏi thế giới này rồi, mẹ sẽ không phải chịu đau khổ nữa?
Lại một thời gian nữa, cơ thể ta có chút khó chịu. Ta muốn xoay, xoay… Một cỗ nội lực đẩy ta ra, đẩy mãi cho tới khi ta thấy có nước gì đó chảy trôi qua, da mặt man mát.
Oa…ta nhìn được mọi thứ xung quanh mình. Có nhiều cánh tay xô đẩy ta, họ lôi ta xềnh xệch trên mặt đấy. Da ma sát đất sớm đã máu thịt bầy nhầy, không phải ta thường xuyên thải lọc cơ thể đã không chịu được lâu như vậy. Tiếp đó ta thấy toàn thân thật lạnh…
Ta thiếp đi, mê man mê man…đến khi thân thể ướt nhẹp bởi nước lạnh. Ta mở choàng mắt, 1 người phụ nữ trung niên vẻ mặt dữ tợn bước tới. Bà ta ấn vào miệng ta thứ nước ngọt ngọt thơm thơm, mãi sau này ta mới biết đó là sữa. Giọng nói bà lạnh lùng xen lẫn chán ghét :” Ăn đi, ăn mới sống được. Ngươi đã khắc chết chính mẹ ruột ngươi, đừng hòng chết dễ dàng như vậy!
Ta vốn dĩ chưa sinh đã là 1 tội lỗi, nhưng mà sao ta lại giết chết mẹ được? Mẹ lúc đó nói mẹ mệt, mẹ ngủ một chút rồi sẽ dậy ngay, không phải sao?
Liên tiếp nhiều ngày, ta thấy thân thể suy nhược. Ta muốn ngủ, một chút thôi…
Lúc ta tỉnh dậy. Mọi thứ thay đổi hoàn toàn, nhà kho cũ nát không còn, cái lạnh biến mất, thay vào đó toàn thân ấm áp, ngay cả mệt mỏi cũng tan biến.
Đối diện ta, 1 người thiếu niên tóc vàng tuấn tú.
_Eri_