Đọc truyện Học Viện Danh Giá – Chương 48: Người phụ nữ kì lạ
Sáng chủ nhật, Thiên Bình và Song Tử tự dưng trở thành ôsin không
công cho tụi nó, nói đúng hơn là cho Song Ngư. Nghe đồn ngày hôm qua, dù đã có “cảnh báo” của Ngư Ca, hai đứa nó vẫn cứ nhào tới mà chia mỗi đứa một miếng để lấp đầy cái bụng rỗng của mình. Kết quả là bị anh chàng
mắng xối xả cho một trận, đã vậy còn bị bắt lau nhà, quét nhà, giặt giũ, vân vân và vân vân. Cự Giải với Bảo Bình chỉ ngồi coi chứ chẳng can dự gì. Thương thì có thương đó, nhưng là
Song Ngư đã nổi giận thì trời cũng chưa chắc ngăn được. Tụi nó đâu có
dại.
Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, tụi nó hoàn toàn không hiểu sao, Song Ngư lại nổi giận chỉ vì một cái bánh nhỉ…
Khoảng gần trưa, tụi nó kéo nhau đến khu thương mại gần trường đi
chơi. Vào ngày này, lẽ ra là ngày mà thành viên lớp S được trở về thăm
nhà. Nhưng mỗi đứa một lí do, chẳng ai buồn về thăm gia đình cả, ngược lại lại kéo nhau đi chơi tự tung tự tác. Thiên Bình với Song Tử vừa ban nãy than mệt than đuối, giờ cũng quậy tưng lên. Song Ngư thấy thật
chướng mắt! Về nhà cậu nhất định phạt tiếp!!!
Cả đám kéo nhau vào khu vực mua sắm. Tụi con gái được thế nên thoải
mái lựa một đống đồ mà đem đi thử, thử xong thì tính tiền cả đống, cuối
cùng thì quăng cho mấy cậu bạn trai tội nghiệp xách hộ, còn mình thì
tiếp tục lựa đồ khắp các quầy đến mức nhân viên bán hàng phải chóng mặt
chỉ vì phải đi theo giới thiệu mẫu hàng cho tụi nó.
Song Tử với Nhân Mã lăng xăng chạy lại chỗ bán áo khoác. Tiểu Song
vui vẻ lấy cái áo khoác mũ tai gấu đáng yêu ra khỏi sào, ướm lên người
mình rồi lại lon ton chạy lại chỗ Bảo Bình.
– Bảo Bảo, sao hả? Sao hả?~
– Hỏi cậu ta làm gì, tớ thách Bảo Bình dám chê xấu~ á~
Bảo Bình còn chưa kịp lên tiếng, đã bị Kim Ngưu thập thò đằng sau
Song Tử nói chen vào, tay hơi che miệng cười gian thách thức. Cậu không
chấp thôi à nha!
Trong khi đó, Thiên Bình với Cự Giải lại đang đứng ở quầy áo thun.
Tiểu Giải cứ đi vòng vòng quanh mấy cái sào đồ mãi, còn Bình Ca thì theo sau với đống đồ xách đầy trên tay. Được một lúc, cô nàng dừng lại, lục
lục gì đó một hồi mới lấy ra hai cái áo thun, một cho nam và một cho nữ, có vẻ là áo đôi.
Cự Giải quay sang Thiên Bình vừa định khoe với cậu chàng, thì Thiên
Bình lại đang ngó tới ngó lui vì sợ bị fan hâm mộ phát hiện, nên chẳng
để ý Cự Giải nhìn mình. Cô nàng phồng má bực bội, đi nhanh tới trước mặt Thiên Bình. Cậu còn chưa hiểu gì thì đã bị cô bạn gái giẫm một cái vào
chân không thương tiếc. Thiên Bình ôm chân nhảy lên vì đau, trong khi Cự Giải thì mặt hầm hầm bỏ đi.
– Khổ công tớ tìm áo đôi, ai kia lại chẳng thèm để ý. Được!!
– A~ Giải Nhi~ à~ Đừng giận mà~~~~~
Tụi nó đứng ở quầy gần đó, nhướn mày nhìn cái cặp đôi ngọt ngào của
tụi nó đằng kia. Thì cứ cho là đa số đã có đôi có cặp đi, nhưng đừng có
mà làm mấy việc khiến người ta cảm thấy ghen tị chứ~
Thiên Hạt như sực nhớ ra gì đó, vội nhìn xung quanh.
– Ủa~? Leora với Leon yêu quý của tớ đâu~~~
– Hai anh em bọn họ chui rúc vào nhà sách rồi còn đâu.
Xử Nữ vừa lựa đồ cùng với Cự Giải, vừa lên tiếng. Thiên Hạt nghe vậy
ậm ừ vài cái, rồi lại nhanh chóng nhào đến chỗ Kim Ngưu, Song Tử với
Nhân Mã mà chọn đồ cùng. Song Ngư với Thiên Yết đang ở quầy giày thể thao, có chút chú ý rồi lại thôi.
oOo
Sư Tử đi tới lui ở khu vực văn học cổ điển, mắt cứ nhìn qua nhìn lại
khắp mấy quyển sách đặt trên kệ mà vẫn chẳng tìm được quyển nào ưng ý.
Nhật Nam đi phía sau cô em gái, cậu dừng lại. Sau khi rút một quyển sách từ kệ, Nam đi lại chỗ Sư Tử.
– Quyển này thế nào? Em chưa đọc đúng không?
Đón lấy quyển sách từ tay anh trai, Sư Tử nhìn vào bìa sách. Quyển
này đúng là cô chưa đọc, nhưng có biết đến. Trong lúc cô nàng còn đang
đắm chìm trong mớ suy nghĩ về quyển sách, Nam chợt lên tiếng hỏi.
– Hình như, em ngày càng thân thiện thì phải?
Sư Tử không trả lời Nhật Nam, vẫn cứ chậm rãi lật từng trang sách.
Đôi mắt màu xanh thẫm tuyệt đẹp chợt trở nên vô cảm. Vẫn cứ chú tâm vào
những trang sách trước mặt, cô nói một cách lơ đễnh.
– Ai mà biết được…
oOo
Hai anh em Sư Tử với Nhật Nam vừa ra khỏi nhà sách thuộc khu thương mại cũng là lúc tụi nó vừa mua đồ xong.
Nam chưng hửng thì đám con trai mỗi thằng xách một đống những túi
xách đựng mấy thứ mà các cô nàng kia mua. Còn chưa kịp hết ngạc nhiên,
Bạch Dương đã thảy ngay cả chục túi cho Nam cầm, bảo là đồ của Thiên
Hạt. Cậu cũng chẳng nói gì, cũng chẳng từ chối.
Kim Ngưu chẳng biết từ đâu, chạy lại khoác tay Sư Tử, dụi mặt vào cô
nàng như chú cún con đáng yêu. Sư Tử nhìn cô bạn mà mỉm cười.
Mua sắm xong, tụi nó dẫn nhau vào rạp mua vé coi phim. Sau một hồi
chọn lựa, đứa này đưa ý đứa kia phản bác, tụi nó cũng chọn được bộ phim
ưng ý. Nhưng vì chưa đến giờ chiếu, nên cả đám lăng xăng chạy ra quán ăn gần đó.
Ra khỏi rạp là khoảng gần bốn giờ chiều. Tụi nó rẽ vào khu vực siêu thị mua vài thứ rồi đi về.
Tụi con trai đi lấy xe, tụi con gái đứng bên ngoài cũng lon ton chạy
vào trong một hiệu thời trang gần đó, đứa thì chạy vào chỗ bán thú bông. Chỉ còn mỗi Sư Tử đứng yên một chỗ đọc sách. Thỉnh thoảng ngẩng đầu
nhìn tụi bạn, cô lại phì cười.
Trong một lần vô tình ngẩng đầu lên, Sư Tử vô tình bắt gặp ánh mắt
của một người phụ nữ cũng đang nhìn mình. Người phụ nữ nọ nhìn cô từ
ngạc nhiên chuyển sang kì lạ, với nụ cười có chút gì đó đáng sợ. Chẳng
hiểu tại sao, Sư Tử bất giác run lên.
Người phụ nữ kia đi về phía Sư Tử. Bà ta có vẻ ngoài bốn mươi, với
phong cách quý phái, toát lên vẻ sang trọng. Bà ta dừng lại trước mặt Sư Tử, cười một cái.
– Sư Tử đúng chứ? Lâu quá không gặp con.
– B-Bà là ai? Chúng ta… có quen nhau sao??
Chính Sư Tử cũng không hiểu, tại sao mình lại lấp bấp đến thế. Chỉ
biết, người phụ nữ lạ mặt này một cách nào đó khiến Sư Tử thấy sợ đến
run lên.
– Con sao vậy? Con quên ta rồi sao?
Từng câu nói mà người phụ nữ kia thốt ra đều khiến cho Sư Tử không
thoải mái. Trong đầu cô chợt hiện lên hàng loạt hình ảnh kì lạ không nối tiếp nhau. Hơi thở Sư Tử ngày một gấp gáp. Nhìn người phụ nữ trước mặt, cô cố nói thành tiếng.
– T… Tôi không quen bà. Tôi không nghĩ… chúng ta từng gặp nhau…
Người phụ nữ nhếch môi cười nửa miệng.
oOo
Nhật Nam ngồi trên xe, vừa chạy ra đã nhìn thấy đám con gái đang chạy đến từ bên đường. Cậu khẽ lắc đầu.
Đám con trai mở cửa xe bước xuống, giúp mấy cô nàng chất đống đồ vừa mua được vài phút trước vào trong.
Đến lúc này, Nam mới để ý, không hề thấy Sư Tử. Đôi đồng tử màu xanh
thẫm lướt qua lại tìm cô em gái. Cậu dừng lại tại chỗ trước cửa khu
thương mại, nơi Sư Tử đang đứng nói chuyện với ai đó. Khi nhận ra người
kia là ai, đôi mắt Nam mở to kinh hãi.
Từ kinh ngạc chuyển sang khó chịu, Nam bước nhanh về phía cô em gái. Tụi nó dần nhận ra sự kì lạ nên cũng chạy theo.
Song Ngư nhìn người phụ nữ có vẻ quyền quý trước mặt mình, lại nhìn
Sư Tử vốn ngày thường rất bình tĩnh lại đang run lên từng hồi. Sự khó
chịu trong lòng dâng lên, Song Ngư bước đến bên Sư Tử, đưa tay kéo cô về phía mình.
Nhật Nam ngạc nhiên nhìn biểu hiện của Song Ngư. Không chỉ cậu, mà cả tụi nó cũng vậy, đặc biệt là Thiên Yết. Nhưng bản thân tự biết chuyện
nào quan trọng hơn, Nam quay phắt sang người phụ nữ kia. Đôi mắt trở nên sắc lẹm, cậu gằn giọng.
– Tại sao bà lại ở đây?
Tụi nó nhìn Nhật Nam đầy thắc mắc. Nhưng dường như không quan tâm đến điều đó, cậu vẫn chú ý vào người phụ nữ nọ.
Khác với sự khó chịu lộ rõ của Nam, bà ta lại trông rất bình thản.
– Sao con có thể lạnh lùng như vậy với mẹ của mình chứ, Tiểu Nam?
– Bà im ngay cho tôi!! Tên của tôi không để cho bà gọi!!
Nam lớn tiếng. Lần đầu tiên, cậu tức giận như vậy. Ngạc nhiên, nhưng
hầu hết tụi nó đều đổ dồn vào lời nói của người phụ nữ vừa tự xưng là mẹ của Nhật Nam kia.
– Con thật khiến ta buồn đấy, Nam à.
– Bà đến đây làm gì? Bà huỷ hoại cuộc sống của chúng tôi chưa đủ sao?
Bà ta khẽ cười. Rời mắt khỏi Nam, bà ta nhìn sang cô gái bé nhỏ đang
run lên không ngừng. Trong vòng tay Song Ngư, Sư Tử dường như cảm nhận
được ánh mắt kia, khẽ run lên.
– Con bé đó, hình như đã quên ta rồi thì phải?
– Là do ai mà Tử Nhi mới như vậy hả?! Tôi nói cho bà biết, nếu còn
dám đụng đến cuộc sống của chúng tôi và đụng đến em gái tôi một lần nào
nữa, tôi nhất định mãi mãi, sẽ không bao giờ tha thứ cho bà!
Nhật Nam rít lên từng chữ như đang kiềm nén sự tức giận trong lòng.
Bà ta cười khẩy một cái, rồi rời đi.
Người phụ nữ kia vừa đi khỏi, Sư Tử đã khuỵu xuống nền đất như chẳng còn một chút sức lực nào. Cô thở gấp.
Tụi nó còn chưa kịp chạy lại thì Nhật Nam đã quay người ra sau, khuỵu gối cho ngang bằng với tầm nhìn của cô em gái. Lập tức, Sư Tử nhoài
người tới, hai bàn tay run rẩy bám vào Nam.
– Người đó… là ai vậy…?
– Tử Nhi à…
– Đáng sợ… Bà ta rất đáng sợ… Em không biết, nhưng bà ta, em… đau… em không…
Sư Tử lấp bấp không nên câu. Nhật Nam hai tay nắm lấy đôi bàn tay
đang run lên từng hồi của cô em gái tội nghiệp. Cậu chạm trán mình vào
trán Sư Tử, nói bằng giọng dịu dàng trầm thấp.
– Anh xin lỗi, Sư Tử. Tất cảà lỗi của anh…
– Người đó… là ai chứ…? Đáng sợ lắm…! Em không muốn gặp bà ta một lần nào nữa…! Không muốn, Nam à không muốn đâu…!
Nam không nói gì, cậu chỉ choàng tay ôm chặt cơ thể bé nhỏ không
ngừng run rẩy của Sư Tử vào lòng. Lia mắt sang và vô tình bắt gặp ánh
mắt chực trờ câu trả lời của tụi nó, đôi đồng tử mài xanh thẫm chùng
xuống.
Tụi nó thật không biết, là Nam không biết hay là không muốn nói. Chưa bao giờ tụi nó nhìn thấy một Sư Tử lạnh lùng bình tĩnh lại run sợ chỉ
vì gặp một người phụ nữ như lúc này. Điều duy nhất tụi nó biết, là bà
ta, có lẽ là mẹ của Nhật Nam và có một mối quan hệ phức tạp với Sư Tử,
và Nhật Nam, hoàn toàn không có vẻ gì là ưa mẹ mình…
(Còn tiếp)