Học Trưởng Mà Ta Yêu Thầm Giam Cầm Ta Rồi

Chương 9


Bạn đang đọc Học Trưởng Mà Ta Yêu Thầm Giam Cầm Ta Rồi FULL – Chương 9


________
Tiếng đàn piano linh hoạt kỳ phảng phất như phương xa vọng đến, đĩa nhạc êm dịu chảy chậm, như ánh đèn đêm đông khiến tâm hồn thanh thản.

Ánh sáng loáng thoáng trên sân khấu mờ ảo bóng người, màn hình lớn phía sau người biểu diễn màu đỏ sẫm, thỉnh thoảng có từng đợt dài rơi xuống từ từ, lớp lớp phía dưới rồi dần dần biến mất.

Trong đại sảnh mờ mịt, khán giả chỉ toàn một màu đen, ngoài tiếng đàn piano, Tô Cẩm Chi chỉ có thể nghe thấy nhịp tim cuồng bạo của chính mình.

Câụ hơi nghiêng đầu, nhìn lén người bên cạnh qua ánh đèn mờ ảo.

Kiều Vũ biểu tình nghiêm túc lắng nghe âm thanh, đôi mắt sâu thẳm như mặt hồ trong thung lũng.

Âm nhạc chuyển từ nhẹ nhàng lúc đầu sang du dương, tiếng đàn piano tuyệt đẹp trôi đi trong đại sảnh, Tô Cẩm Chi dường như ngủ yên vào nửa đêm.

Một tháng trước, cậu và Kiều Vũ đã có một cuộc gặp gỡ tình cờ trong cô nhi viện, tuy chỉ là cuộc tiếp xúc ngắn ngủi nhưng với cậu một niềm hạnh phúc trời cho.

Vốn tưởng rằng cuộc gặp mặt ngày mai của Kiều Vũ chỉ là một lời nhận xét lịch sự, nhưng không ngờ Tô Cẩm Chi ngày hôm sau sẽ thực sự gặp lại Kiều Vũ, đối phương cũng chủ động lên tiếng chào hỏi.

Liên tiếp mấy ngày nữa Tô Cẩm Chi đều có thể gặp được anh, nếu không phải biết đối phương chỉ coi mình là học đệ, Tô Cẩm Chi sẽ tưởng rằng Kiều Vũ đang cố ý đợi mình.

Rốt cuộc, đằng sau hầu hết các cuộc gặp gỡ, đều có những ý định tốt và Tô Cẩm Chi là một trong số đó.

Sau khi biết Kiều Vũ sẽ đi làm ở một điểm cụ thể mỗi ngày, Tô Cẩm Chi nhất định phải đến công ty vào thời điểm đó rồi đợi vài phút ở tầng dưới.

Sau khi người cậu muốn gặp xuất hiện, cậu lại giả vờ tình cờ gặp, làm biểu tình ngạc nhiên chào hỏi.

Tô Cẩm Chi luôn cảm thấy mình cố ý làm như vậy, đáng lẽ đối phương đã nhìn ra, mỗi lần bắt gặp ánh mắt cười của Kiều Vũ, cậu cảm thấy rất có lỗi.

Nhưng lại trầm luân vào ánh mắt dịu dàng ấy, luyến tiếc đi ra.


Cậu không khỏi cảm thấy rằng mình thực sự xấu tính, lợi dụng sự thân thiện của anh để thân thiết với nhau.

Bởi cuộc gặp gỡ tình cờ trong trại trẻ mồ côi, hai bên biết được rằng đối phương cũng thích âm nhạc như mình, và rồi một bất ngờ ập đến đầu của Tô Cẩm Chi.

Chỉ ba ngày trước, Kiều Vũ đã tặng anh một vé xem biểu diễn piano, hơn nữa là mời cậu đi cùng.

Người biểu diễn vô tình lại là một nghệ sĩ piano mà Tô Cẩm Chi luôn yêu thích.

Thật khó để tìm được vé cho buổi biểu diễn của ông, nhưng bây giờ Kiều Vũ đã tự lấy vé ra và mời.

( Chòg iêm tính cả gòi:>)
” Anh biết Cẩm Chi cùng anh đều yêu thích người nghệ sĩ này, vừa vặn lại có 2 vé, bạn bè bên cạnh không có chung sở thích như anh, nhưng đã lập tức nghĩ đến cậu.

Cho nên, liệu Cẩm Chi có thể sẵn sàng đi cùng anh không? ”
Trước vẻ mặt dịu dàng của Kiều Vũ, Tô Cẩm Chi không thể nói một lời từ chối, cuối cùng cậu nhận lấy vé.

Và hiện tại, cậu đang ở trong buổi biểu diễn này với anh.

Tiếng nhạc tuyệt vời truyền đến tai cậu, người cậu thích từ lâu đã ngồi bên cạnh mình.

Tô Cẩm Chi lúc đầu cũng không có ý định nghe.

Khi khúc dạo đầu dài chập chờn kết thúc, hội trường yên lặng trong vài giây, khi âm thanh đầu tiên rơi xuống, Tô Cẩm Chi đột nhiên hoàn hồn.

Ánh sáng màu vàng ấm áp đột nhiên tụ lại trên đầu đĩa, người chơi tăng tốc đầu ngón tay, âm nhạc bay bổng bay bổng truyền vào tai, rung động lòng người.

Ngay lúc đó, Tô Cẩm Chi như nhìn thấy hoa nở khắp núi, ánh hoàng hôn rực lửa trên bầu trời, lần lượt rơi xuống.


Dần dần, cậu cũng đam mê âm nhạc.

Âm cuối rơi xuống, khán giả vẫn đắm chìm trong âm thanh của thiên nhiên hồi lâu mà không tỉnh lại.

Tiếng vỗ tay đầu tiên vang lên, và sau đó là tiếng vỗ tay dâng trào như sóng biển ầm ầm.

Sau khi rời rạp và hít thở không khí trong lành, Tô Cẩm Chi thở phào nhẹ nhõm.

Kiều Vũ không khỏi thở dài: “Sau bao nhiêu năm, màn biểu diễn của sư phụ này càng trở nên tuyệt vời hơn.”
Tô Cẩm Chi gật đầu đáp: “Đúng vậy, lần cuối cùng em nghe buổi hòa nhạc của Sư phụ Lý là ba năm trước.”
Lúc đó, Tô Cẩm Chi vừa mới tốt nghiệp đại học, tình cờ nghệ sĩ piano họ Lý đến đây lưu diễn, và rốt cuộc cậu cũng nhận được vé.

Trong mấy năm làm việc, cậu không có nhiều cơ hội đi xem buổi hòa nhạc, nói chung, hôm nay có thể coi là lần đầu tiên cậu đến rạp nghe biểu diễn trong ba năm, đều do Kiều Vũ tạo cho cậu.

Nghĩ đến điều này, thanh âm Tô Cẩm Chi tràn ngập cảm kích: “Cảm ơn học trưởng, em sẽ không đánh giá cao màn trình diễn của Sư phụ Lý nếu không có sự góp mặt của anh hôm nay.”
Kiều Vũ nhìn cậu đáy mắt ngậm ý cười, trong giây lát anh tiến gần Tô Cẩm Chi nói, “Nếu Cẩm t muốn cảm ơn tôi vì cuộc hẹn nãy, thì hãy đến một nơi cùng anh.”
Đến nơi, Tô Cẩm Chi hơi ngạc nhiên khi Kiều Vũ đãn cậu đến một tiệm đàn piano nổi danh.

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Tô Cẩm Chi, Kiều Vũ giải thích: “Anh có một người bạn cũng rất thích đàn piano, vì vậy anh muốn tặng cho cậu ta một cây đàn piano như một món quà.

Mặc dù anh thích âm nhạc nhưng không am hiểu nhiều về việc mua đàn.


Nói xong, anh nhìn Tô Cẩm Chi, thỉnh cầu:” Vậy, Cẩm Chi hãy cùng anh xem một chút và giúp anh chọn một chiếc được không? ”
Tô Cẩm Chi lo lắng không biết sợ mình lựa không tốt, lại sợ bạn bè của Kiều Vũ không thích, do dự, “Nhưng em đã lâu không đụng đến đàn rồi, em sợ…”
Không đợi cậu nói xong, Kiều Vũ lên tiếng đáng gãy “Không sao anh, anh tin Cẩm Chi.”
Cũng không đợi Tô Cẩm Chi từ chối, Kiều Vũ liền nắm lấy tay cậu, đi thẳng vào cửa tiệm.


Cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp, Tô Cẩm Chi kinh ngạc nhìn bóng lưng của anh, sau đó Kiều Vũ nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt mang theo vẻ ranh mãnh hiếm thấy.

Nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, Tô Cẩm Chi nhất thời không dời mắt được, ngẩn ngẩn ngơ ngơ bị kéo vào trong.

Xem một vài cái thấy không ưng ý, cuối cùng Tô Cẩm Chi dừng lại trước một cây đàn piano nọ.

Người phục vụ có nhãn lực ngay lập tức vào phụ hoạ: “Thưa ngài, ngài thật sự rất tinh tường.

Đây là phiên bản giới hạn mới trong cửa hàng của chúng tôi.

Chỉ có năm chiếc trong nước.

Cây đàn piano này về âm sắc cùng xúc cảm thì không còn gì để bàn.

Nếu ngài không tin tôi, có thể thử.


Nói xong, người phục vụ mở nắp đàn ra.

Tô Cẩm Chi không ngờ chính mình nhìn nhiều hơn vài lần, phục vụ đã ra sức giới thiệu như vậy, cậu nhìn Kiều Vũ có chút ngượng ngùng.

Sau khi Kiều Vũ nhận được ánh mắt cầu cứu của cậu, anh nói: “Bằng không, Cẩm Chi, em thử xem?”
Tô Cẩm Chi do dự, nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống trước cây đàn piano dưới ánh mắt khích lệ của Kiều Vũ.

Đàn piano đã được điều chỉnh từ trước, Tô Cẩm Chi vươn tay lên và nhấn một vài phím, âm thanh piano tuyệt đẹp phát ra.

Tiếp theo, cậu đưa tay còn lại lên bàn phím, bắt đầu chậm rãi tìm cảm xúc.

Đã lâu không chạm vào đàn, Tô Cẩm Chi một cái bắt đầu gặp phải trúc trắc.

Sau đó từ từ quen thuộc.


Đầu ngón tay nhảy múa trên phím đàn trắng đen, như được trở về thời điểm theo đuổi âm nhạc không lo âu, đầy hạnh phúc, Tô Cẩm Chi dần dần chìm đắm trong âm nhạc.

Cậu như một lữ khách đi ngược gió giữa băng tuyết, đã tìm được tổ ấm trong cái lạnh giá vô tận.

Tô Cẩm Chi, người đụng tới cây đàn dường như trở thành một con người khác, tỏa sáng.

Khi những người xung quanh nghe thấy tiếng đàn piano của cậu, họ không khỏi bị thu hút bởi nó.

Trong mắt Kiều Vũ, mọi thứ xung quanh anh đều bị lu mờ, ngoại trừ Tô Cẩm Chi ngồi trước cây đàn.

Nhìn vào sườn mặt của cậu, suy nghĩ phảng phất như trở về tám năm trước, cậu bé trong cửa hàng bán đàn piano vô tình đột nhập vào thế giới, âm thầm nắm lấy trái tim anh, chỉ với ánh mắt đó, anh không thể nhìn đi chỗ khác được nữa.

Thời gian trôi đi, thanh xuân trước mặt dần trùng xuống thanh xuân của tám năm trước.

Kiều Vũ hai mắt nóng rực vô cùng, trong mắt giống như ngọn lửa dục vọng đang đập, càng ngày càng bùng cháy mãnh liệt.

Tiếng dương cầm cuối cùng dừng lại, Tô Cẩm Chi chậm rãi thở ra, thật lâu sau mới đi ra khỏi thế giới của mình.

Cậu quay đầu nhìn Kiều Vũ, lúc này Kiều Vũ đã dập tắt cảm xúc trước đó, trên mặt không còn chút manh mối nào, chỉ còn lại một nụ cười dịu dàng.

Anh vỗ vỗ tay, mọi người xung quanh đồng loạt làm theo, cảm ơn Tô Cẩm Chi vì đã chơi một bản nhạc hay như vậy.

Sau khi Kiều Vũ thanh toán hóa đơn, anh đưa ra địa chỉ để những người từ cửa hàng đàn piano gửi đàn đến đó.

Trên đường trở về, Tô Cẩm Chi thì thầm cảm ơn Kiều Vũ, bởi anh đã cho cậu được chạm vào cây đàn một lần nữa.

Kiều Vũ quay đầu nhìn Tô Cẩm Chi, ánh mặt trời lặn rơi xuống trên người cậu, thân thể cậu đắp một lớp băng gạc mơ hồ, đôi mắt trong veo phản chiếu bóng dáng của anh, giống như những vì sao vỡ vụn.

Bảo bối, anh muốn cảm ơn em vì đã xuất hiện trong thế giới của anh.
_________
Quắn quéo cả ngừi ỢwỌ
Đọc chùa hum cmt ẻ chảy cả năm!!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.