Học Viện Dị Nhân Toàn Năng

Chương 11Thời Gian Trôi Qua


Đọc truyện Học Viện Dị Nhân Toàn Năng – Chương 11: Thời Gian Trôi Qua

– Ta cũng không quan tâm nhiều lắm, cái gì đến sẽ tự đến. Giờ ta muốn đi ngủ.
– Dạ chủ nhân…
Sau cuộc nói chuyện, Vô Ngân mặc quần áo nhanh chóng trở lại phòng ngủ. Nếu cô không nhầm thì theo tính toán sáng ngày mai sẽ đến Ma giới. Cô nhanh chóng chợp mắt nghỉ ngơi.
Sáng.
Những nắng ấm áp sớm mai len lỏi qua lớp rèm trắng, chiếu lên thiên thần xinh đẹp đang nằm trên giừơng. Mái tóc nâu khói xõa mềm mại, khuôn mặt phúng phính trắng trẻo ửng hồng. Hàng lông mi như cánh bướm khẽ rung động, đôi đồng tử màu hổ phách trong suốt mở to. Đã sáng rồi? Vậy nên sớm ra ngoài, cô thầm nghĩ. Một lúc sửa soạn tươm tất đâu vào đấy, Vô Ngân đi ra ngoài sân.
Bóng dáng to lớn của Tiểu Thiết đang đứng hưởng thụ những tia nắng sớm mai. Nghe thấy có tiếng động, nó quay đầu nhìn cô, hớn hở chạy lại
– chủ nhân! Chúng ta đang tới cổng vào Ma giới.
Xem con thú này, bình thường uy phong lẫm liệt, vậy mà ở bên cô từ lúc nào lại trở thành bộ dáng tiểu bạch a. Vô Ngân chỉ biết bất đắc dĩ cười cười.
– Ta đã sớm biết. Chúng ta cùng xuống._ bàn tay nhỏ xoa xoa bộ lông trắng mát lạnh. Nháy mắt đôi chân đạp không đi lên, một người một thú đã xuất hiện trước cổng vào Ma giới.
– Chủ nhân, chúng ta làm sao vào đây?
– Đừng lo lắng.

Nói rồi cánh tay mảnh khảnh giơ lên, chậm rãi áp lên cánh cửa, tức thì cả hai được bao bọc bởi một nguồn ánh sáng tím, bước vào bên trong.
Đường phố của ma giới lúc nào cũng âm u, những con quỷ với nhiều hình dạng đi qua đi lại. Có cả xe ngựa dùng làm phương tiện duy chuyển. Nhiều sạp hàng bán các loại đá, thảo dược,…
Vô Ngân cùng Tiểu Thiết đi tới một sạp hàng nọ. Giọng nói thô lỗ của ông chủ vang lên
– Tiểu quỷ, mau đi chỗ khác chơi, đừng cản trở việc buôn bán của ta !
Cô không nói gì, ánh mắt bị thu hút bởi thứ tròn tròn màu đỏ đặt trong lọ thủy tinh.
– Chủ tiệm, thứ này là gì vậy ?
Ông chủ có chút kinh ngạc, nhìn lại bộ dạng của Vô Ngân. Tiểu quỷ này da thịt trắng trẻo, khuôn mặt xinh đẹp, lại dẫn theo 1 con ma thú, nhất định không phải thường dân. Nghĩ tới, lão lập tức nở nụ cười chân chó, giọng mời chào
– Vị này a, đây là huyết tinh được cô đọng từ máu tươi, ăn vào rất tốt nha !
– Ăn được ? Bao nhiêu một viên ?
– Giá cả không thành vấn đề, 10 tinh thạch một viên.
– Nhưng ta…
Lúc này giọng nói của Tiểu Thiết vang lên trong tâm trí cô.
– Chủ nhân, ta có ma lượng này !
Trên tay Vô Ngân lập tức hiện ra 10 viên tinh thạch. Chúng mang 7 sắc màu luân phiên chiếu sáng.
Thấy tinh thạch, lão chủ tiệm lập tức dùng bàn tay mập mạp chộp lấy. Sau đó hắn cẩn thận mở nắp lọ thủy tinh, lấy một viên trong đó đặt vào vải lụa, gói lại cẩn thận rồi đưa cho Vô Ngân.
Trước hành động thô thiển của ông chủ tiệm, cô chỉ im lặng không nói gì. Nhận viên huyết tinh từ tay lão, cô mở từng lớp lụa nhung , cầm lấy bỏ vào miệng. Viên huyết tinh nhanh chóng tan ra, vị tanh ngọt của máu lan ra trong miệng, trôi xuống. Lập tức cô thấy từng tế bào trong mình sôi sục, mắt cô nhìn thấy từng chuyển động nhỏ nhất của mọi thứ xung quanh, âm thanh lóa đi. Không hiểu sao cô không tự chủ nhìn vào phần cổ của lũ quỷ đi đường. Cô thấy bên trong cơ thể bị một loại cảm giác thèm thuồng gặm nhấm.
Cô đã quên, một phần trong cơ thể cô là vampire ! Hẳn đây là triệu chứng đi. Khó khăn đi vào một con hẻm nhỏ. Giọng của Tiểu Thiết không ngừng lo lắng thay
– Chủ nhân, ngài làm sao vậy ? Còn… Còn răng của ngài, chúng dài ra !
– T… Tiểu Thiết. Ta… Muốn… Máu !
– Chẳng lẽ…. Ngài..

Chưa rứt lời Tiểu Thiết bị một lực mạnh mẽ kéo sang một bên. Cổ của nó bị thứ gì đó cắm phập xuống, tê dại cùng đau đớn khiến nó hoảng hốt. Chủ nhân… Rốt cuộc vì lí do gì, nhưng ngài cần, tôi sẽ cho không thương tiếc !
Trong lòng Vô Ngân là đấu tranh tâm lí nặng nề. Cô không kiểm soát được từng bộ phận của cơ thể mình. Lòng chìm xuống, Tiểu Thiết, ta xin lỗi !
Nhưng khi ánh mắt đỏ ngầu điên cuồng nhìn sang cái đầu thú. Mắt nó khẽ nhắm, miệng nhếch lên, vẻ mặt cam chịu số phận. Trái tim lại như bị cấu xé, hung hăng bóp chặt, đôi mắt Vô Ngân cụp xuống kèm theo 1 giọt nước mắt chảy ra. Cô bỗng thấy cơ thể mình trở lại bình thường, các tế bào thôi đòi hỏi. Cô đã chiến thắng bản thân?
Ôm lấy Tiểu Thiết hơi thở suy yếu vào lòng mình. Hai vết cắn trên cổ nó tự động khép lại, ánh mắt nhìn cô đầy phức tạp.
– Tiểu Thiết, ta sẽ kể cho ngươi chuyện của ta, sau đó ngươi muốn bỏ đi ta cũng không cản.
Đôi môi phấn hồng khẽ hé, khe khẽ đem những bí mật đã chôn sâu trong lòng kể ra. Nhẹ nhàng, thỏ thẻ như chia sẻ với một người bạn thân tri kỉ. Xong chuyện, mắt Vô Ngân nhìn xuống con thú trong lòng, khẽ cười khổ một tiếng, buông bán tay đang vuốt ve bộ lông của nó ra.
– Ngươi… Đi đi.
Tiểu Thiết nhìn chủ nhân, đau lòng trong mắt nó càng đậm, chủ nhân thật đáng thương ! Kiên cường như vậy, mạnh mẽ như vậy để làm gì chứ?
– Chủ nhân ! Tôi không đi! Tôi ở lại bên ngài !
– Ngươi nói sao? Ngươi không cần thương hại ta, ta hiểu mà…
– Không, tôi là tự nguyện !
Nháy mắt giọt lệ nóng bỏng tràn ra từ hốc mắt cô.
– Cảm ơn ngươi… Nhiều lắm !


Những ngày tiếp theo trôi qua, Vô Ngân chăm chỉ đọc sách ở ma giới. Hóa ra chú pháp là tạo ra những câu thần chú và chiêu thức dựa trên sức mạnh của bản thân. Chú pháp không có giới hạn, mạnh mẽ và cường đại vô cùng.
Những tháng năm tiếp sau đó.
_ Vô Ngân khai thác điểm mạnh của mình từ chú pháp, tạo ra những quyển sách quỷ độc nhất vô nhị chỉ riêng cô có.
_ Đi theo một binh đoàn quỷ, tham gia huấn luyện hà khắc trong rừng, cận kề sinh tử.
_ Cô bắt đầu bộc phát bản năng của vampire, có răng nanh.
_ Tốc độ tu luyện nhanh đến nỗi biến thái.
_ …
Thoáng một cái, những tháng ngày tự lập trôi qua. Vô Ngân tròn 13 tuỗi, mái tóc nâu khói dài ngang lưng, xoăn bồng bềnh. Ngũ quan thanh tú điên đảo chúng sinh. Đôi mắt màu hổ phách trải qua nhiều sinh tử đã biết che giấu cảm xúc, thăm thẳm và yên tĩnh như hồ nước phẳng lặng. Bên cạnh cô, một thiếu niên cao ráo tuấn tú. Đây chẳng phải là Tiểu Thiết đây sao? Năm Vô Ngân 9 tuổi, nó đã đột phá cảnh giới, biến được thành hình người.
– Năm nay, ta sẽ thi vào học viện dị nhân toàn năng._ Ngươi có hài lòng không? Micheal ? Cô thầm mỉa mai.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.