Đọc truyện Học Viện Dị Nhân Toàn Năng – Chương 13: Thú Vị
Sau khi chọn một chỗ ngồi cuối lớp sát cửa sổ, lớp trưởng đưa cho cô một tờ giấy.
– Em điền thông tin vào đây nhé !
– Em biết rồi .
Vô Ngân nhìn về phía tờ giấy, cầm bút điền thông tin.
Lớp E
…
stt : 15
tên : Vô Ngân
Sinh : Ngày 7 tháng 10 năm XXXX
Điền xong thông tin, lớp phó đứng lên đề xuất
– Mọi người, chúng ta giới thiệu với thành viên mới một chút nào !
Lớp E có 15 thành viên, lần lượt từng người đứng lên giới thiệu. Đầu tiên là một cô gái xinh đẹp có mái tóc đen nhánh, làn da hồng hào và đôi mắt màu xám đặc biệt
– Chị là Đào Vy, 16 tuổi. Chị thích ám khói của em hơn là khói của Tiểu Ngôn nha !
Ang chàng nào đó bị gọi là Tiểu Ngôn liền phồng má tức giận
– Vy Vy, sao cậu nỡ so sánh tớ như vậy ! Tiểu công chúa, anh giới thiệu lại. Anh tên Ngôn, cũng 16 tuổi và anh không chịu thua em đâu !
– Đã biết._ Cô thoải mái đáp lại. Lớp E cũng không tệ a !
– Ê Tiểu Ngôn, anh không vượt qua được em gái nhỏ đâu. Em gái, nhớ lấy ! Tên anh là Thuận Phong._ Chàng trai có khuôn mặt đẹp trai và mái tóc màu tím nói.
Lần lượt từng người giới thiệu
– Anh là David
– Mina
– Hứa Hiểu
– Dương Hân
– Lớp trưởng Tần Phong
– Lớp phó Amy
– Ban quản lý : Trang Bảo, Li, Khải
– Thiên Lam
Những cái tên vang lên cho đến khi chỉ còn 1 người. Ánh mắt mọi người đồng thời nhìn xuống phía cuối lớp, một người con trai đang gục mặt xuống bàn. Như cảm nhận được có ( nhiều ) người nhìn mình, người con trai ngẩng mặt lên, ánh mắt lạnh như băng. Các bạn nữ xung quanh không khỏi thăng cẳng quay mặt đi, trong lớp khẽ nghe thấy những tiếng thở dài thườn thượt của phái nữ
– Tớ nói mà, mặc dù biết Mặc Nghiêu đẹp trai, nhưng tớ không thể không nói càng nhìn cậu ta càng đẹp trai…
– Ôi trên đời tại sao lại có ra một con người hoàn hảo như vậy a
– Hình như cậu ấy lại đẹp trai hơn thì phải
– Tớ không thể khống chế được mình…
Vô Ngân đang nghe một hồi toàn những cái tên mới bỗng cảm thấy xung quanh im lặng dị thường. Nhìn theo ánh mắt của mọi người, cô mới chú ý đến người con trai ngồi cuối lớp cạnh bàn mình.
Nha ! Cũng là một người xuất sắc đi ! Bỗng một giọng nói lạnh lùng cắt đứt dòng suy nghĩ.
– À, học sinh mới… Tên tôi là Mặc Nghiêu, 15 tuổi.
Lúc bấy giờ hắn mới chú ý tới cô nhóc ngồi bàn bên cạnh, hắn phải thừa nhận cô là người xinh nhất hắn từng gặp qua, nhưng hắn cũng chẳng nghĩ nhiều, hắn chắc cô cũng chỉ có phản ứng như bao cô gái khác mà thôi.
Trong lúc hắn suy nghĩ về cô, trong lớp lại một hồi đầy tiếng than thở của phái nữ
– Giọng nói đó làm tôi chết mê mất
– Thật hối hận khi không bịt tai mà
– Ôi…
Còn phái nam ai nấy đều hắc tuyến đầy mặt. Tên con trai này, che lấp hết hào quang của tụi hắn a.
Trở lại với hai nhân vật chính, trái với dự định của hắn, cô chỉ nhàn nhạt dời tầm mắt đi. Thấy biểu hiện của cô, hắn thầm kêu một cô gái thú vị a !
Tiết học trở lại bình thường cho đến khi tiếng chuông báo hiệu giờ ăn vang lên. Vừa hay lúc cô muốn tham quan trường một vòng, Vô Ngân thầm nghĩ và nhanh chóng bước ra khỏi lớp.
Sau khi tham quan các dãy nhà, cô trở lại nhà ăn. Lúc này có 5 người chặn trước mặt cô. Cô vẫn nhớ, bọn họ là 5 người sáng nay dự thi. Nhìn qua 1 lượt, cô không khỏi than thất vọng, dù mỗi người họ đều tỏ ra phong thái của những con nhà quý tộc nhưng sự ghen ghét hèn mọn không giấu nổi qua con mắt.
– Cậu là người được chọn vào lớp E ?_ Cô gái trong đám người tiến lên chỉ vào huy hiệu trước ngực, ai xếp vào lớp nào cũng sẽ được phát huy hiệu của lớp đó.
– Lớp E thì sao chứ?! Mày thì có gì hơn bọn tao ?_ Cô gái bên cạnh giựt phắt chiếc huy hiệu xuống, huy hiệu rơi xuống va chạm với nền đá vang lên tiếng động chói tai. Cả phòng im lặng trong chốc lát, đâu đó lại vang lên tiếng cười của những học sinh cũ.
– Đừng nóng, chúng ta còn nhiều thời gian mà !_ Anh chàng mang vẻ lãng tử cười cười nói.
– A ? Có khi cái gọi là dị năng đặc biệt chỉ là một mánh khóe nhằm lừa gạt để qua mắt thầy hiệu trưởng ? _ Chàng trai đứng đầu lên tiếng, giọng nói lạnh lùng. Cả nhà ăn bắt đầu vang lên những tiếng xì xào, nhiều tiếng cười lạnh, chửi rủa người con gái đang đứng ở trước cửa . Học sinh cũ không ngừng vui sướng, họ muốn dạy dỗ con nhóc này nhưng sợ làm mất hình tượng, thật may đã có người khác ra tay hộ ! Bỗng trong đám đông đang tụ tập xem kịch có một người con trai cao lớn đi ra, theo sau hắn là mười mấy người nữa.
– Ai nói vậy ?_ Mặc Nghiêu lạnh lẽo lên tiếng, giọng nói vừa ma mị lại vừa như tu la địa ngục tới đòi mạng khiến nhiệt độ trong nhà ăn giảm xuống.
– Giám nói tiểu công chúa như vậy, các người muốn chết hả ?_ Ngôn tức giận nói.
Bấy giờ tất cả mới sợ xanh mặt, cư nhiên…là lớp E !
Vô Ngân nãy giờ cúi mặt đã ngẩng mặt lên, cô thấy Mặc Nghiêu đi về phía mình, hắn bế cô lên, nhặt lại chiếc huy hiệu và cài vào áo cô, giọng hắn dịu dàng đến chính hắn còn không nhận ra :
– Không sao đâu.
Vô Ngân có chút cười khổ, cái tên này…
– Từ lúc nào mà anh buồn nôn như vậy ? _ Giọng cô có chút chọc nghẹo, lại trong trẻo như đứa bé khiến người ta mềm lòng không thôi.
– Cái cô nhóc này…
Hắn đặt cô xuống, quay mặt nói với 5 người kia.
– Nếu để tôi thấy các cậu còn nhục mạ Vô Ngân lần nữa, lớp E sẽ khiến các cậu không yên ổn trong học viện này đâu !
Về phần 5 người kia, hai cô gái không khỏi đỏ mặt, Mặc Nghiêu quá đẹp trai đi. Ba tên con trai không cam lòng nhưng bị khí thế của hắn dọa cho sợ hãi.
…
Tiết học buổi chiều trôi qua, cuối giờ Vô Ngân được hiệu trưởng gọi xuống.
– Vô Ngân, em đây là chìa khóa phòng kí túc của em, nội quy dán ở bảng thông báo. Có vấn đề gì cứ nói với thầy.
– Cảm ơn thầy.
Kết thúc giờ học, cô nhanh chóng nói với Tiểu Thiết trông coi khối lập phương trong thời gian cô đi học.
Trên đường về khu nhà kí túc xá nữ, rất nhiều ánh mắt nhìn về phía cô, ghen ghét có, ngưỡng mộ có. Trong đó có 1 cô bé trạc tuổi cô lén lút theo sau.