Đọc truyện Học Viện Ác Mộng – Chương 17
Lương Thiên Dục đi qua phòng học lớp B thì thấy Lâm Dật đang quay ra hướng hành lang ngẩn người, một lọn tóc trượt xuống gương mặt lơ đãng dịu dàng, hàng mi cong dài mơ hồ đổ bóng xuống hốc mắt tươi sáng, đường nét tuấn tú lộ ra trên làn da trắng nõn, cho dù chỉ là đứng nhìn từ xa cũng làm cho Lương Thiên Dục thất thần.
Nam nhân như vậy, từng thuộc về y.
Lâm Dật lấy lại tinh thần, hai người bất ngờ đối mặt nhau. Lương Thiên Dục mấp máy môi, như là muốn nói cái gì, nhưng Lâm Dật ánh mắt cứng đờ, mặt không chút thay đổi đem tầm mắt quay lại bảng đen.
Lương Thiên Dục thở dài, bất đắc dĩ, nhưng hơn nữa là. . . Hối hận.
Y thật muốn xông tới, ôm chặt lấy hắn nói lời xin lỗi, nhưng đối với thương thế y đã tạo ra cho hắn, không phải vài câu giải thích là có thể được tha thứ.
Lúc này lớp B cũng ra về, Lương lão sư đứng trên bục giảng, khóe mắt thoáng nhìn thấy Lương Thiên Dục đang nhìn chằm chằm về hướng Lâm Dật, gã cười thầm, bước về phía Lâm Dật.
Hai người có chút vui vẻ nói chuyện với nhau, Lương Thiên Dục giận dữ trừng mắt nhìn nhưng lại không thể làm gì.
Mới vừa đi tới bãi đỗ xe, thấy một thân ảnh điềm tĩnh đứng trước bãi cỏ, Lương Thiên Dục ngốc lăng, không biết vị quản gia đáng lẽ đang ở nhà Ngô Dịch Khải tại sao lại xuất hiện ở đây.
“Dục thiếu gia, lão gia bảo ta đưa cho ngài cái này” Quản gia khom nửa người xuống, đưa cho Lương Thiên Dục một phong bì màu vàng bên trên có dòng chữ màu đỏ.
“Hẹn lúc 5 giờ chiều, tại bổn gia”
Bổn gia chính là nhà ông nội y, Lương Thiên Dục túm lấy phong thư, không kiên nhẫn xé mở, bên trong lá thư đề mấy câu văn nhã, muốn hắn đi dự đại thọ tám mươi của ông nội… Đơn giản mà nói chính là – Gia đình tụ họp.
Lương Thiên Dục sắc mặt tối sầm, dù sao đối với y mà nói, “gia đình tụ họp”… là một cụm từ nhỏ nhưng lại mang đến ác mộng lớn.
“Ta không đi.” Y lập tức cự tuyệt
“Thật xin lỗi, lão gia dặn ngài nhất định phải tham gia, bốn giờ chiều sẽ có xe đến đón ngài.” Ý tứ chính là y có muốn chạy chốn cũng không được. Nghe vậy, Lương Thiên Dục xiết chặt nắm đấm, thư mời trong tay bị xé nát nhăn nhúm, y cứng còng trừng mắt nhìn về phía trước, hai hàng lông mày nhíu lại thật sâu nhưng quản gia vẫn giữ một khuôn mặt nhất quán, cúi chào sau đó biến mất ở một hướng khác của bãi đỗ xe.
Lương gia bổn gia là một tòa nhà theo phong cách Nhật Bản thập phần rộng lớn, núi giả, suối giả, đình trúc bên bờ, nhà… tất cả đều là kiến trúc Nhật truyền thống. Ông nội của Lương Thiên Dục ngay từ nhỏ đã chịu sự giáo dục nghiêm khắc ở Nhật Bản, lúc còn trẻ cũng là một giáo viên khá nổi danh, về sau mới chuyển qua làm kinh doanh, trung học Hoa Dục có một nửa là do ông tài trợ, nhưng đối đãi với con cháu mình cũng nổi tiếng khắt khe.
Phụ thân Lương Thiên Dục là trưởng nam của Lương gia, trên còn có một tỷ tỷ, dưới có 2 người em một trai một gái, ai cũng có sự nghiệp thành công, không phải bác sĩ thì là luật sư. Bất quá có lẽ do dạy dỗ của ông nội, Lương gia cao thấp toàn là những người nghiêm túc, truyền thống, chỉ là một yến hội mừng sinh nhật mà cũng làm như muốn lâm trận giết địch. Hai phụ tử Lương Thắng Viễn cùng Lương Thiên Dục đã thật lâu không gặp cũng chỉ lạnh lùng chào nhau một tiếng rồi nhập tọa.
“Ai da – Còn nói bất quá chỉ là một cái yến hội mừng sinh nhật, vậy mà cả gia đình kéo nhau đến, nguyên lai là muốn làm cho phụ thân có ấn tượng tốt để được chia nhiều tài sản hơn” Đại cô đang thưởng thức bộ móng tay mới làm cất giọng chanh chua, đầy người đeo trang sức đinh đương rung động.
“Đại tỷ, ngươi nói những lời này là có ý gì?” Tiểu cô mới khoảng ba mươi tuổi tức giận lớn tiếng chất vấn.
“Ác? Ta là nói ngươi bỏ tiền ra dùng xe tải chở bức tượng đồng lớn như vậy tới đây không phải là để lấy lòng phụ thân sao?” Tiểu cô bị nói mặt thoắt xanh thoắt đỏ.
“Tiệc mừng của phụ thân, không được làm loạn” Lương Thắng Viễn lên tiếng ngăn cấm, đại cô tiểu cô trừng mắt nhìn đối phương, ngoan ngoãn im lặng.
Tại bổn gia, bàn ăn của trưởng bối với con cháu được tách riêng, Lương Thiên Dục một mình một người hờ hững ngồi ở một góc, một kẻ bộ dạng trang nghiêm lại tao nhã nhưng thật ra là phá gia chi tử nhìn y khinh thường hừ xuy một tiếng : “ Một cái tạp chủng giả dạng đoan chính còn có cái tích sự gì”.
“Chính là… một kẻ như thế không xứng được xuất hiện ở nơi này… Sách…” Mấy anh chị em họ trộm cười rộ lên, không hề cố kị ở trước mặt Lương Thiên Dục bàn tán về thân thế của y.
“ Yến hội mừng đại thọ tám mươi của Lương Bỉnh Phú Lương chủ tịch xin được phép bắt đầu…” Trên đài người điều khiển chương trình cao giọng tuyên bố, bọn hắn mới an tĩnh lại, lúc này, một thân ảnh trang nghiêm thản nhiên ngồi xuống bên cạnh y, sự xuất hiện của gã khiến những tỷ muội ngồi cùng bàn một trận hưng phấn thét chói tai.
“Thực ngại quá, ta tới trễ.” Nghe thấy thanh âm, cái chén đang được nâng lên trên tay Lương Thiên Dục dừng lại giữa không trung – Tóc vàng mắt xanh, một bộ tươi cười giả nhân giả nghĩa – là “ca ca”… của y.
Trên đài truyền đến tiếng nhạc, môt thân kimono nam màu đen, Lương đại lão gia dù đang chống gậy cũng không mất đi uy nghiêm từ từ đi bộ tới, toàn bộ thân thích đứng lên hành lễ. Đúng lúc này, bên tai vang lên một câu nghe như tán gẫu : “ Lâm lão sư lúc thẹn thùng thật rất đáng yêu… làm cho người ta nhịn không được a…” Lương Thiên Dục đang cúi đầu bị lời nói này làm cho chấn động nhưng cố giấu đi.
Sau khi hành lễ là thời gian dâng lễ vật, mọi người thân thích phân vai vế cao thấp lần lượt tiến lên, phần lớn con cháu thì vẫn ngồi tại chỗ.
“Lâm lão sư thanh âm cũng rất dễ nghe… không biết lúc kêu lên sẽ có bộ dạng như thế nào…”
“Ngươi không nên quá phận…!” Lương Thiên Dục xiết chặt nắm tay, mặc kệ những đốt ngón tay đã trở nên trắng bệch, cơ thể vẫn không kìm nén nổi giận dữ mà run rẩy.
Biết rõ đối phương cố ý chọc giận mình, trong đầu óc lại không cách nào kiềm chế bản thân không đi ngờ vực vô căn cứ Lâm Dật cùng gã có quan hệ mờ ám.
Sau khi tách khỏi mình, lão sư có hay không muốn làm phản, cùng tên hỗn trướng này ở cùng một chỗ?
Y không nên cùng lão sư cãi nhau… còn làm như vậy với hắn… như vậy không phải là dâng cơ hội cho gã hay sao?!
Y oán hận trừng mắt nhìn chén nước, thiếu chút nữa đem nó bóp nát.
“A… Tên tạp chủng cùng kẻ *** đãng… Tuyệt phối…” Ba một tiếng, Lương Thiên Dục nghe thấy tiếng sợi dây lí trí trong đầu mình đứt phựt.
Không hiểu cũng đừng nói lung tung!
Coi như mình cùng lão sư cãi nhau ra đi. . . Y cũng không cho phép bất luận kẻ nào vũ nhục lão sư!
Bàn gỗ bính một tiếng bị ngã lật, đầy bàn chén thủy tinh cũng rào rào rơi vỡ trên đất, Lương Thiên Dục nháy mắt chế trụ cổ áo người trước mắt, phẫn hận trừng mắt nhìn gã, nhưng đối phương cũng không cam chịu yếu thế, nắm lấy áo Lương Thiên Dục, tình thế hết sức căng thẳng. Đột nhiên có tiếng va chạm lớn cắt đứt không khí yến hội đang vui vẻ, mọi người bị chấn động kinh ngạc quay đầu, Lương Thắng Viễn thì cảm thấy nhục nhã, giận đỏ mặt.
Một đấm ngoan độc vung hướng thẳng đến gương mặt chán ghét trước mắt, Lương lão sư bị đánh bay ngã trên mặt đất, còn va đổ hai bàn kê bình hoa. Gã sờ lên mặt, một bên bị sưng lên, phi một tiếng, còn phun ra một ngụm máu, không biết ai vội vàng muốn cản Lương Thiên Dục xông về phía y, lại bị y phản cho một kích, cả phòng nháy mắt trở nên hỗn loạn.
“Giải thích! Ngươi nói xin lỗi ta! !” Lương Thiên Dục không khống chế được hô to, mắt hằn lên tia máu đỏ đậm.
“Hỗn trướng! Ngươi bằng cái gì nói như vậy? ! Cho ta nói. . .”
Ba! Một cái tát vang dội cắt qua không khí, Lương Thiên Dục bưng lấy một bên mặt, ánh mắt khó tin nhìn người vừa đánh y.
“Mất mặt!” Người vừa ra tay là cha y… Trước giờ dù có xảy ra chuyện gì cha cũng chưa từng đánh y…
“A… Quả nhiên… có là vợ trước sinh…vẫn là con của kẻ ngoại tình tốt hơn…”
Lương Thiên Dục cười lạnh, lưu lại cả phòng một đống hỗn độn, cũng không thèm quay lại xoay đầu bỏ đi.