Bạn đang đọc Học Viện Ác Quỷ – Chương 4: Fiction
Sống trên đời,một con người muốn trưởng thành phải trải qua muôn vàn khó khăn, và cóthể, tình yêu chính là một trong những khó khăn ấy….
Có những con người ngu muội…
Lao vào ảo tưởng như những con thiêu thân…
Kết quả,
Chỉ đem lại đau khổ
Ở hiền gặp lành
Ác giả…
Ác báo…
***Không lằng nhằng nữa, chúng ta hãy tiếp tục theo dõi xem, chuyện gì xảy ra với những cô bạn thiêu thân ấy…Không có gì khác ngoài một hệ quả mà ai cũng biết
– Nhi, mấy đàn chị lớp 11B hẹn bạn lên sân thượng đấy~~!!-Một cậu bạnkém nổi bật trong lớp ngó đầu vào phòng họp nói nhỏ với Thanh Hà (đanggiả làm Nhi), đó là lớp phó.
– À, tìm tôi có việc gì à?- Hà nén cơn giận, tự nhủ mình phải thật thờ ơ và hiền lành mới được
– Tôi không biết, nhưng bạn cẩn thận nhé!- Cậu bạn lớp phó tốt bụngkhuyên nhủ- Hay bạn về đi, trốn không tí nữa mấy chị ấy xuống đấy
Tất nhiên, Hà sẽ không về đâu, diệt cỏ phải diệt tận gốc mà:
-Thôi, trốn hoài được sao, cứ để mình đi- Hà cười, lâu rồi mới được đánh nhau, không tránh được tâm trạng nôn nao khó tả.
Có Nhi bên cạnh là Nhi không bao giờ cho Hà đánh nhau, nhưng hôm nay,con “kì đà” đó đi về nhà rồi, giờ Hà có thể tự do hoành hành.
Đúng vậy, một trận chiến không cân sức, ngay từ đầu đã biết trước kết quả
-Ê, CON NHỎ KIA- Đứng trước cả “tập đoàn” con gái lớp 11B là Doanh-người mà ai cũng biết, chính là trưởng fanclub- MÀY KHÔNG NGHE THẤY TAONÓI À, NHÃ NHI, RỬA SẠCH TẠI ĐI!!!!
– Nói bé thôi, cô làm gì mà căng thẳng thế? Gọi tôi lên đây chỉ để nóicho tôi biết tôi tên là Nhã Nhi thôi sao?- Hà cười, nụ cười nửa miệngnhư chứa tất cả sự thách thức trên thế giới này- Cảm ơn, tôi không có bị thiểu năng hay lão hoá trước độ tuổi
– MÀY…- Doanh tức giận, mặt đủ các màu, đỏ, xanh, vàng, rồi tím..vv
BỐP….
-CÁI NÀY LÀ BỌN TAO TRẢ THÙ CHO VIỆC MÀY DÁM XÚC PHẠM THẦN TƯỢNG CỦA BỌN TAO!!!- Doanh nói, cười, phủi tay, miệt thị người mà cô ta không nênlàm tất cả các việc ấy, cô ta không biết, mình đang đê doạ một QUẢ BOOMNGUYÊN TỬ!!!!!!!
Hà ngỡ ngàng, đến anh trai còn không dám tát cô, từ nhỏ, tuy nghịch ngợm nhưng không ai tát được cô hết, tất cả, kể cả bố mẹ, nhưng vào năm cô 5 tuổi, vì cô đi đánh nhau suýt chết về, Nhi đã tát cô một cái trong nước mắt, từ đó, cô thề, chỉ có thể là Nhi đánh cô thôi, còn tuyệt đối không ai khác, ai cũng không được. Nếu đánh cô, cô sẽ trả lại gấp trămlần….
Đúng lúc đó, lúc mà cả tụi fanclub đang cười hả hê, thì Hà quay mặt lại, hỏi, một câu nói chứa đầy hàn khí đang chuẩn bị bùng nổ:
– Nè- Hà cười nhếch mép- Tụi mày có biết chị gái của tao không?
-Biết…haha… Tao còn biết cả việc mày luôn núp sau lưng chị mày nữa cơ…hahaha…- Doanh vừa nói vừa cười
– Thế mà không sợ??Tao thật sự rất khâm phục mày đấy, chỉ tiếc một điều…- Hà thở dài
-Tiếc cái gì?
– Tiếc rằng, tao là Thanh Hà, không phải Nhã Nhi!!!- Hà cười.- Nhỉ?
-Thanh….Thanh Hà???- Doanh lắp bắp- Mày…nói…nói…dối!!!!
Sau hai tiếng bẻ tay “rắc rắc”:
-Nói dối hay không, tự mày kiểm chứng!!!
*** Đó chính là cái đáng sợ của vận mệnh
Ở ngoài trường, bên một con ngõ nhỏ, có hai tên “đầu trâu mặt ngựa” đang bắt một cô nhóc
-Buông ra!!!! Mấy anh bị thần kinh hả??? Khùng hả????Thả tôi ra!!!!Ê,mấy tên điếc kia!!!!- Nhã Nhi hét, cố hết sức giãy giụa mà không được… Cô **** mắng mấy tên côn đồ trong hai hàng nước mắt chảy ròng, cố nínmà không được, thật sự, cô sợ, rất sợ nhưng không hiểu sao mà cái miệng vẫn hoạt động được…
Hai tên đó bắt cô vào cái ngõ cụt nhỏ, rồi đẩy cô bé ngã xuống đất…
Đau. Nhi cố gượng dậy để cho chúng ăn thêm mấy “bài ca” nữa, nhưng vừangẩng đầu dậy thì lại thấy tên hung thần đang đứng dựa vào tường hútthuốc gần đó, phải, Hàn Thu đấy!!!!
Hắn kì thực không hiểu trong đầu cô nghĩ gì mà cái mặt thay vì sợ hãi lại nhăn lại thế kia.
Nghĩ gì ư????Còn gì nữa ngoài “Chết rồi, lại thuốc lá, nó ám lên người mình là chết chắc với anh trai!!!”
– Anh định làm trò gì thế hả???- Cô nhíu mày
-Làm gì à???- Hàn Thu tiến trước mặt cô, di sát cái mặt của anh taxuống- Để xem cô còn không nhớ tôi nữa không. (Nhìn từ xa trông thậtgiống tình nhân nếu không có bọn đàn em đứng gần đó )
– Về chuyện ấy à??? Không sợ tôi là Thanh Hà sao????
– Không- Hàn Thu cười, đứng hẳn dậy
– Muốn nói chuyện thì dễ thôi, có điều không cần phải thô bạo như vậychứ???- Cô giơ hai cổ tay của mình lên- nó đỏ ửng, thật mất lịch sựquá!!!
Hàn Thu liếc về bên hai tên lúc nãy:
– Tao bảo bọn mày đi gọi nó, chứ có bảo bọn mày lôi xềnh xệch nó về đâu????
Hai tên vừa rồi cúi gằm mặt
Tên thứ nhất lắp bắp: Đại ca…. cho …tụi… em xin …lỗi…
Tên thứ hai: Dạ …là …là ..tụi em bất tài …vô dụng ạ…
Hàn Thu quay người, không để ý đến hai tên đó nữa, cái tội này là tội nhỏ, anh không xử phạt chúng nó
Nhưng….
CHÁT!!!!!
Nếu bạn bảo cái tát này là của Hàn Thu dành cho hai tên đó là sai
Hay nếu bạn bảo cái tát này là của Nhã Nhi dành cho hai tên đó cũng sai nốt
Mà…
Đáp án đúng nhất là cái tát này là của Nhã Nhi “tặng” cho Hàn Thu.
Anh trố mắt, mở to hết sức có thể..Lãnh nguyên cái tát ngon lành…Anhkhông thể tin vào sự thật này, anh, bị đánh, mà người đánh anh lại là on gái???
-CÔ…- Anh như một con thú hoang, đang định xông đến túm cổ cô nhấc lên thì…
-Anh đứng đó cho tôi- Nhi bình thản- Nghĩ mà xem, anh đường đường làmột đại ca mà lại không biết dạy dỗ bọn đàn em, làm bon chúng đối xử với “khách” như thế này, có nghĩa là anh sai, tôi đánh anh, và anh đi màdạy dỗ lại bọn đàn em của anh!!!!
Cái gì thế này?????
Nhi đứng thẳng, đôi mắt cương nghị nhìn thằng vào con mắt đang bốc hoảcủa Hàn Thu. Trên lí thuyết thì như vậy, nhưng thực ra, cô đang trả thùhắn vụ dám cho bọn đàn em xông vào đánh cô lúc hồi sáng
Rồi chuyện gì sẽ xảy ra đây???
Con tim nào sẽ rung chuyển trước????