Học Viện Ác Quỷ

Chương 55: Chia tay


Bạn đang đọc Học Viện Ác Quỷ – Chương 55: Chia tay

“Có chuyện gì sao?” Kì Phong vừa cởi giày vừa đưa mắt thắc mắc nhìn hai người đang ngồi trong phòng
“Không….không có chuyện gì” Thanh Hoà mỉm cười cầu tài
Bình thường cứ khi nào nói ‘không có chuyện’ là y như rằng ‘có chuyện nghiêm trọng’
Kì Phong thủng thỉnh đi vào phòng ăn, kéo ghế, ngồi xuống:
“Ba mẹ nói đi, con nghe”
“Không có gì mà” Thanh Hoà sầm mặt, khuôn miệng khẽ cử động muốn cười mà không thể
“Con biết là có chuyện”
“…” Thanh Hoà tối mắt nhìn sang Đông Phương Đình Phi
“Chuyện này con không cần biết cũng được, ngược lại nói chuyện của con đi” Đình Phi khéo léo lái sang chuyện khác
“Chuyện của con?” Kì Phong nhíu mày một chút, sau đó, khuôn mặt như bừng sáng “Con có bạn gái rồi”

“…”
Hẳn là không có gì đặc biệt a?
“Người đó là Thanh Hà, chị gái song sinh của Nhã Nhi” Anh nói
Một luồng sét rọi thẳng xuống nhân gian
“Kì Phong à” Thanh Hoà hạ giọng nói “Chúng ta có một số vấn đề”
“Hử? Sẽ không liên quan đến con và Thanh Hà chứ?”
“Có liên quan” Đông Phương Đình Phi cố lựa lời “Con và cô bé đó không thể ở bên nhau”
Không gian yên tĩnh một lúc, áp lực đè nén khiến con người ta cảm thấý bức bách
“Ba không đùa đấy chứ?” Kì Phong mỉm cười “Làm gì có chuyện đó?” Anh có một linh cảm gì đó, chuyện ba mẹ anh sắp nói, chắc chắn anh sẽ không muốnnghe
Kì Phong đứng dậy, cầm chiếc túi màu nâu luôn kè kè trên tay anh từ lúc mới bước vào nhà
“Xin lỗi, Kì Phong, con có thể hẹn hò với mọi cô gái, trừ Tiểu Nhi và TiểuHà, bởi vì, chính mẹ con là người gián tiếp hại chết ba mẹ hai cô bé”
“Choang”
Chiếc túi trong tay anh rơi xuống, một tiếng vỡ chói tai vang lên, là tiếng vỡ của trái tim anh sao?
Lúng túng nhặt lên chiếc túi, bên trong là chiếc đồng hồ cát định tặng TiểuHà vào ngày mai, giờ đã vỡ tan tành không một mảnh lành lặn
Thời gian đã hết rồi……………………
“Con không hiểu” Từ cánh cửa ra vào phòng bếp, Hàn Thu mặt mày đăm chiêu đira “Tại sao cái chết của ba mẹ Nhi lại liên quan tới nhà mình?”
Đông Phương Đình Phi thở dài:

“Ba từng là bạn cùng phòng rất thân với một người, đó là Lăng Dạ Huân, chacủa Lăng Nhã Nhi, còn mẹ con là bạn nối khố của Tư Đồ Hạ, mẹ của Nhã Nhi cùng Thanh hà, sau này thành vợ của Lăng Dạ Huân”
“Hồi đó xảy ra một số chuyện rất rắc rối, Bạch Liên tuy không cố ý nhưngđúng là đã gián tiếp gây ra tai nạn tám năm trước” Đông Phương Đình Phiđôi mắt mông lung nhìn về phía trước “Đúng là Bạch Liên và Tư Đồ Hạ vốncó xích mích”
“Tai nạn nào?” Hàn Thu nhíu mày đăm chiêu
“Tai nạn xe tám năm trước, nghe nói hồi đó Thanh Hà không đi cùng nên khônglàm sao, còn Nhã Nhi là do ba mẹ bảo vệ nên chỉ xây xước vài chỗ, khôngnguy hiểm lắm…nhưng mà, ba mẹ cô bé đã ra đi cũng vì thế” Thanh Hoà nhắm nghiền mắt, thâm tâm cảm thấy vô cùng có lỗi
Kì Phong đứng yên một chỗ không hề nói gì, anh chỉ nhìn chằm chằm vàonhững vụn cát sặc sỡ bị vỡ ra từ chiếc đồng hồ kia, là…mẹ anh hại chếtsao? Tại sao lại là mẹ anh kia chứ?
“Kì Phong à, chia tay con bé đi” Đình Phi thở dài ngả đầu về phía sau ghế“Nếu nó biết chân tướng sự việc, quan hệ của bọn con sẽ tệ hơn hoàn cảnh bây giờ”
……………………………………………………………………….
Tại một góc công viên gần ngôi biệt thự nhỏ của Lăng Tuấn Nam, có một chàng trai cao lớn đứng đó, anh mặc một cái áo full đen hiệu D&G màu xámcùng một cái hoodie kéo khoá, đang hững hờ nghĩ mông lung
Bỗng từ đâu chạy tới một cô gái nhỏ, cái bóng màu xanh của cô nhanh lẹ chạy từ phía sau chàng trai, bất ngờ ôm chầm lấy cổ anh:
“Anh hẹn em ra đây có chuyện gì vậy?”
Chàng trai mỉm cười, nắm lấy bàn tay cô gái, không nói gì
“Sao vậy?”
“Anh nhớ em, chỉ thế thôi” Anh đặt cô ngồi lên chỗ bên cạnh mình

“Vậy à? Hihi…mà tuần sau là giao thừa rồi, anh có định đi đâu không?” Thanh Hà hà hơi vào hai bàn tay lạnh cóng của anh
“Ừ, em định đi đâu?” Kì Phong cúi đầu nhìn cô thâm tình mà ấm áp
“Đi xem pháo hoa ở trung tâm nhé?” Hà nhíu mày suy nghĩ “Nhi nói ở đó hơi đông người”
“Xem pháo hoa cũng được, rồi mình đi chùa nhé?”
“Được” Cô cười tít cả mắt “Em rất muốn cùng anh ngồi một chỗ bàn những việcbọn mình sẽ làm trong tương lai, cảm giác cứ thinh thích thế nào ấy”
“Vậy à?” Nụ cười của anh ảm đạm dần “Anh cũng thế”
Thanh Hà nhìn ngắm anh rất lâu, sau đó rất nhạy cảm phát hiện anh có điều gì đó khác lạ:
“Anh có chuyện sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.