Đọc truyện Học Viện Dị Nhân Toàn Năng – Chương 22: Phiền Phức
Vì sự kiện Mặc Vũ trở lại nên cả lớp E quyết định sẽ xuống nhà ăn liên hoan một bữa. Ngay sau khi tiết học kết thúc, mọi người nhanh chóng giải tán đi ăn trưa, ngay cả tảng băng như Mặc Nghiêu cùng Vô Ngân bị sự nhiệt tình lôi kéo, sự việc phát sinh ngoài ý muốn giữa Mặc Vũ và Mặc Nghiêu cũng nhanh chóng bị lãng quên. Đương nhiên đó chỉ là những kẻ ngoài cuộc, bản chất con người của Mặc Nghiêu không cho hắn lơ là Mặc Vũ, vậy nên suốt lúc đi hắn luôn không rời Vô Ngân nửa bước, cô gái nhỏ nào đó chỉ biết khóc không ra nước mắt, cô không tin kẻ bám riết mình này là Mặc Nghiêu nổi tiếng lạnh lùng trong trường a.
Đến nhà ăn, một màn bình thường đến không thể bình thường hơn lại diễn ra. Khi lớp E đặt chân trước cửa nhà ăn, toàn bộ học sinh trong đó đừng hết động tác ăn uống lại và…
– Aaaaáa…
– Mặc Vũ kìa !
– Mặc Nghiêu nữa !
– Tớ đang thấy thiên sứ…
Ngay sau đó Mặc Vũ bước lên trước, môi hắn khẽ nhếch thành một đường cong tà mị và hoàn hảo.
– Lại đây nào các cô gái của tôi.
Hai cách tay của hắn dang ra, bóng dáng cao lớn và yêu dã như được chạm khắc tỉ mỉ, nhìn hắn như vị sứ giả đi ra từ ánh sáng. Đúng bản chất của Mặc Vũ, phong lưu ! Lập tức một tốp 5, 6 cô gái ùa vào, đi đầu là Nhã Phi cùng Chu Lâm và Minh Hi, những cô ả chen chúc xô đẩy nhau bám víu lấy Mặc Vũ nhằm chọn một vị trí tốt ình, còn Mặc Vũ như vị thần nhìn xuống trúng sinh, ánh mắt hắn là riễu cợt cùng ý tứ chơi đùa rõ ràng. Một đám đang tranh nhau này không có gì hơn chính là đồ chơi của hắn khi ở học viện. Trước cảnh này người của lớp E không còn lạ lẫm, họ hiểu quá rõ con người của Mặc Vũ. Lập tức mọi người bỏ qua một màn này, đi tìm bàn trống và ổn định chỗ ngồi.
Khi bữa ăn vừa bắt đầu chưa được bao lâu thì Mặc Vũ cùng “đám đồ chơi” của mình trở lại. Những cô ả son phấn nước hoa nồng nặc khắp người khiến mọi người đang ăn phải nhăn mặt. Cái mùi như ” gái điếm” ấy làm Vô Ngân vốn không thèm ăn lại càng cảm thấy bữa ăn thật vô vị. Cô rời bàn ra quầy tự pha ình một cốc Capuchino ấm nóng rồi lẳng lặng lên lớp. Mặc Nghiêu toan đi theo nhưng lại bị anh trai mình giữ lại, Mặc Vũ buồn cười nhìn cậu em trai mình rồi nói
– Em ấy muốn yên tĩnh một mình.
Trước câu nói của Mặc Vũ Mặc Nghiêu chỉ hừ lạnh một tiếng rồi gặt tay ra tiếp tục bữa ăn.
Trở lại với Vô Ngân, lúc đang đi trên cầu thang cô bắt gặp đám người Kỷ Hương, Mai Hân, Tuấn Hải cùng Robert và Gia Trí, chắc bọn họ cũng đi xuống nhà ăn dùng bữa_ cô thầm nghĩ. Vốn muốn bình yên đi lướt qua họ nhưng dường như ông trời không muốn như vậy . Bất ngờ bị một khối hỏa ma thuật đánh úp lại khiến Vô Ngân không kịp phòng bị mà ngã mấy vòng, cốc Capuchino đổ lệnh láng ra thềm. Chết tiệt ! Muốn bình yên mà chẳng xong, cô khẽ rửa thầm một tiếng. Ngước đôi mắt nhìn về kẻ chủ mưu, chỉ thấy Gia Trí chán ghét nhìn về phía mình, cậu ta khinh khủng nói
– Tiểu Mai Hân, tớ đã trả nợ phát tất mà cô ta nợ cậu, cậu có hài lòng không ?
Lập tức cả năm người cười cười một trận khi thấy kẻ thù gặp nạn. Kỷ Hương bước lên trước
– Còn nữa, tớ ghét màu mắt, làn da, mái tóc của cô ta ! Dựa vào đâu mà cô ta có thể xinh đẹp hơn tớ, dựa vào đâu mà chiếm mất Mặc Nghiêu trong lòng tớ ?! Dựa vào đâu !!!_ Kỷ Hương một bộ tức giận cùng ghen tị.
Thấy bạn thân từ nhỏ phải chịu ủy khuất, Tuấn Hải vỗ vỗ vai cô ta lạnh lùng nói
– Đừng nôn nóng.
Sau đó cậu ta đi về phía Vô Ngân đang ngồi trên nền đất, quỳ một chân xuống và nhìn cô với ánh mắt giễu cợt và thường hại.
– Sau giờ ăn tối, 9h tại sân sau học viện.
Rồi cả đám 5 người lại cười một trận hả hê bỏ đi. Vô Ngân chứng kiến màn này, chỉ cười cười, có lẽ bọn họ quá coi thường mình. Cô đứng dậy phủi sạch quần áo và phát hiện ra góc váy bị cháy xém cùng khuỷu tay cùng đầu gối bị chày xước đang rớm máu. Bỏ mặc cốc Capuchino lăn lóc một chỗ, Vô Ngân bước dần về phòng y tế, cô ngước lên trời, từng đám mây đen đang tích tụ, thời tiết hôm nay thật xấu a.