Bạn đang đọc Học Viện Của Các Thiên Thần: Chương 66
Quay lại biệt thự…
Bọn nó vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thức ăn lan tỏa. Hít một hơi, bốn đứa quay ra nhìn nhau, phấn khích hét lên:” Bò hầm, bò hầm, mau vào ăn thôi, oa oa…” Bọn nó vất cặp trên ghế sopha rồi phi như bay vào bếp, ngồi vào bàn, tay nĩa tay dao sẵn sàng “đánh chén”. Dì Lan nhìn bộ dáng háu đói của bọn nó, lắc đầu nói:” Phải đợi 1 tiếng nữa mới ăn được!” Cả bốn đứa ỉu xìu như quả bóng xẹp hơi, lê lết ra ngoài phòng khách, ngồi trên ghế sopha tự oán. Tiếng bước chân từ trên cầu thang vọng xuống, bọn nó quay ra và cùng kêu lên:” Oa, Jennnnnnnnnnnn!” Bốn đứa lao đến ôm chặt lấy Jen, Mia ôm cổ, nó ôm chân, Dania và Nastia thì chia nhau mỗi đứa một cánh tay, trông bọn nó chẳng khác nào mấy con gấu koala. Jen ngồi xuống ghế, cười hỏi:” Mấy nhóc nhớ chị không?” Gật đầu. Nó chìa tay ra:” Quà em đâu?” Mấy đứa kia cũng xòe tay ra:” Đúng rồi, quà bọn em đâu?” Jen xua tay:” Để tối chị lấy cho, đảm bảo mấy đứa sẽ rất thích!” Bọn nó hướng ánh mắt long lanh nhìn Jen, bộ dạng thập phần là thèm thuồng, chỉ thiếu chảy nước miếng thôi! Jen rùng mình, tự nhủ lát phải đem đống quà kia nhét vào két sắt! Cửa chính mở ra, có hai người bước vào. Nó quay lại, ngạc nhiên:” Ủa, Chris, Amy, sao hai người ở đây?” Chris nháy mắt:” Bọn em vốn tính tìm phòng trọ để ở cơ, nhưng mà nghĩ lại, quyết định đến đây ở ké nhà mấy chị! Còn phòng không ạ?” Nó chỉ lên tầng:” À còn, nếu hai đứa muốn ở thì cứ tự nhiên, hai căn phòng màu vàng và hồng trên tầng hai vẫn trống đấy!” Chris và Amy kéo theo va li lên tầng, dì Lan từ trong bếp gọi vọng ra:” Mấy đứa ơi, ăn cơm thôi!” Bọn nó reo lên:” Yahoooooo….. ăn thôi, ăn thôi!”
Lớp 11A…
” Cuối tuần này nhà trường sẽ tổ chức một bữa tiệc kỉ niệm 20 năm ngày thành lập học viện, nên hôm ấy mọi người hãy ăn vận thật đẹp đẹp để dự tiệc nhé!”- Cô Phương cầm bản thông báo, mỉm cười nhìn đám học sinh.
Cả lớp vui sướng reo hò ầm trời. Nó nhàm chán chống cằm nói:” Aizz, lại tiệc tùng, náo nhiệt thật đau đầu!” Nastia nhìn nó nói:” Nghe nói sẽ có mục khiêu vũ đấy, mọi người tự chọn bạn nhảy của mình, rồi đắm chìm trông bản ballad nhẹ nhàng…” Nastia mơ màng nhìn lên trần nhà, trong mắt nổi lên ánh sáng lấp lánh. Kin huých vào tay cô, bĩu môi:” Có lẽ tối hôm đấy không khéo cô lại vì ăn mà quên đời mất ấy chứ!” Nastia cau có:” Này, đừng có chọc tôi nha!” Kin hất mặt:” Tôi cứ trêu đấy thì làm sao?” Nastia tức đỏ mặt:” Cậu, cậu,…” Kathryn kéo tay áo hắn, nhỏ giọng:” Kai, tối đó làm bạn nhảy với em nhé!” Hắn khó xử nhìn sang nó, thấy nó vẫn nghe nhạc nằm ngủ gục thì có chút miễn cưỡng gật đầu. Kathryn mỉm cười:” Cảm ơn anh, Kai!” Kathryn quay đi rồi, hắn lại lén nhìn nó. Từ khi nào mà hắn lại luôn để ý suy nghĩ của nó nhỉ? Hắn luôn nhìn biểu hiện của nó mỗi khi Kathryn ở gần hắn, sao vậy nhỉ? Dania huých hắn một cái, nói:” Cậu ngắm Sophia nhà tôi thì cứ công khai mà ngắm, làm gì mà cứ phải lén lút liếc trộm nó như vậy?” Hắn giật mình trước câu nói của Dania, đỏ mặt quay lên, cúi gằm xuống đọc sách. Nhìn vẻ mặt ngơ ngơ của hắn, Nastia bật cười:” Hoàng tử vô đối đào hoa của Học viện Hoàng gia đây sao? Như thế nào lại dễ đỏ mặt vậy chứ?” Hắn không nói gì, cúi đầu im lặng. Nicko dướn người lên, hỏi thầm vào tai hắn:” Này, bộ cậu”tương tư” tiểu công chúa nhà tôi hả?” Hắn đỏ mặt gắt lên:” Đừng nói bậy! Ai tương tư ai chứ?” Nicko cười hắc hắc:” Thôi đi, đừng có chối! Nhìn thái độ của cậu đối Sophia thì đứa ngốc nó cũng thừa biết là cậu thích con bé rồi!” Anh vỗ vai hắn, hùng hồn nói:” Yên tâm, cậu thích Sophia, anh đây không quản, làm bạn lâu năm anh đây thừa hiểu tính cách của cậu, cứ cố gắng theo đuổi Sophia đi, là nam nhi phải mạnh dạn! Nhưng mà anh nói trước cậu biết nha, Sophia nhà anh khó “cưa” đổ lắm đó!” Hắn nạt:” Cái thằng này, ăn nói linh tinh!” Dù nói vậy, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà liếc về phía nó. Hắn, đã thích nó rồi sao?