Bạn đang đọc Học Viện Ác Quỷ – Chương 2: When a person is absent
Bạn đã từng nghe nói đến hai từ “Duyên phận” chưa? Bạn có tin vào nó không??
Một khi bạn chưa tin, thì hãy thử tin một lần…..
Bởi không có gì là không thể!!!!
Tan học, Nhi và Hà lại trên con đường quen thuộc về nhà, ngôi nhà khôngrộng lắm nhưng khá đẹp và ưa nhìn. Ngôi nhà gắn liền với nhiều kí ức đẹp về cha mẹ cô, mẹ cô thích hoa sữa, cho nên khắp nhà trồng rất nhiều,mùi hoa luôn toả quanh ngôi nhà và tan vào không khí.
-Anh, tụi em về rồi!!!!-Hà mở cửa, hét to.
Từ trong nhà, một nam thanh niên đeo tạp dề, tay cầm một cái muỗng chạy ra:
-Chào hai cưng, trông anh mặc tạp dề thế nào???
-Xấu mù-Nhi nói, không chớp mắt lấy một cái.
-Thôi, vào nhà-Hà cười, đẩy ông anh mình
-Khoan, khịt khịt…-Anh ta hít hít mũi.
-Gì vậy???-Hà tò mò hỏi
-Khịt khịt…Nhi, sao người em có mùi con trai????
-Ớ???-Hai chị em ngớ người,nghĩ, chó, có chó, nhà mình nuôi chó sao?????
-Anh…-Hà mếu máo-Thứ nhất em rất mệt, thứ hai, ở trường chung, tronglớp có cả con gái lẫn con trai, có phải trường nữ sinh như cấp IIđâu???Có mùi con trai cũng phải thôi.
-Nhưng-Anh ta chăm chú-Còn có cả mùi thuốc lá ám trên người Nhi
-CÁI GÌ???? THUỐC LÁ Á????-Hà hét lên- NHI KHÔNG BAO GIỜ HÚT THUỐC CẢ!!!!!!
-Anh biết, đừng có hét, thủng màng nhĩ mất!!!!
Nhi thì ngơ ngơ, replay lại “đoạn film” ngày hôm nay, à đúng rồi, lúclên tầng thượng có tên hút thuốc, nhưng chỉ cách có 4 bước chân thôi mà, anh hai “đánh hơi” kĩ ghê.
-Không có gì, hôm nay em đi qua một tên có hút thuốc-Nhi phân trần
Sau đó, Hà nhìn anh trai như nhìn một con quái vật:
-Anh còn là người không???Mũi anh phát triển kinh thế????
-Hôm nay rút xuất cơm của Hà còn một nửa.-Anh ta đi thẳng vào nhà.
-AHHHH….Anh ơi, em chót dại, anh ơi!!!!!!!!
***-Hà, ra mua cho anh vài thứ ngoài tiệm tạp hoá.-Anh trai đang lúi húi trong bếp nói vọng ra
-Em đi WC đây!!!-Hà nhanh chân chạy vào phòng WC
-Đừng có trốn, để Nhi ra ngoài giờ này nguy hiểm lắm, anh thì đang dở tay, không đi được.
-Nhi…!!!-Hà ló ra từ phòng WC
-Được rồi, để em đi cho!!!-Nhi thở dài, bó tay với cô chị
-Này!!-Anh trai quát.
-Xin lỗi, nhưng mà em không thể bỏ được, tivi đang chiếu Robot trái cây.
-Em mấy tuổi rồi???Anh cho em đi mẫu giáo nhé????
-Thôi mà, em đi, anh chị yên lặng đi!!!!-Nhi lừ mắt, tất cả im thin thít.
Đi một quãng đường từ nhà ra tiệm tạp hoá khá là xa, chỗ này lại vắngbóng người, nên đi phải cẩn thận. Sau khi mua hết mấy thứ đồ anh trainhờ, Nhi quay về nhà. Tưởng như chẳng còn gì nguy hiểm cả, nhưng…
Duyên phận là duyên phận, bánh xe số phận đã quay, không ai tránh được……..
Bước ra từ con ngõ nhỏ, cái bóng cao lớn loạng choạng, người, áo tất cảchỉ còn một màu đỏ của máu rỉ ra và màu nâu của bụi và đất.
Nhi giật mình khi trông thấy con người te tua ấy, cũng bớt lo vì không phải một tên biến thái.
Đôi mắt người ấy đen láy, không có lấy một ánh sáng, dù là heo hắt…Anh ta chỉ kịp nhìn Nhi, rồi ngã xuống
-CÁI….CÁI GÌ VẬY TRỜI???? SAO NGÃ Ở ĐÂU KHÔNG NGÃ…LẠI NGÃ NGAY TRƯỚC MẶT MÌNH THẾ NÀY????LÀM SAO BÂY GIỜ???ĐỂ ANH TA NGOÀI NÀY THÌ LO, MANGANH TA VỀ NHÀ THÌ NO ĐÒN VỚI ANH TRAI…HAY KỆ ĐI-Nhi nghĩ, bước qua anh ta một bước, nhưng lương tâm cắn rứt
***-Mình …đúng là…. phật tổbồ tát, mình đúng là một…người tốt…có một không hai….trên cái cõiđời này…!!!-Nhi vừa đi vừa lẩm bẩm, thở dốc vì phải vác cái xác nặngước chừng 68 kg là ít…-Haizz…Tại sao mình lại tốt thế chứ??Làm người tốt thật khó…
Kính koong…
-Cưng về rồi à??-Mua….-Anh trai ra đón, mới nói chưa hết câu thì mấydây thần kinh đã đứt cái “phựt” một tiếng khi trông thấy em gái ảnh đang vác một chàng trai về nhà-…đầy đủ….chưa??????
-Anh-Nhi cười đau khổ
-Nhi…-Anh cười lại
Phịch…
-ANH…ANH, em mệt lắm rồi, anh ngất ở đây là em bỏ lại đó, vác người nặng thế này làm sao vác nổi anh vào nhà nữa????
-Chuyện gì vậy???Chuyện gì vậy-Hà chạy ra ngoài, trông thấy cảnh có một không hai này thì lăn ra cười ha hả
-Còn ở đó mà cười???Không mau vác anh trai vào nhà????
***Anh bắt đầu có ý thức, hàng lông mi cong quyến rũ động đậy, nghe thấy tiếng văng vẳng bên ngoài
-nè, em thật biết nhìn người mà cứu nhỉ???Đẹp trai quá!
-Chị có biết là tại ai mà ra nông nỗi này không????
-Uhm, thì…
-Thôi im đi, anh ta tỉnh rồi kìa-Nhi thở phào, may mà anh ta không chết
Anh mở mắt, một ngôi nhà khá đẹp, không rộng nhưng đủ ấm áp
-Đây là đâu?-Anh nói, ngồi dậy khỏi cái ghế sô pha, người đã được băng bó hết
-Không phải chứ???Mất trí nhớ à???-Hà cười khục khặc
-Điên-Nhi lườm-Anh không sao chứ???Không sao thì về đi.
Người ta mới tỉnh, nhưng Nhi đã đuổi thằng cổ người ta về như thế đấy
-À…Tôi còn chưa đền ơn các bạn…!-Anh ta cười, nụ cười toả ra sóng điện từ làm từ năng lượng mặt trời
Làm Nhi và Hà bất giác đưa tay lên che mắt cho khỏi chói
-Không cần-Nhi nói, mặt bất biểu cảm
-Đền ơn bằng cơ thể được không???-Anh ta cười, nắm hai tay Nhi
BỐP…
Anh trai ở đằng sau, cầm chảo và…
-AHH…ANH!!!!-Nhi thét-ANH TA NGẤT RỒI NÀY!!!!!ĐÁNG LẼ RA ANH TA CÓ THỂ ĐI KHỎI ĐÂY!!!ANH LÀM GÌ VẬY???ANH MUỐN GIỮ ANH TA LẠI ÀHHHH?????
-Tại…anh ta sàm sỡ em gái anh….Huhu….Anh ta đúng là tên biến thái mà!!!!
-Ồn quá -Hà lườm
***Anh thức dậy lần hai
-Dậy rồi thì về đi!!!-Nhi đang xem phim gần đó
-Tôi không còn nhà để về…tôi là trẻ em cơ nhỡ…vô gia cư!!!!
-CÁI GÌ???THẾ ANH ĐỊNH THẾ NÀO???AI CHO ANH CHÂY LÌ Ở ĐÂY????-Nhi hét
-Không có gì, tôi làm người ở cũng được!!!-Anh ta cười, híp hai mắt lại
-Nhà tôi không cần người ở!!!!!
-Cho tôi ở nhờ mấy ngày…
-Uhm…Không
Nghe thấy tiếng chí choé, Hà bước xuống:
-Anh đẹp trai….Nhi cho anh ấy ở đến khi nào mấy vết thương lành hết được không???
-Không!!!Nhà anh ta đâu có nghèo!!!-Nhi không thèm liếc Hà lấy một cái.
-Sao em biết???-hà thắc mắc
-Nhìn xem-Nhi chỉ vào người anh ta-Anh ta là học sinh trường Vincent, nhìn đồng phục là biết.
-Lố rồi-Anh ta cười
-AHHH…-Hà hét
-Thôi được rồi, tôi sẽ trả nợ mấy bạn sau, đến trường tìm tôi nhé, hỏi ai ở trường cũng biết tôi hết-Anh ta đứng dậy đi ra cửa
-Anh là ai??-Nhi liếc anh ta
-Kì Phong.-quay lại cười mỉm một nụ cười đã trở thành công thức, anh ta đi mất.
Để lại sự ngỡ ngàng cho Nhi:
-Anh ta…Anh ta là…
-Uhm…-Hà gật gù
-Anh ta làm như bản thân nổi tiếng lắm không bằng, tên này mới nghe lầnđầu đó-Nhi nguýt anh ta một cái rõ là dài. Có lẽ cô bé và chị cô bé làngười duy nhất trong trường chưa từng nghe thấy hai cái tên “Kì Phong”và “Hàn Thu”
***Tại khu biệt thự Showa, HànThu đang ngồi ở phòng khách, thoải mái nghe tin tức thì Kì Phong về. Cảhai chạm mặt nhau, một tia lửa điêẹ “roẹt” qua
-Chưa chết à????-Hàn Thu cười khinh miệt
-Số tao còn lớn-Nói rồi Kì Phong quay người lên tầng.
Trong Góc nhỏ của khu nhà, Chủ tịch tập đoàn Showa và người vợ cả chứng kiến toàn bộ câu chuyện, ông thở dài:
-Làm thế nào để chúng nó hoà thuận đây???
-Muốn cả hai hoà thuận, thì cả hai phải thay đôỉ-Bà vợ cả có cùng tâm trạng với chồng
Có phải nói thay đổi là thay đổi được luôn đâu…Nhưng hai ông bà khôngbiết rằng…Sự thay đôỉ tưởng chừng như không bao giờ có của hai tên con trai “phá gia chi tử” này lại được bắt nguồn từ một cô gái…
Ai cũng vậy mà thôi, một khi đã mắc vào lưới tình thì sẽ phải thay đổi…
Tất cả sẽ phải quỳ gối dưới Số Phận, nhưng một tình yêu thật sự là mộttình yêu chiến thắng cả số phận…Đúng vậy, lần gặp gỡ đầu tiên của KìPhong và Nhã Nhi đã để lại một ấn tượng không bao giờ phai trong lòngmột người. Không nói ai cũng biết, đó là Kì Phong.
Bởi, sau này, cả Hàn Thu lẫn Kì Phong đều đau đớn nghĩ về quá khứ:”Giá như mình không gặp cô ấy”
Nhưng đó chỉ là “giá như”……….
Và cả hai đều không hề hối hận khi trao tình yêu thiêng liêng của mình ột người con gái vốn dĩ không thể được đáp lại.
Liệu cô gái ấy sẽ đáp lại ai đây?????