Đọc truyện Học Viện Danh Giá – Chương 42: Hiểu lầm (2)
– B-Bạch Dương… Tại sao…?
Nhân Mã lắp bắp nhìn cậu con trai đang trơ mắt nhìn về hướng này một cách hoảng sợ.
Bạch Dương thật không thể tin vào mắt mình. Khi phản chiếu trong đôi
mắt ngỡ ngàng tột độ của cậu, lại là hình ảnh Nhân Mã và Anh Kiệt đang
hôn nhau. Nụ hôn đầu mà đáng lẽ phải thuộc về cậu, lại bị cái tên đó
cướp mất. Ngựa con, thích cậu ta sao…
Cậu chợt bắt gặp ánh mắt Nhân Mã đang kinh ngạc nhìn mình. Đầu lắc
chậm rãi, đôi mắt mở to như không thể tin. Quay người, Bạch Dương vùng
chạy. Vùng chạy khỏi hiện thực đau đớn mà cậu vừa nhìn thấy, hiện thực
mà cậu chỉ cầu mong là một cơn ác mộng.
Nhân Mã vùng ra khỏi Anh Kiệt, vội vàng chạy theo Bạch Dương. Thể lực quá yếu, cộng thêm chân không dài bằng cậu, dù cố gắng bao nhiêu, Nhân
Mã vẫn không đuổi kịp được Bạch Dương.
Mặc cho tiếng Nhân Mã gọi với theo phía sau, Bạch Dương vẫn cứ chạy,
mỗi bước lại càng nhanh hơn. Được một lúc, cho đến khi nghe rõ mồn một
tiếng thở gấp của Nhân Mã, cậu lại sực nhớ ra cô bị suyễn. Dù bực bội,
Bạch Dương bắt buộc vẫn phải dừng lại. Hai bàn tay nắm chặt, cậu không
quay ra sau nhìn Nhân Mã, răng cắn chặt môi.
– Cậu muốn chết hả?
– L… Là tại tớ gọi mãi… mà cậu không chịu… dừng lại… cho nên tớ mới…
– Đuổi theo tôi làm gì?
Nhân Mã trong một giây thần người ra. Cậu vừa xưng “tôi” ư? Tại sao
Bạch Dương lại tỏ ra xa cách với cô như thế. Cô thấy khó chịu lắm, nhưng bản thân cũng biết sự khó chịu len lỏi trong cậu còn gấp nhiều lần. Hít sâu một cái, Nhân Mã tìm cách giải thích cho Bạch Dương mọi chuyện.
– Không phải như cậu nghĩ đâu mà. Là Kiệt kéo tớ vào công viên, sau
đó thì cậu ấy… chủ động hôn… tớ. Tớ không… Tớ không muốn chuyện này xảy
ra một chút nào. Bạch Dương, cậu làm ơn… tin…
– Ý cậu là cậu không có lỗi gì trong chuyện này?
Không để Nhân Mã nói hết câu, sự tức giận trong lòng đã khiến cậu ngắt lời cô bằng chất giọng khó chịu.
Bất chợt bị ngắt lời, Nhân Mã từ lúng túng đâm ra sợ sệt.
– Tớ…
Bất chợt, Bạch Dương quay phắt người ra sau, đùng đùng đi về hướng
Nhân Mã. Vẻ mặt cô nghệch ra khi nhìn thấy đôi mắt chứa đầy tia giận dữ
của cậu. Trong khi Tiểu Mã còn cảm thấy có lỗi, thì Bạch Dương vẫn cứ
tiếp tục bước về phía cô. Vẻ mặt và hành động của cậu khiến cô bất giác
sợ hãi. Cứ mỗi bước tiến của Bạch Dương, Nhân Mã lại lùi về sau một
bước. Cho đến khi, cô bắt buộc phải dừng lại khi phía sau là một thân
cây đại thụ.
Bạch Dương chống một tay bên thân cây phía sau lưng Nhân Mã như để
khoá chặt cô lại. Nhân Mã hoàn toàn rơi vào thế bị động. Đây là lần đầu
tiên, Nhân Mã cảm thấy sát khí toả ra từ Bạch Dương. Cậu lớn tiếng, như
để trút hết sự khó chịu trong lòng.
– Chẳng phải cậu đang định chọc tức tôi sao? Cậu đi chơi với hắn, đi
ăn với hắn, thân mật với hắn ngay trước mặt tôi. Tự dưng bị nắm tay kéo
vào một công viên không còn bóng người vào giờ này, cậu không thấy lạ
sao mà đi theo hắn?! Bao lần tôi bảo cậu tránh xa hắn rồi?!
Chưa bao giờ, Bạch Dương lớn tiếng mắng mỏ cô như thế. Có thể hai đứa cãi nhau chỉ vì mấy chuyện lặt vặt, nhưng chưa từng cãi nhau thế này.
Chẳng hiểu sao, trong lòng Nhân Mã cảm thấy oan ức, cô cũng bắt đầu hơi
to tiếng.
– Còn cậu thì sao? Chẳng phải cậu bảo tớ phiền phức sao? Rằng tớ là một con ngựa non háu đá luôn quấy nhiễu cậu?!
Bạch Dương không sai mà, lúc đó cô đã nghe thấy lời cậu nói. Trong
khi cậu còn ngỡ ngàng chưa kịp lên tiếng, Nhân Mã lại nói tiếp.
– Cậu lấy tư cách gì mà cấm tớ không được đi cùng Anh Kiệt? Bảo tớ
nghe lời cậu, cậu lấy quyền gì? Cậu đâu phải anh trai tớ, càng không
phải ba tớ, sao lại bắt tớ phải nghe lời cậu?!!
Từng chữ thốt ra từ miệng Nhân Mã chẳng khác nào gáo nước lạnh tạt
thẳng vào mặt Bạch Dương, chẳng khác nào những mũi dao nhọn đâm vào cậu
không thương tiếc. Hai mắt Bạch Dương đang nhìn Nhân Mã run run lên. Cô
nói phải, cậu lấy tư cách gì, lấy quyền gì mà cấm đoán cô đi với Anh
Kiệt. Cậu và cô chỉ đơn thuần là bạn, quá lắm là bạn thân thanh mai trúc mã. dù không muốn nghĩ vậy chút nào, nhưng Bạch Dương làm gì có quyền
xen vào chuyện tình yêu của Nhân Mã? Cô yêu ai, đi với ai, làm gì, ở bên ai, cậu có đủ tư cách để phán xét? Bạch Dương cắn mạnh môi dưới đến bật máu.
Đôi mắt tinh anh của Nhân Mã lúc này đã ngấn nước từ bao giờ, cứ mở
to nhưng lại cố trốn tránh ánh mắt Bạch Dương. Đến tận khi thốt ra rồi,
Tiểu Mã mới nhận ra mình vừa nói gì. Tại sao cô lại nói như vậy với cậu
chứ. Cô đang làm mọi chuyện tệ hơn.
– Tôi không là gì của cậu sao?
Bạch Dương vừa nói vừa cười khầy một tiếng. Một tay vẫn chống trên
thân cây phía sau Nhân Mã, cậu chợt dùng tay còn lại, nâng cằm Nhân Mã
lên, ép cô nhìn vào mắt mình. Hai mắt Nhân Mã mở to, nhìn vào đôi mắt
đẹp nhưng đầy phẫn nộ của Bạch Dương. Nhân Mã hoàn toàn không biết phải
nói gì.
Đúng lúc đó, cậu chợt áp môi mình lên môi Nhân Mã. Cô vừa định mở
miệng bảo cậu dừng lại, Bạch Dương lại càng xấn đến, dùng lưỡi khám phá
mọi ngóc ngách trong miệng cô, đùa nghịch với lưỡi cô.
Nhân Mã từ bất ngờ chuyển sang sợ hãi. Cậu hệt như đang cố ăn luôn
đôi môi của cô vậy. Cách cậu hôn hệt như để trút giận, thật thô bạo. Đến tận lúc Nhân Mã dường như sắp hết không khí, Bạch Dương vẫn không có ý
định rời bỏ khỏi đôi môi căng mọng kia của Nhân Mã. Cô dùng hết sức, đẩy mạnh cậu ra. Trong sự giận dữ, Nhân Mã đưa tay tát mạnh vào mặt Bạch
Dương, khiến cậu nghiêng hẳn sang một bên.
Bạch Dương đưa mấy ngón tay chạm vào chỗ vừa bị đánh, rồi quay sang
Nhân Mã. Nhìn cái vẻ sợ sệt với đôi mắt ngấn nước của Tiểu Mã khiến cậu
có chút mủi lòng. Dù vậy, sự khó chịu khi nụ hôn đầu của cô lại không
phải của cậu lại dâng lên, xâm chiếm ý thức của Bạch Dương. Nhếch môi
cười khẩy một cái, Bạch Dương lên tiếng hỏi bằng giọng lạnh băng.
– Thế nào? Giữa tôi và hắn, ai mang cho cậu cảm giác thích thú hơn?
Nhân Mã cứ trân trân nhìn Bạch Dương mà không biết phải nói gì. Cô
nấc lên từng hồi. Người con trai đứng trước mặt Nhân Mã là ai, không
phải Bạch Dương mà cô quen biết. Cô thấy sợ Bạch Dương này, sợ hãi những gì cậu vừa làm, sợ hãi cả cậu. Nhân Mã không thể ngừng nấc lên, lại
càng không thể lên tiếng nói bất kì điều gì. Lần này là cô sai, là cô
khiến cậu cảm thấy tổn thương, là do cô, nhưng đây không phải là điều
này Nhân Mã muốn.
Bạch Dương nhìn người con gái đang run rẩy liên hồi trước mặt mình.
Cậu thật sự muốn choàng tay ôm chặt cô vào lòng, muốn xin lỗi vì việc
làm không suy nghĩ của cậu, cậu càng không muốn cô phải khóc. Nhưng mỗi
lần định đưa tay ra, thì hình ảnh cô đang hôn người con trai khác không
phải cậu lại hiện lên, khiến máu nóng cậu cứ dồn lên đến tận não.
Đôi mắt Bạch Dương lia sang Nhân Mã một cái nhìn đầy lạnh lẽo. Cậu nói bằng giọng trầm thấp.
– Cậu nói đúng. Tôi không có tư cách để cấm đoán cậu đi với bất kì
ai. Cứ làm những điều cậu muốn, từ nay tôi sẽ không quan tâm quá mức hay xen vào cuộc sống của cậu nữa.
Đoạn, cậu quay người, thò hai tay vào túi mà bước đi.
Nhân Mã không giữ cậu lại. Dù cô rất muốn chạy đến ôm lấy cậu từ phía sau, giữ cậu lại và bảo cậu đừng đi, nhưng bản thân lại không hề có đủ
can đảm để làm việc đó. Việc cô gây nên cho cậu là không thể tha thứ, cô dù trực tiếp hay gián tiếp vẫn đã làm cậu tổn thương, khiến cậu đau
khổ. Cô đâu còn đủ tư cách để giữ cậu lại.
Nhìn theo bóng Bạch Dương dần biến mất vào dòng người đằng xa kia, cả người Nhân Mã dường như bị rút hết sức lực, cô dựa hẳn người vào thân
cây đại thụ phía sau. Hai hàng nước mắt Nhân Mã bắt đầu rơi. Một giọt,
hai giọt, dần dần trở nên nhiều hơn. Cậu vừa nói sẽ không quan tâm đến
cô nữa, cậu không còn cần cô nữa. Rốt cuộc, cô phải làm thế nào đây… Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này…