Đọc truyện Học Viện Danh Giá – Chương 77: Trò đùa của số phận
– Lũ các người là một đám ăn hại!! Có mỗi hai con nhóc cũng tìm không xong!!!
Thuỵ An tức giận đá phăng cái ghế gần đó, tạo ra một tiếng động lớn
lạnh lẽo. Đôi mắt kia, không còn là của một cô gái chỉ mới mười tám
tuổi, đó là đôi mắt của ác quỷ, đôi mắt chứa đầy dã tâm.
– Bọn nó chẳng đi đâu xa được đâu, với cái thể trạng đó!!! Tìm tiếp
cho tôi!!! Bắt sống con nhỏ đó về hỏi tội, tôi nhất định sẽ trừng phạt
cái tội phản bội của nó!! Còn con bé kia, nếu dám chống cự, giết không
tha !!
– Nhưng cô hai, chẳng phải ông chủ bảo không được làm cô ta tổn thương sao?
Một tên chợt hỏi, lập tức bị một chiếc ghế từ đâu bay đến, bay sượt qua hắn ta. Thuỵ An quát lớn.
– Dám cãi lời tôi?! Anh muốn chết hả?! Tìm!! Các người biến đi tìm cho tôi!! Ngay!!!
oOo
– G-Giọng nói… đó…? Song Ngư…??
Một cô gái bước ra từ phía sau bụi cây, đỡ lấy một cô gái khác. Cơ
thể nhỏ nhắn với bộ quần áo dính đầy máu, đôi chân trần với nhiều vết
thương lớn nhỏ. Là khuôn mặt đó, nhưng tại sao máu không ngừng chảy ra
từ mắt trái?
– Sư Tử!!!
Song Ngư vội vàng chạy lại. Xử Anh biết, cũng chạy đến, đỡ lấy cô gái kia khỏi Sư Tử. Khi nhận ra là Song Tử, cô có chút hoảng hốt. Xử Anh
chạm vào khuôn mặt Song Tử, vỗ nhẹ, sự lạnh lẽo khiến cô bất giác run
lên một cái.
Sư Tử nhìn khuôn mặt lo lắng của Song Ngư, hơi cười. Khuôn mặt của
cậu, bị nước mắt của cô làm nhoè đi. Sư Tử ho vài cái, thở gấp.
– Mắt cậu làm sao vậy?! Chuyện gì đã xảy ra?! Nói cho tớ biết đi!!
Chỉ việc Sư Tử có thể nói lại đã khiến cậu bất ngờ rồi, đến khi nhìn
thấy con mắt trái khép chặt với máu chảy liên tục kia, Song Ngư càng
kinh ngạc hơn. Đáp lại điều đó, Sư Tử chậm rãi lắc đầu.
– Song Tử… cứu cậu ấy…!!
Đến lúc này, Song Ngư mới để ý đến Song Tử. Máu không ngừng loan ra ở phần bụng, khuôn mặt Song Tử lại tái nhợt. Lẽ nào tiếng súng ban nãy…?!
– Chuyện gì đã xảy ra với cô và Song Tử vậy hả?
Sư Tử không còn thời gian bận tâm tại sao Xử Anh lại ở đây nữa. Cố
đứng dậy khỏi vòng tay Song Ngư, nhìn Xử Anh cô nói một cách khó khăn.
– Song Tử vì đỡ đạn cho tôi mới thành ra như thế!!
– Cả cậu cũng bị thương kìa, Sư Tử!!
– Tớ không sao.
Sư Tử chậm rãi lắc đầu. Vịnh vào một thân cây gần đó để đứng cho vững, cô nói.
– Song Ngư làm ơn, hãy cõng Song Tử…! Chúng ta không thể… ở lại đây lâu hơn!!
Đúng lúc đó, lại có tiếng súng vang lên. Song Ngư gật đầu, Xử Anh
cũng giúp đỡ Song Tử lên lưng cậu. Khuôn mặt Song Tử nhăn nhúm lại vì
đau, và vết thương kia không ngừng rỉ máu. Có lẽ vì quá đau đớn và mệt
mỏi, cô đã thiếp đi từ bao giờ.
Chạy được một lúc, Sư Tử đi chậm dần rồi dừng hẳn, chống tay vào một
thân cây gần đó làm chỗ vịnh, cô thở gấp. Bàn tay Sư Tử ôm chặt bên mắt
trái nãy giờ cứ chảy máu không ngừng. Đau quá! Cứ mỗi lần gió thổi, dù
chỉ nhẹ thôi, cũng khiến cô đau đớn không thôi. Rồi cả cái cơ thể này
nữa. Lúc này, chỉ mỗi việc bước đi thôi, cũng rút của cô bao nhiêu là
sức lực.
– Cô không sao chứ?!
Xử Anh vội vã chạy lại, hai tay đỡ lấy Sư Tử. Sư Tử mở con mắt còn
lại, nhìn cô, khẽ lắc đầu. Dù vậy, cô lại thở gấp như thể xung quanh
không có không khí.
– Tìm mau!! Bọn chúng chỉ ở quanh đây thôi!!!
Thanh âm kia truyền vào tai khiến Sư Tử khẽ giật nảy mình. Cô muốn
chạy tiếp, nhưng cơ thể lại mệt mỏi như muốn khuỵu hẳn, đến cả thở thôi
cũng quá sức với cô lúc này. Nếu cứ thế này, Sư Tử sẽ chỉ cản đường bọn
họ. Một cách khó khăn, cô lên tiếng.
– Người bọn chúng cần là tớ, tớ sẽ đánh lạc hướng chúng và—
– Không có chuyện đó đâu!!
Sư Tử còn chưa kịp nói dứt câu đã bị Song Ngư chặn lại. Cậu thừa
biết, cô gái này định đánh lạc hướng cho bọn cậu chạy chứ gì. Dù không
rõ chuyện gì xảy ra, nhưng có chết cậu cũng không bỏ mặc Sư Tử!! Thả
Song Tử xuống cho Xử Anh, cậu nói.
– Chúng ta chia ra! Song Tử cần chữa trị, cô nhớ đường đúng chứ? Đưa cậu ấy về trước!!
– Còn hai người thì sao?? Không được đâu!!
Song Ngư đang nói gì vậy chứ?! Nếu cậu ta nghĩ cô là người có thể bỏ
mặc người khác chết không lo thì còn lâu!! Làm sao Xử Anh có thể bỏ hai
người họ lại, nhất là khi một trong số đó là Sư Tử?!
Nhìn cái vẻ mặt khó xử và cái sự từ chối kia của Xử Anh, Song Ngư hơi cười.
– Cô lạnh lùng lắm mà! Ghét chúng tôi lắm không phải sao? Giờ là cơ hội tốt đấy chứ!
– Im ngay! Chẳng liên quan!!
– Đi đi!! Tập hợp với mọi người, rồi tìm chúng tôi vẫn chưa muộn!!
Lúc này, Xử Anh thực sự rơi vào trạng thái khó xử mà trước giờ dù một lần, cô cũng chưa từng trải qua. Điều đó khiến Xử Anh không biết phải
làm thế nào!! Nhìn xuống Song Tử đang bất tỉnh, cô lại nhìn Song Ngư,
gật đầu một cách khó khăn.
Đoạn, Xử Anh lấy tay Song Tử khoác vào vai mình, đỡ cô đứng dậy. Nhìn hai người một lần cuối, cô chạy đi về hướng ngược lại.
Sư Tử vẫn ngồi dựa vào thân cây, dùng con mắt phải còn lại nhìn Song Ngư, cô hỏi bằng giọng thì thào.
– Cậu nên đi… cùng bọn họ…! Tại sao… lại ở lại…?
Vẫn ngồi ở tư thế khuỵu một gối, Song Ngư quay người ra sau nhìn Sư
Tử. Cậu chợt đứng dậy, đi về phía cô. Nhìn Sư Tử, Song Ngư mỉm cười.
– Tớ đã hứa rồi, tớ sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu một mình!
Sư Tử thoáng ngạc nhiên. Sự dịu dàng kia và ấm áp trong đôi mắt màu
nâu sẫm kia, thật khiến cô ích kỉ chỉ muốn giữ lại cho riêng mình. Và
hơn thảy, nó lại quen thuộc đến lạ… Giọng nói này, lời hứa ấy, sự dịu
dàng ấy, hình như cô đã thấy ở đâu đó…
– Với lại, hôm nay là Giáng sinh! Sau chuyện này, hãy cùng nhau đi đến quán cà phê sách nhé?
Vẻ mặt dịu dàng kia và lời mời trẻ con chẳng ăn nhập ấy của Song Ngư
khiến Sư Tử bật cười. Nhìn khuôn mặt đó, Song Ngư cảm thấy nhẹ nhõm hơn
hẳn. Nhất định, sau khi chuyện này, bọn họ sẽ lại đến quán cà phê sách
ấy. Nhất định!!
– Cẩn thận!!
Song Ngư bất ngờ xông đến, che chắn cho Sư Tử bằng chính thân mình.
Cô nghe thấy tiếng súng, sau đó là tiếng rên nhẹ của Song Ngư. Khi chắc
chắn đã an toàn, cậu mới buông cô. Sư Tử vội nhìn lên cậu. Có vẻ như
viên đạn đã bắn sượt qua má Song Ngư, để lại một vết thương nhỏ rỉ máu.
– Tớ không sao, chỉ trầy ngoài da thôi.
Nhìn cái bộ mặt cười hì kia của Song Ngư, chẳng hiểu sao, cô thấy có
chút giận dữ. Nhưng nếu lúc đó, Song Ngư không đỡ cho cô, ai mà biết
được hậu quả có phải chỉ đơn thuần là một vết thương sượt má!
– Đi thôi!! Ở đây lâu bọn chúng sẽ tìm thấy cậu mất!!
Nói rồi, Song Ngư đứng dậy, kéo theo Sư Tử mà chạy thật nhanh về phía trước. Chỉ có thể nhìn bằng một con mắt, con mắt kia lại bị nhoè đi vì
mỏi mệt, Sư Tử không thể thấy rõ cậu, và cả đường đi. Có lẽ vì điều đó,
Song Ngư nắm chặt tay cô không buông. Dù vậy đi nữa, Sư Tử thấy vui, một chút thôi!
Chạy một lúc, cuối cùng cả hai cũng tìm được đường ra khỏi khu rừng.
Nhưng chẳng may mắn chút nào, khi trước mắt họ lúc này là vực sâu, mà
chỉ nhìn thôi cũng đã sợ run rồi, thật chẳng biết rơi xuống sẽ thế nào
nữa!! Thật không dám nghĩ đến!!
Song Ngư vội kéo Sư Tử chạy ngược lại, nhưng từ bao giờ, bọn chúng đã tìm ra hai người. Đằng sau là vách núi, xung quanh lại bị bao vây bởi
một đám người hung tợn cầm súng. Lần này thì nguy thật rồi!!
Song Ngư kéo Sư Tử ra sau mình, một tay dang ngang chắn cho cô. Đôi
mắt nâu dịu dàng biến đâu mất, thay vào đó là sự lạnh lùng không hơn
không kém.
– Mau tránh ra!! Bọn tôi chỉ muốn cô gái đó, hoàn toàn không muốn làm hại người vô tội!!
Khoé môi Song Ngư nhếch lên, tạo thành một nụ cười khinh bỉ.
– Thử xem! Muốn bắt cô ấy, bước qua xác tôi đã!!
Ánh mắt đằng sau lớp kính đen của bọn người kia hình như đã quá sức
chịu đựng, chỉ cần lệnh là có thể xông đến ngay tức khắc. Song Ngư vẫn
giữ nguyên vị trí. Cậu đương nhiên có biết võ, thậm chí là rất giỏi,
nhưng để chống lại một đám người hung tợn khoẻ khoắn cả chục tên, cậu
thực sự không tin chắc mình sẽ chiến thắng. Dù vậy, hơn cả thảy, cậu
nhất định phải bảo vệ Sư Tử, dù có ra sao đi nữa!!
Tên có vẻ là cấp trên trong bọn chúng phẩy nhẹ tay. Lập tức, bọn họ
xông đến. Vẻ mặt Song Ngư trở nên căng thẳng, cậu thủ thế, hai tay nắm
chặt thành nắm đấm.
Một tên đưa tay ra sau, dùng lực thật mạnh tạo thành một nắm đấm.
Song Ngư vội dùng tay ngăn lại, đồng thời bẻ ngược tay hắn ra sau, cuối
cùng đập một phát thật mạnh vào lưng khiến hắn nằm hẳn dưới đất.
Hai tên khác tung chân đá vào cậu. Song Ngư lách người tránh, đồng
thời đạp lên đùi một tên làm điểm bật, bật lên cao rồi đá xoáy vào mặt
hắn. Điều này khiến Song Ngư mất cảnh giác trong phút chốc, khiến cậu bị tên còn lại đá mạnh vào lưng.
– Song Ngư!!
Sư Tử hoảng hốt nhìn cậu nằm dưới đất, khuôn mặt nhăn lại vì đau.
Đúng lúc đó, một tên khác đi lại, định bắt Sư Tử trong lúc Song Ngư đang giao chiến. Cô hoàn toàn không có chút võ nào, nhưng nhớ lại một chiêu
mà Nhân Mã dạy cho cô, Sư Tử đưa chân đá thẳng vào hạ bộ của hắn.
Song Ngư nhìn cảnh đó, bật cười một cái. Cậu chống tay xuống đất,
đứng dậy. Chỉ trong một loáng, một nửa trong số chúng đã bị Song Ngư “xử đẹp.”
Tên thủ lĩnh vỗ tay, đôi mắt nhìn Song Ngư đầy thú vị. Bất ngờ, hắn
xông đến. Lợi dụng lúc cậu còn đang cố thở để lấy không khí vì mệt, hắn
đấm thật mạnh vào mặt Song Ngư, khiến cậu ngã ra đất.
– Thú vị lắm!! Cậu khá mạnh và dũng cảm đấy, tên nhóc cứng đầu!!
Song Ngư trừng mắt nhìn hắn. Cố gượng người ngồi dậy, cậu chợt quét
chân nơi phần đất hắn đang đứng, khiến hắn ta mất thăng bằng mà ngã
xuống. Song Ngư đứng dậy, lạnh lùng nhìn hắn.
– Để bảo vệ người quan trọng nhất, có chết tôi cũng chẳng sợ!!
Hắn bật cười, ngồi dậy. Hắn ta chợt lộn người một cái, tung một cú đá đá vào bụng Song Ngư.
Ôm lấy bụng, Song Ngư nhăn mặt. Cậu lập tức xông đến, tung chân đá
một cái. Nhưng thật không may, hắn không chỉ tránh được, mà còn nắm được cái chân đó của cậu. Cái chân vì chạy quá lâu lại liên tục nên đau
nhức, bị nắm chặt càng khiến cậu đau hơn, Song Ngư hơi nhíu mày. Hắn
nhếch môi cười, dùng một tay quật ngã cậu xuống đất.
– Cậu khá thích dùng những cú đá trong chiến đấu nhỉ? Nhưng không phải lúc nào cũng tốt đâu, dù đó là thế mạnh của cậu đi nữa!!
Gượng người đứng dậy, Song Ngư thở hồng hộc. Cậu đưa tay quệt đi vệt máu nơi khoé miệng, hơi cười.
– Nhưng sẽ tốt, nếu biết phát huy cái thế mạnh đó!
Dứt lời, Song Ngư đá thẳng vào mặt hắn. Lần này, do bất ngờ nên hắn
lãnh trọn cú đá đó, bị hất mạnh ra sau. Ngồi dưới đất, hắn nhếch mép
cười. Thú vị thật!! Đây là lần đầu tiên, có người đánh ngang sức hắn,
còn là một tên nhóc nữa!
Dù đã đứng đó, dù vẫn nắm thế thượng phong, Song Ngư lại đang dần
kiệt sức. Cậu thở không ngừng mà vẫn không đủ không khí, mấy vết thương
lớn nhỏ khắp người bắt đầu rỉ máu, và chân của cậu, bắt đầu đau.
– Phải… hoàn thành… nhiệm vụ…!!!
Tiếng nói ngắt quãng như một cái máy bị hỏng thu hút sự chú ý của cả cậu và tên thủ lĩnh. Một thứ gì đó, loé sáng trong mắt cậu.
Một tên trong số bọn chúng, lúc này nằm dưới đất, chợt móc cây súng
từ trong túi ra. Đôi mắt hắn hằn rõ từng tia máu, hắn chĩa đầu súng về
phía Sư Tử.
Con mắt phải còn lại của Sư Tử mở to một cách kinh hãi. Dù biết rõ
bản thân đang lâm vào tình trạng nguy hiểm đến vậy, đôi chân cô lại như
bị chôn dưới đất, không tài nào cử động được. Sư Tử cứ đứng đó, như một
pho tượng.
– Sư Tử!! Không được!!!
(Còn tiếp)