Học Viện Ác Mộng

Chương 31


Đọc truyện Học Viện Ác Mộng – Chương 31

Mọi thứ giữa hai người họ đều là dựa vào sự duy trì của Lương Thiên Dục, làm thế nào để hai người hiểu nhau thêm một chút, làm thế nào để hai người tạo thêm nhiều kỉ niệm hơn một chút, hắn chưa bao giờ nghĩ đến.

Chính là trong đầu đột nhiên vang lên một thanh âm, vạn nhất Lương Thiên Dục thật sự không thích hắn nữa thì làm sao bây giờ? Hắn có hay không có thể tiếp tục có được phân tình cảm này?

Bất an.

Lâm Dật lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi sắp mất đi một người rất trọng yếu, lúc trước cha mẹ tai nạn xe cộ qua đời cũng không có sợ hãi đến như thế.

Hắn nôn nóng vò đầu bứt tóc, buồn rầu tựa lưng vào ghế ngồi.

Vừa nghĩ tới Lương Thiên Dục, Lâm Dật sắc mặt trầm xuống, cô đơn thùy hạ mi mắt.

Cho dù lúc trước là Lương Thiên Dục chủ động, nhưng Lâm Dật lại chỉ trong nửa năm gặp gỡ ngắn ngủi đã yêu y.

Tuy rằng y rất xấu, luôn không ngừng thương tổn mình nhưng Lâm Dật biết, chỉ cần ở bên cạnh y thì hắn sẽ không còn cần phải sợ hãi gì nữa, bởi vì y không có lúc nào là không bảo vệ mình.

Y ôn nhu thâm tình, y khôn vặt, y tự đại tà vọng, mỗi một cái đều làm cho mình thật sâu trầm mê.

Hắn biết mình đã thật sự động tâm, nhưng còn Lương Thiên Dục thì sao?

Hắn ngay cả Lương Thiên Dục tại sao lại thích mình cũng không biết, cũng không biết mình với đối phương từ lúc nào lại mạc danh kì diệu bắt đầu đoạn tình cảm này, nói không chừng Lương Thiên Dục căn bản chỉ là chơi đùa mà thôi.

Chính là tại sao mình vẫn thích y như vậy? Thậm chí yêu cả vô tình cũng lạnh lùng của y.


Hắn có phải làm sai chỗ nào, khiến Lương Thiên Dục không còn thích hắn?

Lâm Dật phát hiện mình không thể dễ dàng buông tha đoạn tình cảm này, ngay cả khi Lương Thiên Dục không còn thích hắn đi chăng nữa.

Hắn nghĩ thật kĩ, âm thầm làm một cái quyết định.

Nhìn Lương Thiên Dục cùng Josi thân thiết sóng vai đi trên hành lang nói chuyện, rõ ràng đã tới giờ ra về hai người vẫn như hình với bóng, Lâm Dật hít một hơi thật sâu, bả vai run lên, cố làm cho cơ mặt cứng ngắc thả lỏng xuống.

“Lương Thiên Dục, em tới đây một chút!” Lâm Dật cố gắng khống chế tâm tình khủng hoảng, hết sức bình tĩnh nói.

Nhìn thấy lão sư, Lương Thiên Dục hơi sững sờ, mới nghĩ ra mấy tuần nay y luôn bị Josi quấn lấy, ngược lại bỏ rơi lão sư.

“Lương Thiên Dục, ta với ngươi cùng đi chứ?” Josi tựa đầu cọ vào vai Lương Thiên Dục, Lương Thiên Dục không kiên nhẫn muốn đẩy nàng ra lại bị ôm càng chặt hơn.

“Lương Thiên Dục, tôi muốn nói − chuyện − riêng với em!” Lâm Dật lòng đố kị trồi lên, không tự giác tăng thêm ngữ khí.

Lương Thiên Dục có chút khó hiểu theo Lâm Dật tới phòng làm việc của hắn, vừa mới bước vào, cửa lập tức bị khóa lại.

Xảy ra chuyện gì? Biểu cảm của lão sư giống như là lạ…

“Lão sư, ngươi…” Lương Thiên Dục mới nói được một nửa, ba một tiếng. Lâm Dật đã quay người đẩy y tựa vào tường, hôn lên môi y, Lương Thiên Dục đờ ra sau một lúc lâu mới phát hiện ra mình bị “cưỡng hôn”.


“Ngô, lão sư, ngươi xảy ra chuyện gì?” Tuy rằng ái nhân khó có khi chủ động là chuyện rất tốt nhưng lão sư tựa hồ có cái gì đó không đúng lắm.

Lâm Dật không trả lời, ngón tay vụng về cởi bỏ cúc áo đồng phục của Lương Thiên Dục, lo lắng tham tiến vào trong quần áo y. Lâm Dật ngồi xổm xuống, đem đôi môi dán tại cơ bụng rắn chắc của Lương Thiên Dục liếm ngược lên, học theo phương thức âu yếm bình thường của Lương Thiên Dục, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi chạm đến hai điểm nổi lên trên ngực y.

Lương Thiên Dục thở hắt ra kinh ngạc nhìn Lâm Dật, không rõ hắn định tiếp tục làm gì.

Lâm Dật nhắm mắt lại, xuôi theo đầu nhũ xuống dưới rải một đường hôn ngân, rồi mới cởi bỏ khóa quần Lương Thiên Dục, lấy ra phân thân của y vì bị khiêu khích mà đã hơi ngóc đầu dậy, ngậm lấy thứ to lớn đó, không ngừng liếm mút, thẳng đến khi nó hoàn toàn cứng lên.

Lương Thiên Dục thở gấp, muốn đẩy ngã Lâm Dật lại bị Lâm Dật áp trên mặt đất. Lâm Dật một tay khuấy động phân thân Lương Thiên Dục, một tay cởi ra quần của mình, qua loa dùng nước miếng bôi trơn, chuyện tiếp theo xảy ra làm Lương Thiên Dục trố mắt lên nhìn −− Lâm Dật thế nhưng trực tiếp ngồi trên người y, đem phân thân của y nhắm ngay động khẩu, thẳng tắp cắm vào.

Không được bôi trơn kĩ càng, phân thân cắm vào hậu đình mới được một nửa liền bị kẹt lại, Lâm Dật cắn răng, hít sâu một hơi ngồi mạnh xuống, bị đau đến nhăn mặt vẫn cắn răng nhịn.

Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị cử động, Lương Thiên Dục liền bắt được hắn.

“Lão sư, từ từ đã, ta muốn biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!”

Rất kì quái. Y nguyên bản tưởng rằng lão sư làm tất cả những việc này là vì hắn muốn thế, nhưng lão sư rõ ràng rất đau, bộ dạng cũng không giống như có dục vọng gì.

Nghe thấy lời của y, Lâm Dật mỉm cười thê lương, ảm đạm gục đầu xuống.

Ngay cả như vậy cũng không được sao? Hắn còn cho là mình chủ động có thể làm thay đổi thái độ của Lương Thiên Dục. Lâm Dật nhất thời lâm vào bi thương, nước mắt không ức chế được chảy xuống.


“Uy uy uy. . . Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lão sư ngươi đừng khóc a…” Vừa thấy được nước mắt của Lâm Dật, Lương Thiên Dục nhất thời tay chân luống cuống muốn ngồi dậy.

Hai người vẫn còn ở trong tư thế mập hợp đầy xấu hổ, Lâm Dật vung lên nắm tay yếu ớt, từng cái như mưa rơi hạ trên ***g ngực Lương Thiên Dục, bất an cùng sợ hãi đè nén suốt vài ngày cuối cùng bạo phát.

“Ô ô… Cái gì chứ! Muốn cùng Josi một chỗ thì cứ nói! Ta cũng sẽ không mặt dày quấn lấy ngươi! Lương Thiên Dục ngươi này bại hoại! Bằng cái gì để cho trong đầu ta chỉ toàn có ngươi!” Lâm Dật không cam lòng dùng sức đấm xuống, Lương Thiên Dục ngu ngơ, chẳng những không cảm thấy đau, ngược lại còn xúc động cười to.

Tốt lắm, y cuối cùng cũng biết nguyên nhân lão sư thất thường rồi.

“Cho nên ngươi nghĩ rằng ta muốn cùng Josi một chỗ, cố ý không để ý tới ngươi để ngươi biết khó mà lui?” Lão Thiên a! Y mới có mấy ngày không ở cạnh lão sư, thế nào mà đã thành một đôi với Josi rồi?

Lão sư thật là ngu ngốc, thế nhưng không chịu hiểu cho nỗi khổ tâm của Lương Thiên Dục hắn.

“Lão sư, ngươi đố kị vớ vẩn cái gi? Mới vài ngày không ở bên cạnh ngươi mà ngươi đã ở một mình nghĩ lung tung nhiều như vậy, ngươi thật sự là một khắc cũng làm cho ta không yên tâm nổi!”

Lương Thiên Dục tức giận búng một cái lên trán Lâm Dật, trong giọng nói không che giấu sự sủng nịch.

Ngô, này xem như thâm tình thông báo sao?

Nguyên lai lão sư cũng yêu thương y thật nhiều như vậy.

“Lão sư, không cần hoài nghi tình cảm của ta, ta sẽ vĩnh viễn yêu ngươi, yêu ngươi thật nhiều, biết chưa?”

Mong chờ nhìn vào đôi mắt đen thâm trầm giống như bầu trời đêm lại lóe ra quang mang của Lương Thiên Dục, Lâm Dật rốt cuộc tìm ra sự thật mà hắn mong muốn.

Hắn giống như thật sự đã hiểu.


Nhiều hơn nữa hoài nghi đều trong nháy mắt tan thành mây khói, Lâm Dật trong lòng dâng lên một cỗ lo lắng, kìm lòng không đậu ấn xuống một nụ hôn.

Đôi môi mịn màng của Lâm Dật áp lên môi Lương Thiên Dục nhưng lại chần chừ không dám đem đầu lưỡi vói vào trong.

“Uy uy, lão sư, ngươi đừng có đem ta biến thành tiều hài tử nha! Như vậy cũng quá không có thành ý đi!” Lương Thiên Dục trêu chọc nói, Lâm Dật mặt đỏ lên, trước khi đại não kịp phản ứng thì cơ thể đã hành động trước cúi xuống, đẩy nụ hôn sâu thêm.

Hôn duyến triền miên như mật đường ngọt ngào, rời môi một lát, kéo ra một sợi chỉ bạc *** mị, Lâm Dật bị hôn đến lý trí dần tan rã, hai gò má ửng hồng, hai mắt phủ sương mù nhộn nhạo một tầng dục vọng. Lương Thiên Dục thuần thục vuốt ve những chỗ mẫn cảm của Lâm Dật, từng chút từng chút, Lâm Dật rõ ràng muốn chủ động một lần lại chỉ có thể cả người hư nhuyễn ngã vào trong lòng Lương Thiên Dục, tùy ý y muốn làm gì thì làm.

Một trận khoái cảm tăng vọt, Lâm Dật kinh ngạc nhìn về phía Lương Thiên Dục, ngươi kia đang vùi đầu giữa hai chân hắn, khoang miệng nóng ẩm ngậm lấy phân thân đang đứng thẳng, đây là Lương Thiên Dục lần đầu tiên vì hắn khẩu giao.

“Không cần… Thực bẩn…” Lâm Dật khó mà chịu nổi muốn khép lại hai chân lại bị Lương Thiên Dục đè xuống, vuốt ve đùi trong non mịn, miệng vẫn theo tiết tấu liếm mút.

“Không… Không bẩn… Tuyệt đối không… Bởi vì là lão sư nên không có gì cả…” Theo động tác của Lương Thiên Dục, khoái cảm khôn cùng tầng tầng lớp lớp vây trụ thân thể Lâm Dật, hắn như bị điện giật cong lưng lên, đôi môi hé mở, liên tục thở gấp, ngón tay nhịn không được luồn vào mái tóc đen của Lương Thiên Dục, cảm thụ ham muốn ngày một tăng lên.

“Lão sư… Ta yêu ngươi.. Ta thật yêu ngươi…”

Lâm Dật mặt đỏ tai hồng nghe Lương Thiên Dục thâm tình nỉ non, trong lòng một trận rung động, ***g ngực dồn dập nhấp nhô, da thịt hồng thấu run lên theo từng trận khoái cảm, trong lòng lần đầu tiên cảm thụ yêu thương tràn ngập.

Ngày ấy, Lâm Dật hoảng loạn trong lòng cuối cùng được an ủi, Lương Thiên Dục quả nhiên là một tên đại phôi đản, từng câu ái ngữ ôn nhu, từng nụ hôn nóng bỏng nồng nhiệt, dễ dàng đem bất an của Lâm Dật biến thành hư không. Toàn bộ nghi hoặc hóa thành thở gấp rên rỉ, thuận theo Lương Thiên Dục từng tấc từng tấc khơi mào dục hỏa, để cho bản thân mình hòa tan dưới bàn tay ấm áp của y.

Hắn thật sự cảm nhận được tình yêu của Lương Thiên Dục, hắn sẽ dùng bất kể phương pháp nào để dựa vào tình cảm này làm yên ổn bất an trong lòng mình, Lương Thiên Dục phải trả giá so với hắn vĩnh viễn đều nhiều hơn.

“Lão sư… Ta thật sự rất yêu ngươi… Thật yêu ngươi… thật yêu ngươi…”

Cách một lớp cửa gỗ truyền ra âm thanh rên rỉ nhỏ vụn, thân ảnh lặng yên bên ngoài bỗng dưng run lên, một cái lảo đảo, nàng không thể tin nổi trợn tròn mắt, hai tay bịt chặt miệng, khiếp sợ dựa vào tường, thế nhưng phát hiện quan hệ đen tối của hai người.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.