Bạn đang đọc Học Viện Ác Quỷ – Chương 11: A kiss is not all- Một nụ hôn không phải là tất cả
Với một sốngười, khi đối mặt với sự sợ hãi, cách giải thoát của họ là chạy trốn.Nhưng một khi không thể chạy trốn được??? Thì ta phải đối diện với nó,trong khoảnh khắc…
Sau khi cả đám người áo đen mang một cô nữ sinh vào phòng giám đốc rồiđi ra. Không khí trong căn phòng đó trùng xuống. Đơn giản, chẳng ai biết mở lời như thế nào
– Cháu…Có quen Hàn Thu và Kì Phong không???- Một người đàn ông trungniên mở lời, còn người phụ nữ đang ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc thì vẫn trầm tư soi xét đánh giá cô gái trước mặt.
– Hàn Thu và Kì Phong???- Cô cười nhếch miệng- Thì ra nguyên nhân là từ hai tên đó
– Cháu có phải Nhã Nhi không?- Người phụ nữ bây giờ mới từ từ lên tiếng, giọng nói rất dễ nghe!
– Tìm Nhã Nhi làm gì???- Cô nghe câu nói vừa rồi, lông mày nhíu lại, ánh mắt bắn ra những tia sắc lẻm
– Cháu không phải Nhã Nhi- Cả hai người đều bàng hoàng
Sau đó, một tiếng đạp cửa nghe cái rầm và xuất hiên bóng dáng cao lớn nhưng đầy cô độc
– Hai ông bà đang làm gì thế?- Hàn Thu lườm những con người bên trong
– Hàn Thu, anh tới rồi à? Giải thích cho tôi nghe xem, sự việc là thế nào đây??- Hà cười
– Cô không phải Nhi? Mà là Hà?- Hàn thu liếc qua chỗ Thanh Hà
– Sao mà biết vậy?- Người đàn ông kinh ngạc- Thanh hà? có phải chị song sinh của Nhã Nhi không?
– Ông già à, đến bắt người mà còn bắt nhầm thì không hiểu tập đoàn Showa trong tay ông sẽ chìm đến đâu nữa- Hàn Thu cười- Vốn dĩ Nhã Nhi chưabao giờ nhớ tên người khác cả!!!
– Thu, con ăn nói cho cẩn thận- Người phụ nữ đang ngồi trên ghế bất bình đứng phắt dậy
Reeng…reeng…
– Alô???- Hà nhấc điện thoại
– Hà….- Giọng nói yếu ớt ở đầu dây bên kia
– Tiểu Nguyệt? Có chuyện gì vậy???( Song Nguyệt xuất hiện ở chap 1)- Hà lo lắng hỏi
– Nhi…nhi…bạn ấy….bạn ấy
– Nhi????làm sao???- Hà giật mình, sốt sắng
– Bạn ấy vừa từ phòng họp ra đã bị một đám người bắt lên xe chở đimất…Đây có phải…bắt cóc không????- Song Nguyệt nước mắt dàn dụa
– Thôi, cậu về nhà đi, tớ đi tìm Nhi!!- hà nói xong cụp máy luôn khôngđể cho Tiểu Nguyêt nói thêm câu nào- Mấy người có biết ai cũng muốn bắtNhi đi không???Nghe Nhi bị một đám người mặc áo đen tóm rồi
– Cũng có thể..- Người phụ nữ nhíu mày, trầm tư suy nghĩ- Bạch Liên muốn bắt cô gái đó để điều khiển Kì Phong
Tất cả giật mình, Bạch liên chính là mẹ Kì phong….
– ĐI!!!- Người đàn ông trung niên thét lên rồi xách áo phóng ra khỏicửa, cả người phụ nữ cũng nhanh chóng đi theo. Chỉ có một mình Hàn Thuvẫn đứng trân trân như không có chuyện gì
– Hàn Thu- Hà gằn từng tiếng một
– Cái gì? Tính mạng hay bất cứ thứ gì là của cô ta, đâu liên quan đếntôi??Chúng tôi vốn là người xa lạ- Hàn Thu lạnh lùng nói, dù trái tim cứ đập thình thịch, rất muốn biết tình hình của Nhi, nhưng chính cậu cũngkhông hiểu, không ghét nghĩa là có thể thích, có thể yêu
Hà tóm lấy cổ áo của Hàn Thu, mặt đầy sát khí, vô cùng nghiêm trọng:
– Anh có biết sự việc như vậy là tại ai không và dám mở miệng nói những câu đó hả???
***Một căn phòng to rộng, đầy sắc vàng của chiếc đèn trùm. Có một người phụ nữ từ tốn đưa tách trà lênmiệng nhấp một ngụm rồi mỉm cười chậm rãi nói chuyện với một cô gái vẫncòn mặc đồng phục ngồi đối diện
– Nghe nói cô biết con trai tôi??- Bà ta mỉm cười
– Biết nhưng không thể gọi là biết- Nhi làm mặt vô biểu cảm, bây giờ cômới khâm phục những cao nhân ngày xưa, đối với một đối thủ ta chưa biếtrõ, tốt nhất phải làm như ta biết rõ họ, không để lộ suy nghĩ ra bênngoài, phải thật thâm sâu khó lường!!!Biết người biết ta, tốc chiến tốcthắng mà…
– Vậy sao? Cô có thật sự yêu con trai ta???- Bà ta nói, khuôn mặt cườinhưng trong lòng không cười, cứ như là cơ mặt tự hoạt động không có sựđiều khiển của cơ quan não bộ ấy
Còn Nhi thì như sét đánh ngang tai…Yêu???Con trai bà ta???là ai???Tên gì nhỉ???
Đó là những suy nghĩ của Nhi. Còn người phụ nữ kia thấy cô không nói gì thì cho là cô đã thừa nhận (?)
– Nếu cô yêu Kì Phong, hãy biết làm gì hữu ích cho nó- Bà ta lại cười, hình như bà ấy cầm tinh con cáo hay sao ấy
– Ý bà là gì???- Nhi vẫn làm mặt lạnh, câu hỏi có ý dò xét
– Hừm…Nó đang tranh giành quyền thừa kế công ty với Hàn Thu, và ta muốn nó phải làm tổng giám đốc!!
– Hừm…Có lẽ ý của bà là muốn tôi giúp anh ta cướp được cái ghế tổng giám đốc đó??
– Đúng
– Xin lỗi, tôi không có tài năng đó- Nhi cười, đặt tách trà xuống, nghĩbụng: cái gì mà thừa hưởng cái ghế tổng giám đốc tập đoàn Showa??Học dốt như bò ấy, lại suốt ngày trốn học, có làm bằng niềm tin!!!!
– Tuy không có tài năng đó, nhưng cô có thể làm việc đó mà không dựa vào tài năng
Nhi giật mình, mặt tái mét, chẳng lẽ bà ta….
– Hì…Ý bà muốn tôi làm cho Hàn Thu phải tự bỏ chiếc ghế tổng giám đốc đó??- Cô cười
– Đúng thế! Bằng cách gì cô cũng có thể biết rồi đó. Nếu thật sự yêu Kì Phong, hãy làm bạn gái của Hàn thu và khuyên nó từ bỏ.
Ôi, bà bác của chúng ta tuy lắm mưu nhiều kế nhưng rất tiếc, người bà ta gặp không phải hình mẫu con gái hiền lành hay có trong các bộ phim tình cảm hàn quốc, phải, bà ta đang đề nghị YÊU NỮ làm việc ình màkhông hay biết
– Bà cô ơi- Nhi đứng dậy khỏi ghế- Nếu kì phong thật sự yêu tôi, anh tachắc không bao giờ mong muốn bạn gái mình làm bạn gái người khác, vìvậy, không bao giờ tôi làm như thế. Mà cho dù anh ta muốn tôi làm bạngái Hàn thu, thì chắc chắn rằng, anh ta không yêu tôi, mà anh ta khôngyêu tôi thì tại sao tôi phải giúp anh ta??Tôi ngu chắc???
Khi người phụ nữ kia chưa kịp lên tiếng, một tiếng đạp cửa, bản lề cánh cửa bye bye khỏi cái tường:
– Mẹ!!!- Kì Phong chạy tới, người đầm đìa mồ hôi, chiếc áo đồng phục ướt sũng, mái tóc bết lại- Mẹ làm gì thế?
– mẹ ư? Làm gì ư?- bà ta cười
Kì Phong tiến tới chỗ Nhi, kéo Nhi ra đằng sau tấm lưng rộng lớn của mình:
– Nếu mẹ làm gì cô ấy, con quyết không tha đâu!!!
– Kể cả khi mẹ là mẹ con ư?
– Đúng thế!- Kì Phong trả lời dứt khoát rồi kéo Nhi lên phòng anh (Làm gì??Làm gì??Định làm gì đây??? Đùa thôi, đầu óc đen tối toàn nghĩ ra thứ linh tinh!!!)
Bạch Liên cười nhạt một tiếng.
Rầm rập…
Cánh cửa đã bị Kì Phong đạp bay, không thì dám chắc lần này phải tan tành thành trăm mảnh!!!
– Bạch Liên!!Em làm trò gì thế? Cô bé đó đâu?- Thiên thế- tổng giám đốctập đoàn Showa đồng thời là bố Hàn Thu và Kì Phong lo lắng đến mức quátầm lên
– Hở? Anh đến rồi à? Bọn người này, làm ăn kiểu gì mà để bị phát hiệnthế- Bà ta nửa ngồi nửa nằm lên ghế, chẳng có gì là lo lắng cả
– Bạch liên!!!
– Dào ôi, Kì Phong vừa kéo con bé lên phòng nó rồi, nó nổi khùng với em!!- Bạch Liên day day hai bên thái dương
-CÁI GÌ!!!CON SÓI ĐÓ- Thanh Hà nhanh chóng kéo Hàn Thu lên cầu thang- Chỉ cho tôi phòng của Sói Anh mau lên Sói Em!!!
– Cô nói ai là Sói Em????- Hàn Thu cáu bẳn
Giờ chỉ còn 3 “người lớn” ở dưới lầu
– Thật ấu trĩ, Bạch Liên- Thanh Hoà cười mỉa mai
– Không dám nhận, nhất phẩm phu nhân mất công khen tặng rồi!!!- Bạch Liên cười đáp lại
***RẦM RẦM RẦM…
– Mở cửa ra!!!Sói Anh!!!Mở cửa!!Mi mà làm gì đồi bại với Nhi là ta không tha đâu đấy nhé!!!- hà hét lên nhưng bên trong vẫn im lặng
1 giây
2 giây…
30 giây…
RẦM…
– Đồ chết tiệt!!!- là tiếng của Nhi
Cạch…
– Nhi…- hà nhảy xổ tới ôm lấy Nhi- Tên sói đáng nguyền rủa đó có làm gì em không?
– Có- Nhi đáp, rất thản nhiên
– LÀM GÌ????- hà muốn lòi mắt
– Hắn ta dám…- Nhi đang nói thì Kì Phong ở đằng sau bịt lấy cái miệng của Nhi:
– Bí mật của chúng ta, em không nên nói
– CÁI GÌ???Cái gì mà chúng ta???cái gì mà bí mật- Hà mắt chữ a miệng chữ o
– Điều kiện kèm theo- Kì Phong nháy mắt
– Chúng ta về- Nhi đẩy Hà
– Đợi đã
3 người quay lại nhìn Hàn Thu
– Tôi phải làm rõ chuyện này!!- hàn Thu nghiêm túc
– Làm rõ cái gì???- Kì Phong lườm Hàn Thu, không mấy thiện cảm (quá không thiện cảm thì có )
– Anh là gì của cô ta???Tại sao lại quen cô ta??- hàn thu chỉ vào Nhi, ánh mắt sắc như dao