Học Viện Ác Mộng

Chương 24


Đọc truyện Học Viện Ác Mộng – Chương 24

Sau khi tỉnh lại, Lâm Dật cảm giác như mình bị một cái xe tải cán qua, cả người mỏi nhừ vô lực, nhất là nửa người dưới cùng “địa phương kia” lại càng chỉ có một từ – ĐAU.

Hắn khóc không ra nước mắt cựa quậy muốn đứng dậy, trong đầu loáng thoáng ấn tượng lại chuyện ngày hôm qua, đây là hậu quả của túng dục quá độ sao?

Bên ngoài sơn động đã sớm là giữa ban ngày ban mặt, hắn tỉnh dậy khi Lương Thiên Dục vừa lúc ra bên ngoài tra xét trở về, thuận tay hái một ít hoa quả đem về cho Lâm Dật.

Sau khi nạp lại chút năng lượng, hai người cũng nên đi cầu cứu rồi. Bọn họ ở bên ngoài kêu gào nửa ngày, mãi cho đến giữa trưa mới có một tiều phu đi qua tình cờ nghe thấy mới tốn chút thời gian tìm dây kéo hai người lên.

Lần theo đường cũ trở về nhà gỗ nhỏ đã là hai giờ chiều, huấn luyện ma quỷ vẫn tiếp tục dưới nắng hè chói chang, nhiều người nghi hoặc hỏi bọn hắn sao biến mất lâu như vậy, còn mang theo một thân dính đầy lá cây bụi đất trở về… Hai người nhất trí cười ha ha giả bộ ngớ ngẩn mới tạm thoát thân.

“Uy uy! Các người lại đây nhìn một chút!” Hai lão sư từ đằng sau nhà gỗ nhỏ chạy tới, hưng phấn hướng bọn hắn ngoắc ngoắc, “Dưới chân núi hình như có một hồ nước nha!”

“Hồ? Thật hay giả đấy?” Các lão sư bán tính bán nghi cùng đi qua. Theo hướng hậu sơn nhìn xuống, giữa hàng trăm vòm cây như những cái nấm màu xanh lá, lộ ra một phiến lấp lánh hào quang, các lão sư đều là một dạng thần tình mới lạ.

“Còn chờ gì nữa? Mọi người còn không mau nhanh chân xuống xem?” Mọi người hai mắt tỏa sáng mãnh liệt gật đầu, Lâm Dật mệt gần chết tưởng đã thoát rồi lại bị Lương Thiên Dục kéo đi.

Đường hẹp quanh co xuôi theo triền núi hướng kéo dài xuống, một đoàn người hưu nhàn quần đùi áo ngắn tay thật cẩn thận bước xuống dọc thềm đá. Lâm Dật đi được mười mấy phút liền mệt đến thở dốc liên tục, Lương Thiên Dục bất đắc dĩ ngồi xổm xuống trước mặt hắn, giơ ra tấm lưng dày rộng, Lâm Dật mặt đỏ tai hồng nhìn y, sau một lúc lâu mới sợ hãi vòng hai cánh tay lên ôm lấy cổ y, quay mặt nhẹ nhàng dán vào hõm cổ y. Lương Thiên Dục không chút tốn sức nâng Lâm Dật lên, Lương Thiên Hoa ở một bên lộ ra thần sắc hâm mộ, ai oán cắn góc áo.


Xuyên qua tảng lớn rừng cây rậm rạp, bên tai truyền đến âm thanh nước chảy róc rách, các lão sư nhìn nhau, kinh hỉ bước nhanh hơn.

Đẩy ra cành lá rậm rạp hai bên, mọi người đột nhiên bị bạch quang hắt ra bao trùm tầm mắt, cố gắng thích ứng với ánh sáng chói lọi, mở hé mắt nhìn ra, cảnh vật lập tức sáng rỡ lên trước mắt.

Hiện lên trước mặt là một mặt hồ lớn xanh biếc, nước trong suốt đến tận đáy, sóng gợn lăn tăn, phản chiếu ánh nắng mặt trời lấp lánh giống như kim cương. Từng đàn cá tiêu dao ở trong hồ nước bơi qua bơi lại. Hai bên bờ là trảng cỏ xanh mát, chim chóc bay lượn phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe. Này phiến ao hồ ẩn mật giấu mình trong rừng cây thật giống như tiên cảnh ngăn cách với nhân gian.

Paradise, nhân gian tiên cảnh.

“Thiên, Thiên A. . . Này thật sự là. . . Này thật sự là đẹp quá đi… !”

Mọi người bị cảnh sắc trước mắt làm cho ngây dại, trừng lớn mắt nhìn thật lâu mới tìm lại được thanh âm của mình.

Mới vừa rồi còn không muốn tới, Lâm Dật bây giờ lại là người hưng phấn nhất chạy ra phía bờ hồ, khó tin dùng chân cảm thụ nhiệt độ nước hồ, cái mát lạnh thấm vào da thịt xóa đi nóng bức của mùa hè. Các nam lão sư lập tức cởi áo nhảy vao trong hồ, Lâm Dật tay cũng đang định kéo quần áo thì khóe mắt lơ đãng thoáng nhìn, lại nhìn thấy trên vai có một nốt hồng nhạt… Dấu hôn…

Hắn cả kinh, nhanh chóng kéo lại y phục của mình.

Không phải chứ… Đừng có bảo hắn là…

Hắn kéo cổ áo ra nhìn lại… Rõ ràng chứng kiến toàn thân che kín loang lổ những vết hồng ngân.

Lương Thiên Dục… Nhìn xem… Nhìn xem ngươi làm cái gì a a a a a ───

“Lương lão sư, ngươi sao lại không xuống?” Một nam lão sư kì quái hỏi.

“Ách… Này… Ta… Các ngươi chơi vui thôi là được rồi…” Lâm Dật cuống quýt khoát tay, vội vàng đem quần áo mặc lại.

“A, lão sư, như vậy là không được đâu nha!” Lương Thiên Dục cười cười nhìn Lâm Dật, thừa dịp hắn thất thần một phen kéo chân hắn xuống.

“Ngươi, ngươi làm cái gì?! A, a−−−” Rầm một tiếng, Lâm Dật bị kéo xuống nước, toàn thân đều ướt đẫm.


Lâm Dật bị sặc, ho khan trồi lên mặt nước, vuốt mặt, vung lắc mái tóc sũng nước, “Lương Thiên Dục, ngươi làm cái trò gì vậy a, ngươi…!”

Hắn mở mắt ra, thấy Lương Thiên Dục đang chòng chọc nhìn mình.

Lương Thiên Dục không khỏi tán thưởng, trước mắt mới thật sự là “cảnh đẹp” a!

Cái áo bị thấm nước biến thành gần như trong suốt dán sát trên da thịt trắng nõn của Lâm Dật, đường nét uyển chuyển cùng hai điểm hồng nộn khéo léo trên ngực như ẩn như hiện, gợi cảm mê người, Lương Thiên Dục tâm nhảy lụp bụp, dị vật sưng tấy giữa hai đùi gồ lên dưới lớp quần lót.

“Lão sư… đây là ngươi câu dẫn ta…” Lương Thiên Dục mạnh hút khí, cúi người ôm lấy Lâm Dật, bơi tới sau tảng đá ở một góc khuất trong hồ, Lâm Dật còn chưa kịp có phản ứng đôi môi đã bị bắt lấy, bàn tay Lương Thiên Dục thuận thế tham tiến trong nước, gọn gàng bắt lấy đũng quần Lâm Dật.

“Uy, uy! Lương Thiên Dục! Ngươi làm cái gì?!” Lâm Dật kích động giãy dụa, cố gắng ngăn chặn ngón tay đang vói vào hậu đình của mình.

“Làm chuyện nên làm!” Vừa hôn môi Lâm Dật, Lương Thiên Dục một tay đep bàn tay đang phản kháng của Lâm Dật đè lên thạch bích, một tay xoa xoa phân thân Lâm Dật, làm dục vọng cùa hắn ở trong tay mình chậm rãi cứng lên.

“A…” Động tác của y làm Lâm Dật theo phản xạ rên rỉ.

“Vô luận ở nơi nào, tiếng của lão sư đều dễ nghe như vậy!” Lương Thiên Dục nâng hai chân Lâm Dật lên, ngón tay cắm vào cúc huyệt mềm mại khuếch trương vài cái, khẩn cấp lấy ra bảo bối của mình, tâm nổi ý xấu, đem phân thân một phát cắm vào chỗ sâu nhất.

“Ân, a −−−−” Khoái cảm mãnh liệt không thể khống chế làm Lâm Dật không nhịn được cao giọng rên rỉ.

“Lão sư… kêu lớn quá sẽ làm người khác chú ý đấy!” Cứ như vậy đột nhiên tiến vào khoái cảm không phải nhỏ, Lương Thiên Dục là biết rõ còn cố ý làm.


“Ngô a… Là tại ngươi… dùng đến chiêu này…” Lâm Dật đỏ bừng cả khuôn mặt, khóe miệng ngượng ngùng ẩn nhẫn cố nén lại thanh âm yêu kiều.

“Bởi vì lão sư là đáng yêu nhất…” Lương Thiên Dục cười nhẹ, đầu lưỡi ướt át lướt qua chóp mũi Lâm Dật, phân thân bên trong cơ thể Lâm Dật chậm rãi gia tốc.

“Ân a… A… A….”

“Lão sư, bên trong ngươi nóng quá, thật chặt a… rõ ràng hôm qua đã làm nhiều lần như vậy mà vẫn đói khát thế sao…”

“Mới… Mới không… A…A…” Lâm Dật nguyên bản muốn phủ nhận lại bị khoái cảm kịch liệt dâng trào làm biến thành tiếng rên rỉ. Nước hồ theo từng đợt trừu sáp len lỏi vào trong cơ thể, vô hạn ôn nhu gãi lấy chỗ sâu trong cơ thể càng làm cho khoái cảm mãnh liệt hơn.

Một trận co rút, hai người lầm lượt đạt tới triều cường bắn ra, sóng nước nhộn nhạo đem dịch thể nhũ bạch hòa tan, thoáng chốc vô tung vô ảnh.

Lâm Dật cả người đã muốn hư nhuyễn, đến hoàng hôn, mọi người đã chơi tận hứng kéo nhau quay trở lại nhà gỗ thì thấy Lương Thiên Dục phải cõng Lâm Dật, hai người không biết giải thích như thế nào.

“Ách, ta, ta… ta bị sái chân!” Lâm Dật ấp úng bịa ra một cái nát vụn lý do, mọi người hồ nghi nhìn hắn, không hiểu ở trong nước sao lại bị sái chân.

Lương Thiên Dục nhịn không được phì cười, Lâm Dật tức tối đạp y một cước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.